Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 188: Vui vẻ (length: 8046)

Cùng chung cảm xúc ưu tư còn có lần này cố ý tới quản gia Uông bá, mệnh lệnh của lão phu nhân hắn nhất định phải nghe theo, Giang quản gia vốn chỉ muốn cùng Ninh Mạt giúp Chu Minh Tuyên làm ăn.
Nhưng mà hắn thật không ngờ, lão phu nhân lại liệu sự như thần, thiếu gia lần này đúng là tìm một cô nương hợp tác! Hắn nghe nói, cô nương này vừa được thánh thượng phong làm huyện chủ, còn là Cảnh Phúc huyện chủ.
Nhưng mấy cái này không quan trọng, Chu gia bọn họ là thân phận gì chứ, nếu họ muốn, họ bằng lòng, công chúa làm thiếu phu nhân cũng có thể.
Cho nên, hắn không để ý đến thân phận của Ninh Mạt, hắn muốn nghe lời lão phu nhân, phải xem kỹ phẩm hạnh của cô nương này.
Chỉ cần phẩm hạnh tốt, thiếu gia thích, những thứ khác đều không quan trọng.
Xem cái vẻ luyến tiếc rời đi của thiếu gia, đâu còn là cái thiếu gia từng coi nữ tử không ra gì, liếc mắt một cái cũng thấy phiền chán nữa.
Vậy nên hắn vui mừng, nhưng mà thấy thiếu gia để tâm như vậy, mà cô nương người ta lại tựa hồ không phản ứng chút nào, Giang quản gia lại thấy phiền muộn.
Cô nương ơi, ngươi nghĩ nhiều lên một chút đi, một người đàn ông, sao có thể vô duyên vô cớ đối với ngươi tốt như vậy chứ? Chắc chắn là có lý do thôi. Không thể suy nghĩ xa hơn chút sao, đối với thiếu gia của bọn ta tốt hơn một chút?
Lúc đó cô nương nói thế nào? Đừng tiễn, không đi giờ này tối cũng không về đến nhà được.
Trời ạ, thiếu gia đau lòng đến vậy! Không sao, hắn đến đây, nhất định giúp thiếu gia để ý, tạo cơ hội cho thiếu gia!
Một bên Giang quản gia nghĩ rất tốt, một bên Ninh Mạt về đến thôn, hơn nửa tháng không về nhà, tự nhiên nhớ nhung. Nhớ Ninh Duệ, còn có Lâm di nương.
Khi xe ngựa của Ninh Mạt vào thôn, mọi người đều ngẩn ra một chút, không đúng lắm nha, lúc đi một con ngựa kéo xe, sao lúc về lại thành hai con?
Loại xe ngựa này là đồ đặt làm, người bình thường không biết, họ chỉ biết xe ngựa càng to càng tốt.
Nhà họ Ninh rốt cuộc làm gì? Sao lại giàu như vậy? Xe ngựa hết chiếc này đến chiếc khác, bảo sao mà không thèm thuồng cho được?
Có điều, giờ phút này dù trong lòng họ có bao nhiêu ý nghĩ cũng không nói ra, Tần Ngọc đã cho họ thấy được thực lực, Ninh gia, đúng là họ không dám chọc vào.
Ninh Mạt cũng không để ý đến cái nhìn của mọi người, dù sao thân phận của họ cũng rất phức tạp, bị xa lánh cũng bình thường.
Hơn nữa, Ninh Mạt thật sự không có ý định kết giao với tất cả mọi người. Không cần thiết vậy, có vài nhà tốt muốn kết thân cũng được.
Khi Ninh Mạt trở về, đồ đạc chất đầy ba xe ngựa, nhưng lần này, không ai dám đến xem xét.
Lúc nãy nhìn không rõ, giờ mới nhìn rõ, Ninh Mạt không phải về một mình, phía sau còn có ba chiếc xe ngựa và mấy chục binh lính đi theo.
Không sai, họ mặc binh phục, chắc chắn là binh lính rồi.
Vậy nên, lần này Ninh Mạt cho họ cảm giác càng thêm trực tiếp, không dám chọc vào.
Tần Ngọc chỉ mới xem đã thấy là người giàu có thế lực, nhưng lần này, Chu Minh Tuyên trực tiếp cho thấy quyền thế. Mấy ai có thể có binh lính hộ tống? Ninh Mạt là một trong số đó.
Quá dọa người! Việc lớn nhất xảy ra trong thôn họ chính là ai phạm lỗi bị nha dịch đến bắt.
Cho dù là một nha dịch bình thường, họ cũng phải cung kính. Bởi vì người ta mặc quan phục, người ta đại diện cho triều đình, ai dám không nghe lời.
Còn đây, đội ngũ mấy chục binh lính, không phải là một nha dịch có thể so sánh được.
Vậy nên, mọi người hoàn toàn rõ hai đạo lý: Thứ nhất, Ninh gia giàu có, thứ hai, Ninh gia còn có quyền thế.
Ninh gia như vậy, họ sao có thể trêu chọc chứ? Sao mà chọc cho nổi chứ? Vậy nên hiện tại Ninh gia trong mắt họ mang đến cảm giác cao không với tới. Lần đầu tiên họ ý thức được, Ninh gia và họ không giống nhau.
Còn Trương thị bị người gọi đi, nhưng lần này mọi người nhìn ánh mắt của Trương thị có chút bí ẩn, kinh ngạc, và mang theo vài phần kính sợ.
Ánh mắt này khiến Trương thị sững sờ, là ý gì đây? Sao lại nhìn mình như vậy?
"Trương thẩm tử, mau đi xem đi, cô nương nhà họ Ninh thật sự có bản lĩnh đó, bên cạnh còn có binh lính bảo vệ kìa!"
"Đúng vậy Trương thẩm tử, bà nói sao mà lại lợi hại thế không biết, một cô nương lại có bản sự này. Bà xem thử xem, trong thôn ta có ai được binh lính hộ tống về đâu?"
Tuy mọi người trong lòng đều không rõ, một con bé sao lại có bản lĩnh lớn như vậy. Một cô nương, có thể có bản lĩnh gì mà lại được người có máu mặt coi trọng.
Không đúng, chẳng lẽ cô nương này vì lớn lên xinh đẹp mà được người có quyền thế để mắt tới hay sao? Nếu vậy, cũng còn có thể hiểu được.
Cho nên nói, nhất thời trong đầu mọi người có đủ mọi ý nghĩ, nhưng có một điều chắc chắn là, Ninh gia dù vì lý do gì mà trèo cao, họ cũng không dám động vào.
Giang quản gia vừa nhìn Tần Ngọc liền cảm thấy trong lòng bất an.
Bởi vì công tử này tướng mạo quá xuất sắc, dù so với thiếu gia nhà hắn cũng không hề kém cạnh.
Hơn nữa vị này ăn mặc cũng rất khác thường, nhìn từ trên xuống dưới xem, món nào món nấy đều là hàng tốt. Tần Ngọc như vậy, làm Giang quản gia có một cảm giác, đó là sự uy hiếp.
"Ngươi coi như là về rồi! Sao lại cần lâu như vậy, Chu Minh Tuyên quá đáng thật đó, không chút thông cảm cho ngươi gì cả, ngươi là con gái, sao có thể ra ngoài lâu như vậy được?"
Tần Ngọc vừa nói vừa đánh giá Ninh Mạt, thấy Ninh Mạt không có gì thay đổi, không buồn, cũng không gầy đi, mới yên tâm đôi chút.
Mà Trịnh ma ma nhìn Tần Ngọc, cũng cau mày, là người của Tần phi, sao nàng có thể không biết Tần Ngọc! Tuy Tần Ngọc không nhận ra mình, nhưng nàng liếc mắt một cái đã nhận ra Tần Ngọc.
Cái này, không thể nào?
Chẳng lẽ do kinh nghiệm của mình không đủ? Nên nhìn nhầm sao?
Tiểu tướng quân Chu thích huyện chủ của bọn họ, nàng còn có thể hiểu được, dù sao tiểu tướng quân là người lý trí và luôn truy cầu điều đó, anh ấy thích tính cách thông minh dũng cảm của huyện chủ, có thể hiểu được.
Nhưng mà Tần Ngọc, tiểu bá vương Tần gia, chuyện của hắn trong cung nàng đều biết được, đủ thấy ngày thường là người như thế nào rồi.
Vậy mà, người như vậy lại thích huyện chủ của bọn họ? Thật sự cảm thấy không quá đáng tin, những công tử như vậy không phải là nên thích những cô nương dịu dàng, tùy hứng hay sao?
Tóm lại, không nên thích một cô nương tỉnh táo, lý trí như huyện chủ của bọn họ. Không lo sau này cuộc sống bị quản chặt hay sao?
Nói vậy, Trịnh ma ma không coi trọng Tần Ngọc, nhưng Tần Ngọc hoàn toàn không biết gì về điều này, hắn chỉ nhìn Ninh Mạt, cảm thấy tim mình đập nhanh.
"Ngươi nói với lục hoàng tử, ngươi là anh hùng cứu mỹ nhân?"
Ninh Mạt đúng là chuyên gia phá chủ đề, một câu nói, chỉ một câu đã kết thúc hết tất cả. Tần Ngọc ngơ ngác đứng đó, sau đó có chút chột dạ.
Hắn giống như lúc viết thư đã vô tình khoác lác một chút, thật, chỉ là khoác lác một chút thôi, không phải khoác lác gì ghê gớm.
Nhưng mà nhìn Ninh Mạt, lại cảm thấy chột dạ.
Ninh Mạt không để ý đến hắn, trực tiếp vượt qua hắn, ôm Lâm di nương vào lòng, nửa tháng nay, người nàng nhớ nhất chính là Lâm di nương, sau đó mới đến Ninh Duệ.
Bây giờ nàng cũng nhận ra, mình thật sự coi bọn họ như người thân ruột thịt.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận