Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 684: Chỉnh lý (length: 8246)

Tuy nhiên giờ phút này, Ninh Mạt không có tâm trí để ý đến người khác.
Nàng liếc nhìn Lâm di nương, hiện tại quan trọng nhất là an ủi mẹ ruột, có thể thấy được, trong lòng bà không vui.
Nhưng bên ngoài còn đứng một đám cung nữ ma ma, đây đều là hoàng thượng ban cho, tổng cộng mười mấy người.
Nàng hiện tại coi như đã hiểu rõ thế nào là khí độ hoàng thất, nhưng lại có một vấn đề, lục hoàng tử ra ngoài cũng đâu có nhiều người như vậy, tại sao mình chỉ là một công chúa lại được đãi ngộ thế này?
"Ma ma, ngài sắp xếp chút đi, hai ta chắc chắn không ở nổi chừng này người. Trong thôn chắc cũng chỉ có dãy phòng bên cạnh xưởng bào chế thuốc là được, cứ cho họ đến đó trước đi."
Không thể chậm trễ, lại không thể không nhận, nên chỉ có thể sắp xếp ở chỗ đó.
"Công chúa yên tâm, lão nô nhất định sắp xếp cho ngài ổn thỏa!"
Trịnh ma ma có chút thủ đoạn, hơn nữa lại là ma ma lâu năm trong cung, tự nhiên có thể sắp xếp người chu toàn.
Hoàng thượng bây giờ vẫn chưa nói xây phủ công chúa, nếu mà lập phủ công chúa, người sẽ càng nhiều.
Nhưng Ninh Mạt có An vương phủ trong tay, cũng không cần mấy thứ này, nên cũng không để tâm.
"Nương, chúng ta về nhà chờ chút."
Ninh Mạt đỡ lấy Lâm di nương, đi sau một đám người đông đúc, người nhà họ Ninh đi, Trương thị cũng đi theo.
Trước khi đi còn dặn dò hai cô con dâu, không được khinh suất, không được gây chuyện, phải chăm sóc tốt cô dâu mới.
Cô dâu mới, bây giờ cũng chưa hoàn hồn, mình gả vào cái dạng gia đình gì vậy không biết? Nàng gả tới lúc đầu đâu có nghĩ đến mấy chuyện này, chỉ mong giúp chồng dạy con thôi.
"Chờ ta chút."
Trương thị chạy theo, Vương thị thì mặt mày rối rắm.
Cái kia, nàng rất muốn hỏi thăm, cáo mệnh rốt cuộc là như thế nào? Có cho tiền không?
Nàng thấy rõ ràng lắm rồi, hoàng thượng ban thưởng không thiếu thứ gì, tất cả đều là cho Ninh Mạt.
Chưa kể đến cái gì, vàng là thật nhiều, còn có không ít đồ trang sức nữa.
Nói không thèm muốn là giả, nhưng có thèm muốn cũng vô dụng, nàng không hề dám tính toán gì.
Nàng chỉ là muốn biết, mẹ chồng có phần không? Nếu có thì được bao nhiêu?
Trong lòng Vương thị chỉ có vui vẻ, vô cùng cao hứng đi thăm con dâu.
Mà lúc này, Lâm di nương vẫn đang khóc, Ninh Đào biết chắc chắn sẽ làm ầm lên, nên cũng không vào trong, thậm chí mang cả Ninh Duệ đi theo.
Lúc này đây, người có thể an ủi bà chỉ có Ninh Mạt mà thôi.
Ninh Mạt thấy Lâm di nương sụt sịt liền thở dài bất đắc dĩ, sau đó nhịn không được mà bật cười.
"Người khóc gì thế? Ta được hoàng thất để ý đến, chỉ có thể nói con gái của người quá xuất sắc."
Nghe thấy những lời này, Lâm di nương càng không kiềm chế được, con bé này không biết là mình đang đau lòng lắm sao?
"Con vào gia phả hoàng thất rồi, sau này không coi là con của ta nữa, nếu họ bắt nạt con thì sao? Nếu họ muốn tùy tiện gả con cho người khác thì sao?"
Lâm di nương lập tức hỏi một tràng vấn đề, sau đó lại cảm thấy mình cũng chẳng có cách giải quyết nào hay.
Chuyện này thực quá đáng, người ta để mắt đến con người ta cũng không thể trực tiếp nhận nuôi như thế được chứ!
Mà nói, đó là hoàng thượng, nếu ngài ấy tùy tiện gả con đi thì biết làm sao? Bà từng nghe nói, các công chúa cũng đâu nhất thiết đều gả tốt.
"Người còn có tâm trí nghĩ đến chuyện ta xuất giá sao? Yên tâm đi! Ai dám bắt nạt ta chứ? Ngay cả hoàng thượng, ông ta cũng chẳng làm được."
Nghe con gái nói vậy, Lâm di nương sợ đến mặt mày trắng bệch, liền đưa tay lên che miệng.
Đó là hoàng thượng đó, sao có thể tùy tiện ăn nói lung tung như thế!
"Con bé này, không có chừng mực gì cả, cái gì cũng dám nói! Sau này không được thế nữa, xung quanh con toàn là người của hoàng thượng phái đến."
Ninh Mạt nhìn Lâm di nương, cũng khá đấy chứ, cũng biết khôn ra rồi.
"Ta nói là sự thật."
Trương thị vào đến nơi thì thấy cảnh này, liền vỗ vào cánh tay Ninh Mạt một cái.
"Sự thật cũng không được nói ra! Tai vách mạch rừng."
Nhìn hai người, trong lòng Ninh Mạt rất ấm áp, nhưng mà nàng nói thật chính là sự thật.
Nàng ở chỗ này đâu phải là nói cái gì cũng không sợ, nhưng mà, nếu muốn liều cá chết lưới rách, hoàng thượng cũng không tính là gì.
Nếu hệ thống biết, chủ nhân nhà nó có ý tưởng này, chắc sẽ khóc chết mất.
Thí quân còn chẳng qua là vì soán vị, chủ tử cũng đúng là tân thủ!
"Người đừng có khóc lóc nữa, việc được làm công chúa đâu phải là chúng ta có thể quyết định được đâu? Mà nói, người phải tin con của mình chứ.
Còn nữa, Mạt Nhi đã thành công chúa rồi, vậy chúng ta phải biết rõ trong lòng, thế nào mới có thể giúp nó sống tốt."
Hai câu của Trương thị nói rõ ràng, Ninh Mạt cũng ngẩn người, bà cụ này sao có triết lý sống vậy chứ? Sao lại thông minh thế này?
"Bà ngoại ơi ai dạy bà thế?"
"Ta có hai đứa con gái, sau khi chúng nó xuất giá chẳng lẽ ta lại đi nhà chồng xem sao? Ta có thể làm được đơn giản là cho chúng nó thêm một chút.
Thương con là lòng cha mẹ cả, ai cũng nghĩ như vậy thôi, đâu có gì ghê gớm.
Nếu như nhà mẹ đẻ không chịu thua kém, có tiền có thế, thì con cái ở bên ngoài không sợ bị bắt nạt. Trừ khi là tính cách mình quá yếu mềm."
Lâm di nương nghe những lời này liền lau nước mắt, cũng đúng là cái đạo lý ấy.
Đợi sau này con cái xuất giá, bà cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu, không thể nào đi theo suốt được.
Hơn nữa, bà nghĩ đến Chu Minh Tuyên, con trai kia cũng tốt, nhưng nhà họ Chu địa vị quá cao, trước đây thấy không xứng đôi.
Bà sợ nếu Ninh Mạt bị uất ức, bà là mẹ không cách nào giúp nó làm chủ, càng không có cách nào cho nó chỗ dựa.
Bây giờ thì tốt rồi, thân phận công chúa đủ để xứng đôi nhà họ Chu, lúc này đây, Lâm di nương không thể không nghi ngờ, đây chẳng phải là nhà họ Chu cố ý làm vậy sao?
Nghĩ ngợi thì thấy không có khả năng, dù nhà họ Chu có tính toán, thì hoàng thượng cũng không thể đồng ý chứ.
"Cho nên việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là một chuyện, làm cho tốt. Chỉ cần chúng ta làm tốt, làm đủ nhiều, hoàng thượng sẽ càng xem trọng Mạt Nhi."
Trương thị nghĩ ngợi một hồi, chuyện thuốc thang cứ để sau, lương thực mới là mấu chốt.
Dân chúng có cơm ăn no, đó mới không dễ, hoàng thượng muốn làm minh quân, vậy thì nhất định phải làm được điều này.
Cho nên, lương thực nhà họ mới là mấu chốt.
Bà nhìn chằm chằm Ninh Mạt, khiến Ninh Mạt có chút căng thẳng, sau đó vội vàng cam đoan: "Ta nhất định sẽ cố gắng, yên tâm, ta là thần y, ai dám làm ta không vui, trừ phi là không chừa cho mình đường lui!"
Nghe đến đó, Trương thị không nhịn được mà khẽ nhếch khóe miệng, cũng đúng là lời nói thật.
Một vị thần y có thể cứu mạng, ai chẳng muốn chừa cho mình đường lui chứ?
Dù là hoàng thượng, ông ta chẳng lẽ không sợ sao?
Người ta ăn ngũ cốc mà ra, sao tránh khỏi đau ốm được? Ông ta hiểu rõ điều này, cũng sẽ không làm khó con bé.
Cuối cùng Trương thị cũng yên tâm, sau khi yên tâm lại quay ra trách móc con gái mình.
Một người an ủi đã đủ rồi, mình phải vào vai người xấu, phải cho nó hiểu ra chút, không thể kéo chân sau.
Khiến Ninh Mạt không thoải mái, đó là đang kéo chân sau.
Khuyên không được thì phải nói, phải nói đến khi nào nó tự biết sai mới thôi.
Ninh Mạt thế nào cũng không nghĩ tới, bà ngoại lại bưu hãn như vậy, trực tiếp bắt mẹ ruột nhận lỗi mới thôi.
"Nhưng mà, con không định đi đâu, hoàng thượng cũng không bảo con đến kinh đô, nên không cần lo lắng, cái này chỉ là tước hiệu thôi. Cứ xem như khen thưởng là được."
Một câu nói của Ninh Mạt, Trương thị và Lâm di nương mới xem như yên tâm.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận