Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 47: Đưa tặng thực đơn (length: 7769)

Đại phu nhân thấy đầu óc mơ hồ, đây là cái thứ gì, vì sao con gái muốn từ chối?
Ninh Uyển một mặt tiếc hận nhìn Ninh Diệu, tỷ tỷ thật không muốn sao? Nàng rất muốn đó.
"Tam muội muội, đây là thực đơn món thịt kho, ta sao có thể muốn chứ, đây là nghề kiếm tiền của muội."
Ninh Diệu vừa nói vậy, đại phu nhân cũng một mặt kinh ngạc.
Thực đơn món thịt kho, lại đưa cho con gái mình? Đây không phải vấn đề muốn hay không, mà là chị em ruột thịt cũng không có ai hào phóng như vậy.
"Đại tỷ, thực đơn này đối với ta mà nói không quan trọng gì, chỗ ta có rất nhiều."
Mọi người: ... Có thể hỏi một chút, muội có rất nhiều thực đơn này từ đâu mà ra vậy?
"Ngoài ra, ta đưa thực đơn này cho tỷ cũng có chút tư tâm, muội muội ta không giỏi nấu nướng, ta chỉ muốn hiếu thuận ông bà, tự mình làm hai món ăn cũng không xong.
Cho nên thỉnh đại tỷ thay muội muội tận hiếu đi, thỉnh thoảng xuống bếp làm hai món dễ ăn, cho ông bà ăn ngon miệng một chút."
Ninh Mạt vừa nói xong, Ninh Diệu vẫn lắc đầu nói: "Không được, thứ này quá quý giá."
"Đúng vậy, Mạt Nhi, cái này quá quý giá." Đại phu nhân tuy cảm động, nhưng cũng hiểu rõ không thể chiếm tiện nghi của người khác.
"Đại tỷ, nếu đã đưa cho tỷ thì là của tỷ, ta sẽ không thu lại. Một cái là thực đơn đồ chua, một cái là thực đơn thịt kho, coi như là hai cái thực đơn này cũng là tấm lòng của muội.
Cho nên sau này tỷ đừng tự ti, đừng cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu trong nhà, tỷ có thể tự nuôi sống bản thân!
Tỷ xem đại bá nương, vì tỷ mà cả người tiều tụy. Tỷ là con cái chẳng lẽ muốn thấy cha mẹ vì mình cả ngày lo lắng sao?
Ông bà tuổi cao, chẳng lẽ cũng phải vì tỷ mà đêm không thể ngủ ngon sao? Đó là hiếu đạo của tỷ à?"
Lời Ninh Mạt nói rất thẳng thắn, nàng làm như vậy là muốn Ninh Diệu có thể mạnh mẽ lên, đừng luôn không dám gặp ai, khiến mọi người cùng lo lắng.
"Mạt Nhi, con khiến đại bá mẫu biết ơn con quá."
Đại phu nhân nắm tay Ninh Mạt nghẹn ngào, chuyện của con gái là một bệnh trong lòng bà, bây giờ căn bệnh này cuối cùng cũng đã đỡ nhiều.
Bà biết, tương lai mặc kệ Ninh Diệu có tái giá hay không, nàng cũng có cái vốn để sống yên phận. Của hồi môn đối với nữ tử rất quan trọng, có một tay nghề, càng quan trọng hơn, đến lúc nào cũng không sợ.
"Đại bá mẫu, chúng ta là người một nhà." Ninh Mạt nói vậy, đại phu nhân cảm động nước mắt lưng tròng.
Còn Ninh Duệ bé nhỏ vừa ăn bánh ngọt vừa nghĩ, tuy đưa công thức ra ngoài có hơi thiệt, nhưng nước phù sa dù sao cũng không chảy ruộng ngoài, thôi, không cần xoắn xuýt quá làm gì.
Vả lại, tỷ tỷ bây giờ trông khá hơn nhiều, cứu một người cũng là tích đức làm việc thiện.
Có điều, tỷ thân yêu thật không biết tìm cớ, còn nói mình không biết nấu ăn để đại tỷ thay mình hiếu kính. Tỷ ấy quên mất, có Xuân Hoa ở đó, món gì làm không được chứ.
Bây giờ trong mắt Ninh Duệ, Xuân Hoa là quan trọng nhất, sau này mỗi ngày hắn ăn gì, có vừa ý hay không, đều là xem vào Xuân Hoa cả.
Đến bữa tối, người nhà Ninh gia một mặt kinh ngạc nhìn đồ ăn trên bàn, không ngờ hôm nay lại được ăn món đó.
Trước đây đã ăn một lần, bọn họ đã nhớ kỹ cái hương vị này. Nhưng mà Ninh Mạt nói, món đồ nhiều dầu mỡ này không thể ngày nào cũng ăn, đặc biệt là người lớn tuổi, không tốt cho cơ thể của họ.
Lão phu nhân và lão thái gia là những người được quan tâm đặc biệt, rất bất đắc dĩ, tấm lòng của cháu gái, họ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lão thái gia phái người lén ra ngoài mua, nhưng quán ăn nhỏ kia làm ăn quá tốt, phải xếp hàng trước, bọn họ không mua được.
Không ngờ, hạnh phúc đến quá đột ngột, bên ngoài không mua được nhưng lại được ăn ở nhà, có lẽ họ là người duy nhất ở cả trấn Bình An có thể tự làm thịt kho tại nhà.
"Đây là Mạt Nhi làm à?" Lão phu nhân kinh ngạc hỏi.
"Tổ mẫu, không phải con đâu, tay nghề con không tốt, món này là đại tỷ làm."
Ninh Mạt vừa nói vậy, mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Diệu đi tới. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, vẫn là lão phu nhân phá vỡ bầu không khí này.
"Diệu Nhi vất vả rồi, Mạt Nhi cũng có lòng."
Lão phu nhân đến giờ phút này sao có thể không nhận ra, đây là Ninh Mạt đang giúp Ninh Diệu, đem tay nghề này truyền cho nàng.
Lão phu nhân trong lòng cũng vui mừng, cho thấy Ninh Mạt thật sự coi nhà này là nhà mình. Hơn nữa nha đầu này có tâm, không chỉ giúp giải quyết chuyện của Uông gia, còn khiến cháu gái lớn chịu ra ngoài gặp người, nhà họ có phúc đức rồi.
"Ha ha, đều là cháu ngoan của ta!" Lão thái gia cười tủm tỉm ăn một miếng tai lợn, đúng là cái hương vị này, lúc này mà có thêm chén rượu nhỏ thì càng tốt.
Vừa nghĩ vậy, ông nói với Ninh Giang: "Chuyện này con vẫn chưa làm xong sao?"
"Thưa cha, sắp, sắp rồi, con phải xem cho kỹ mới được. Để thêm hai ngày nữa, thêm hai ngày nữa."
"Hừ, con phải nhanh lên đó."
Lão thái gia không nghĩ nhiều như vậy, ông cũng không biết chuyện Ninh Diệu có được công thức món ăn, là do ông chỉ muốn uống chút rượu ngon.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận, Chu Nhất lại muốn viết thư cho công tử, hôm qua anh ta vừa viết một bức thư cho công tử, chỉ là muốn cho công tử biết tình hình gần đây của Ninh Mạt.
Đương nhiên, đây không phải là yêu cầu của công tử, vốn anh ta không muốn làm như vậy, nhưng mà Phúc Tử nói, phải thường xuyên liên lạc với công tử, nên anh ta mới miễn cưỡng viết.
Anh ta thật không phải là vì ăn no rồi, nhớ công tử nên mới viết đâu.
Mà giờ phút này, Ninh Mạt cũng đang nghĩ, Chu Minh Tuyên đã đi đến đâu rồi? Lúc chàng đi hình như rất vội, có phải trên đường đi không được nghỉ ngơi đàng hoàng hay không?
Trong bóng đêm, Chu Minh Tuyên ngước nhìn phương bắc, ba ngày vừa qua, họ không ngừng ngủ đêm chạy vội, đã thay ba con chiến mã.
Tại trạm dịch này, họ sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó tiếp tục lên đường.
"Thiếu gia, ngài bôi chút thuốc đi." Phúc Tử vừa nói vừa đưa thuốc, Chu Minh Tuyên lắc đầu.
"Không cần, một chút trầy da không đáng gì."
Phúc Tử biết khuyên nhủ cũng vô ích, tính tình thiếu gia bướng bỉnh, chuyện mình đã quyết định rồi thì ai nói cũng vô dụng.
Nhưng mà ba ngày liên tục cưỡi ngựa, dù là thiếu gia đoán chừng cũng chịu không nổi. Dù sao bắp đùi của anh ta cũng đã bị xước, đầu gối cũng đau không chịu nổi.
Vốn dĩ họ không cần vội vàng đến phương bắc như vậy, nhưng thiếu gia lo lắng cho đại tướng quân, một khắc cũng không chịu dừng lại.
"Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi một chút đi, còn một ngày nữa là đến nơi, đến lúc đó ngài sẽ yên tâm thôi." Phúc Tử vừa nói vừa dập đèn, trong đêm tối Chu Minh Tuyên vẫn không có ý định ngủ.
An vương rốt cuộc có thật sự phản hay không? Hắn có thật sẽ dẫn kẻ địch từ phương bắc vào không? Còn cả Ninh Mạt, nàng có nghe lời không, mùa đông lên đường, thật sự quá vất vả.
Trong mơ màng, Chu Minh Tuyên nghĩ đến lọ son dưỡng môi Ninh Mạt đưa cho mình, hai ngày nay mặc dù đều đang lên đường, nhưng mỗi lần nghỉ ngơi, anh đều rửa mặt, cẩn thận thoa một lớp.
Ninh Mạt nói, thứ này có tác dụng. Hơn nữa hiệu quả thật sự không tệ, sau khi thoa mặt anh cũng không còn bị khô rát nữa.
Hơn nữa còn có một mùi thơm hoa sen thoang thoảng, trong lúc lăn lộn khó ngủ như này, hương thơm đó vẫn luôn vây quanh anh, như ẩn như hiện.
Đây là do Ninh Mạt tự làm đúng không, bên ngoài chưa từng thấy thứ nào tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, Chu Minh Tuyên dần dần chìm vào giấc ngủ, Phúc Tử lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại. Thiếu gia không biết có phải là đã nghĩ đến chuyện gì tốt không mà khóe miệng lại mang một nụ cười nhàn nhạt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận