Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 623: Phân phối (length: 8124)

Lâm Đại Sơn nhìn Trương thị, ủa, nhà chúng ta có nhiều tiền vậy sao?
Sao hắn không hề hay biết gì? Hắn cứ tưởng tiền trong tay vợ mình chỉ là chút đỉnh để dưỡng già, chắc cũng chẳng nhiều nhặn gì, vì dù sao nhà họ cũng mới phất lên, mà cũng đâu phải phất lên đã một năm rồi.
Cùng lắm thì chắc còn lại hai trăm lượng, đủ cho hai người họ không lo ăn uống đến hết đời.
Nhưng thấy cả hai nhà có mười mấy nhân khẩu, hắn bỗng thấy sai sai, lẽ nào không phải hai trăm lượng, mà là năm trăm lượng ư?
Cũng không trách hắn được, cả đời hắn có tiếp xúc với cuộc sống giàu có bao giờ đâu, nên chẳng dám nghĩ nhiều.
Còn lão thái thái thì có vẻ thoáng hơn, nhìn đám người phía sau hai nhà, bà rất hài lòng.
Lần này đi mua người ở, bà cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng không sao cả, có Trịnh ma ma kinh nghiệm đầy mình mà.
Chuyện nhỏ xíu này mà nhìn không ra thì sao có thể ở trong cung lâu như vậy? Đã sớm không biết chôn xác ở xó xỉnh nào rồi.
Bà vạch ra kế sách, không thể mua tùy tiện, mua lẻ người ở như vậy không dễ kiểm soát.
Vì suy cho cùng, nếu mua người già thì chẳng lợi lộc gì, sức lực không đủ, mà cũng không thể làm việc nặng trong nhà được mấy năm, cuối cùng còn phải nuôi người ta ăn ở nữa.
Nói tóm lại, nếu tìm người tâm phúc như ma ma thì mua bà lão hiểu biết cũng tốt, nhưng Lâm gia mua người để làm việc, như vậy không hợp lẽ.
Còn một điều nữa, mua con gái thì dù lớn dù nhỏ cũng không thích hợp.
Người ở vẫn là người ở, trừ khi có ngày đến mức độ nào đó, ta có thể cho trả lại khế ước, để nàng tự tìm nơi gả chồng.
Nhưng khi chưa tới mức độ đó, nếu không muốn đổi con dâu, hoặc gây khó dễ cho cháu dâu tương lai thì không thể dùng.
Nghe vậy, Trương thị hiểu ngay.
Bà cũng nghe nói nhiều về những chuyện đấu đá tranh giành trong các gia đình giàu có.
Nhà bà vốn đơn giản, không thể có những chuyện như vậy xảy ra. Chỉ vì thế, những cô gái xinh đẹp bà cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Mà thay vào đó, mua những gia đình có nhân khẩu đầy đủ, như nhà này chẳng hạn, nghe nói trước kia từng làm nô bộc cho nhà quan, nhưng quan kia bị tra xét, nên cả nhà họ bị bán theo.
Gia đình này hai vợ chồng ba mươi tuổi, con lớn nhất mười một, dưới còn hai đứa tám và chín tuổi.
Như vậy là được rồi, đứa lớn nhất về sau theo chân đại tôn nữ đi lấy chồng, coi như nha hoàn hồi môn.
Tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể đề phòng Ninh Tùng có ý đồ đen tối, điểm này Trương thị cũng nghĩ đến.
Không phải bà không tin Ninh Tùng, mà là không tin toàn bộ đàn ông.
Đừng nhìn Lâm Đại Sơn ở với bà cả đời, tại hắn chẳng có tài cán gì, chứ bao nhiêu người có bản lĩnh rồi lại nghĩ chuyện nạp thiếp, chuyện trước mắt còn sờ sờ ra đó.
Còn hai đứa nhỏ kia cũng có thể giúp nấu cơm nội trợ, có cả mẹ ở nhà, giặt giũ thêu thùa là đủ.
Mà cả nhà này, bà chuẩn bị trực tiếp cho đại phòng. Hiện tại bên lão cả thiếu Vương thị, nhà này người biết điều, tuổi tác cũng phù hợp, quá hợp.
Còn lại một nhà có bảy nhân khẩu, tình huống lại khác, hai vợ chồng đã ngoài bốn mươi.
Gia đình này trước là nông dân, sau này hết cách phải bán mình làm nô, lại gặp phải thương nhân làm ăn thua lỗ, nên đành bán luôn cả gia đình hiền lành của họ.
Vừa khéo, nhà nông thì biết cày cấy, hai vợ chồng này bà dùng cũng tốt.
Không chỉ có thể lo liệu mọi việc trong nhà, còn có thể cùng bà trông nom việc ruộng nương.
Tuy không biết chữ nhưng người an phận như vậy cũng rất tốt.
Còn hai vợ chồng con trai lớn, cứ cho ở chung với nhà lão nhị.
Hai cô con gái với một con trai út, cũng cho nhà lão nhị, vì cháu gái đều phải đi học, nên không cần lo việc nhà.
“Cho dù là chia gia, việc dạy dỗ cháu gái, cháu trai ta vẫn phải nhúng tay vào, đừng để trẻ con bị các ngươi làm cho hư hỏng."
Trương thị nói vậy, Lâm Hữu Phúc và Lâm Hữu Tài không dám phản đối một lời.
Có điều hai người cũng tò mò, sao lão thái thái trong vòng một năm mà kiếm được nhiều tiền thế? Như vậy là quá ghê gớm rồi đi?
"Hơn nữa ta nói cho các ngươi biết, nhà ta là nhà bình thường, không cho phép học theo nhà giàu có, ở nhà ta, không có chuyện nạp thiếp gì hết.
Nếu vợ không tốt, tự mà dạy dỗ, nếu không dạy dỗ được, ngươi ly hôn rồi cưới người khác ta không ngăn.
Nhưng nếu dám cảm thấy trong túi mình bây giờ có nhiều bạc, liền nghĩ đến những chuyện vớ vẩn, người khác ta không quản, nhưng các ngươi, từ nay về sau không phải là con ta nữa!"
Nghe câu này, hai anh em lập tức quỳ xuống, lời này là sao vậy chứ, làm mẹ sao có thể nghi ngờ con mình như vậy?
"Mẹ, đại ca con không biết ăn nói thôi, con và Từ thị rất tốt, con trai không hề có ý định khác."
Lâm Hữu Phúc: ... Ai, cái gì gọi là đại ca ngươi không biết ăn nói?
Ngươi biết ăn nói đấy chứ, mà hắn cũng không có ý tưởng gì mà!
"Mẹ, con cũng không có! Con chỉ là không muốn Vương thị, con không muốn cưới người khác."
Lâm Hữu Phúc vừa nói, Trương thị vừa thở dài, hy vọng Vương thị có thể sửa đổi, bằng không bà sẽ sắp xếp cho con trai lớn người khác thôi.
Đương nhiên, đây là lời người trong nhà đóng cửa bảo nhau, những người mới mua được cuối cùng cũng là người ngoài, không thể để họ biết.
"Được rồi, không nói cái này nữa, ta nói chuyện quan trọng. Chuyện bên nhà Trình, ta đã nói rồi, hôn sự sẽ tiến hành trước, làm trong năm nay. Lão cả, ngươi làm cha thì phải để tâm vào chuyện này đấy.
Ngoài ra, con dâu út, dạo này con cứ đi cùng ta, chúng ta tranh thủ làm xong hết mọi thứ cho nhanh. Không thể để người nhà Trình cảm thấy chúng ta chậm trễ người ta được."
Từ thị nghe vậy thì gật đầu, thực ra trong lòng nàng không muốn dính dáng tới chuyện nhà đại phòng, nhưng mẹ chồng đã lên tiếng thì không thể từ chối.
Bây giờ nàng chỉ có một lòng muốn kiếm tiền, xưởng miến tuy chưa bắt đầu giao hàng, nhưng miến đã làm được không ít rồi, kho nhà thuốc cũng dành một phần để cất miến cho họ.
Làm miến bây giờ đều là tiền cả đấy.
Cho nên, nàng không muốn lãng phí thời gian, vậy chẳng khác nào đang lỡ mất cơ hội kiếm tiền.
Nhưng nàng cũng hiểu, giờ mẹ chồng muốn dạy dỗ con dâu cả, sao có thể cho nàng nhúng tay vào hôn sự của đại lang, mình làm thím không giúp thì ai vào đây?
Nên Từ thị dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn rất vui vẻ nhận lời.
Đằng nào cũng không tránh được, chi bằng cứ hào phóng đáp ứng còn hơn.
Có điều nàng cũng thật sự lo, đừng để mình tốt bụng rồi lại bị xem là kẻ lòng lang dạ sói, con dâu cả Vương thị kia lại không biết tốt xấu, trách cứ mình làm không tốt.
Bởi vậy, nàng đã nghĩ ra cách, việc gì cũng để mẹ chồng ra mặt, mình chỉ góp chút sức lực thôi, như vậy mới không bị mang tiếng.
Nàng không tin con dâu cả kia dám gây phiền phức với mẹ chồng.
Nhưng nàng cũng thấy có cái lợi, đó là có thể xem hôn sự của đại lang này sẽ như thế nào, con trai mình sắp lớn, chẳng mấy chốc mà tới nhị lang rồi.
"Lão cả, ta đã nói rồi, đám cưới của đại lang tốn bao nhiêu, nhà các con tự mà lo liệu, ta không quản, con là cha thì con cứ nói đi, muốn lấy bao nhiêu tiền."
Nếu còn trước khi chia gia, hôn sự này chắc chắn Trương thị sẽ có sắp đặt, nhưng bây giờ chia gia rồi, việc hôn sự của các cháu phải như một bát nước giữ thăng bằng, bà cũng không tiện nhúng tay vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận