Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 138: Lưu Thành (length: 8314)

Chu Nhị đã từng nghi ngờ, nhưng hắn nghi ngờ là Chu Nhất thích Ninh Mạt!
Đương nhiên, hắn cảm thấy Ninh Mạt làm chị dâu cũng được, dù sao Ninh Mạt quá xuất sắc, y thuật tinh xảo khiến người kính nể.
Nhưng dường như hắn cũng phát hiện ra thiếu gia có ý nghĩ khác với bình thường với cô nương Ninh Mạt, cộng thêm thái độ của Phúc Tử, hắn liền cảm thấy đại ca và cô nương Ninh Mạt không hợp.
Không phải người ta không xứng với chúng ta, mà là chúng ta không xứng với người ta mới đúng.
Nhưng mà một nha hoàn, thân phận thấp quá thì phải?
Hơn nữa cô nha hoàn này còn rất đanh đá, hai ngày nay sai khiến hắn làm việc không ít, lẽ nào đại ca thích cái cảm giác bị sai bảo như này?
Chu Nhị trong nháy mắt lắc đầu, cảm thấy da gà mình nổi hết cả lên.
Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Hơn nữa hiện tại không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, hắn phải giữ vững tinh thần, không được nghĩ những chuyện lung tung rối bời này.
Nhưng Chu Nhị vẫn không nhịn được liếc nhìn Chu Nhất, rồi nghĩ, thiếu gia lại sắp xếp cho hai huynh đệ bọn họ cái viện này, xem ra địa vị của cô nương Ninh rất quan trọng.
Hai huynh đệ bọn họ là cánh tay đắc lực của thiếu gia, ba vị vương gia cũng không đáng để bọn họ cùng nhau hầu hạ, ai ngờ cô nương Ninh Mạt lại có đãi ngộ này.
Hắn cảm thấy Phúc Tử nói đúng, bọn họ phải cung kính với cô nương Ninh Mạt hơn chút.
...
Giờ khắc này bên ngoài An vương phủ, dưới ánh đuốc, một người đàn ông trung niên mang theo hai loại cảm xúc mâu thuẫn là kích động và bi thống.
Bi thống là vì những tin tức mình nghe được, còn kích động là vì thứ mình sắp có được.
"Gõ cửa!" Trương phó tổng binh nói vậy.
"Vâng!"
Từng hồi tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên trong màn đêm tối tăm, đặc biệt chói tai. Nơi này là An vương phủ, cả vương phủ chiếm hai con phố, xung quanh không một hộ dân nào, động tĩnh lớn như vậy mà đến một người xem náo nhiệt cũng không có.
Hết thảy xảy ra ở đây không ai hay biết, cũng không ai dám đến hỏi thăm.
Trương phó tổng binh nhìn An vương phủ yên tĩnh, luôn cảm thấy bất an.
Nhưng người mang tin đến cho hắn là thân tín mà hắn tin tưởng nhất, hắn hẳn là không bị mua chuộc.
Cho nên, hắn tin rằng tỷ tỷ và cháu ngoại đều đã bị giết, thậm chí An vương cũng đã chết!
Mà kẻ làm tất cả chuyện này chính là độc phụ An vương phi kia!
Độc phụ này ỷ vào thân phận cướp mối hôn sự của tỷ tỷ, bắt tỷ tỷ làm thiếp thất, cả đời không ngóc đầu lên được.
Thế tử chết tuy là có lợi cho bọn họ, nhưng quả thật bọn họ không hề ra tay. Nhiều năm như vậy không phải là bọn họ không muốn đối phó thế tử, mà là không làm được. Vì An vương không cho phép, hắn vẫn yêu cầu An vương phi.
Ai có thể ngờ, cuối cùng thế tử vẫn chết, nhưng con điên An vương phi kia lại bắt tỷ tỷ của hắn chôn cùng.
Nghĩ như vậy, Trương phó tổng binh liền cảm thấy ngực mình bị đánh một cú đau điếng.
Hiện tại An vương và An vương phi đều chết, hắn cũng không cách nào báo thù, chỉ có thể giành quyền lực trước. An vương phủ tượng trưng cho quyền lực, hắn nhất định phải giành lấy.
"Tấn công!" Trương phó tổng binh hạ quyết tâm, những người này đều là thân binh của hắn, hắn ra lệnh một tiếng không ai không tuân theo.
Mặc dù các binh lính trong lòng cũng cảm thấy không thỏa đáng, thậm chí có chút sợ hãi, nhưng chuyện đã đến nước này, muốn thay đổi ý cũng muộn rồi.
Cho nên, đám binh lính bắt đầu húc vào đại môn.
Nhưng bọn họ không ngờ, An vương phủ năm xưa sửa sang đã cân nhắc đến trường hợp quân lính phía bắc đánh phá thành. Đại môn không chỉ dùng vật liệu cứng nhất mà bên trong còn có hai tấm sắt lớn chống đỡ, then cửa lớn bằng cả khối gỗ làm thành, ba cái then cửa như vậy, muốn phá cửa quá khó.
Lằng nhằng cả nửa ngày, vậy mà không tiến triển chút nào, điều này khiến Trương phó tổng binh vô cùng bực bội.
"Đi, tìm thang mây!" Trương phó tổng binh nói vậy, mọi người chỉ có thể đi tìm.
Thang mây, dùng để công thành, họ làm vậy chẳng khác gì tạo phản.
Nhưng mở cung không có tên quay lại, bọn họ cùng phó tổng binh vào thành từ khoảnh khắc ấy đã ở chung một thuyền, giữa đường không thể xuống được.
Nhưng Trương phó tổng binh một chút cũng không hoảng hốt, chỉ muốn mau chóng tiến vào An vương phủ. Vì đánh vào được là hắn sẽ thắng, cho dù bắt được một vị vương gia trong tay, đến cả hoàng thượng cũng phải nhường hắn ba phần.
Người thân tín của hắn cũng là thật vất vả mới nghe được tin, An vương phủ có ba vị vương gia đến, hiện tại tình hình ba vị vương gia chưa rõ, nhưng nghe nói vẫn còn sống.
Hơn nữa, Chu Minh Tuyên kia cũng vô cùng có giá trị, Chu Minh Tuyên đó lại là cháu đích tôn của Chu gia, hắn không tin đại tướng quân sẽ không quan tâm đến con ruột của mình.
Nắm được những người này trong tay, hắn muốn cả thành An này cũng được, tuy hắn không làm được vương, nhưng làm quốc công cũng không có vấn đề.
Trương phó tổng binh làm vậy đương nhiên không phải vì báo thù, nói cho cùng thì hắn là không cam tâm, vốn định cùng An vương cuối cùng mưu một cuộc tòng long chi công, làm ông cậu quốc thích.
Nhưng bây giờ An vương và cháu ngoại chết, hy vọng của hắn tan thành mây khói. Nhưng cái thứ gọi là dã tâm khi đã nảy sinh thì không dễ gì biến mất, hắn đương nhiên không muốn chấp nhận kết quả như thế này, nên chỉ có thể tự mình tranh đoạt.
Thang mây rất nhanh đã tìm được, nhưng ngay lúc này, lại có một đội binh mã xuất hiện. Người dẫn đầu là người quen của Trương phó tổng binh, một phó tướng tên là Lưu Thành.
"Lưu Thành, ngươi muốn làm gì!"
Trương phó tổng binh nhìn Lưu Thành, hắn không ngờ Lưu Thành lại đến. Ngày thường không có chút cảm giác tồn tại, lúc này đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là vì sao!
"Ha ha, Trương phó tổng binh đến làm gì, thì ta đến vì cái đó thôi. Ta là nghe theo lệnh của tổng binh đại nhân, phối hợp Trương phó tổng binh bắt giữ đạo tặc."
Lưu Thành kia vẫn bộ dáng cười mỉm, ngày thường hắn vẫn luôn có vẻ mặt như vậy, tựa như một người không có tính khí.
Hơn nữa Lưu Thành trước mặt bọn họ thật sự không có sức mạnh gì, hắn không có chiến công, một người bình thường, chỉ là luôn đi theo bên cạnh tổng binh trung thành, cho nên mới kiếm được vị trí phó tướng.
Thế nào, lẽ nào thật là ý của tổng binh?
Hành động hôm nay của mình vốn vô cùng bí mật, lại bị tổng binh biết?
Trương phó tổng binh trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng hiểu rõ nếu hôm nay mình dừng tay, tương lai cũng chẳng có kết quả tốt. Nếu vậy, chi bằng liều một phen!
"Lưu Thành ngươi to gan, dám tự ý điều quân!" Trương phó tổng binh trực tiếp nói vậy, đó là trực tiếp chụp mũ tội danh tự ý điều binh xuống.
Hắn thậm chí không thèm nhìn binh phù cùng thủ lệnh, chính là muốn Lưu Thành không cách nào giải thích, mà dù có giải thích hắn cũng không nghe.
"Trương phó tổng binh!" Lưu Thành gầm lên một tiếng giận dữ, quả nhiên, hắn không có ý định quay đầu.
"Người đâu, bắt hết lại cho ta! Dám chống cự một tia giết chết bất luận tội!" Lời Trương phó tổng binh vừa dứt, người dưới trướng đã bắt đầu tấn công, một bộ định giết người rồi nói sau.
Mà Lưu Thành bên này cũng không chịu yếu thế, hắn mang đến hơn một nghìn người, những người này cũng là thủ hạ của Lưu Thành, tương lai của Lưu Thành chính là tương lai của họ.
Đường phố trước phủ An vương được sửa sang theo quy chế, rất rộng, ba cỗ xe ngựa cũng có thể song song đi qua.
Mà hiện tại, trên con đường như thế đổ xuống hết lớp binh lính này đến lớp khác. Những binh lính này đáng lẽ phải bảo vệ biên cương phía bắc, bây giờ lại vì những toan tính tư riêng mà chết trên đường đi lát đá xanh trước An vương phủ.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận