Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 705: Đào quáng (length: 8190)

Thời tiết mỗi ngày một lạnh, đất đai cũng sắp đóng băng.
Vào thời điểm này mà nghĩ xây nhà thì thật không dễ dàng chút nào.
Nhưng may mắn thay, từ khi xưởng chế dược được xây dựng, bọn họ đã không ngừng xây nhà.
Lúc đầu là xây trong thôn, sau đó số nhà xây càng lúc càng nhiều, dứt khoát chuyển ra ngoài thôn.
Hiện giờ, thôn này thậm chí đã lớn hơn trước kia một nửa, tất cả đều là công lao của Ninh Mạt.
Nếu không như vậy, thì những người được hoàng thượng ban thưởng sẽ không có chỗ ở.
Vậy nên hiện tại xây nhà cũng không sợ, bởi vì trước đó, Ninh Mạt đã cho bọn họ chuẩn bị đủ số gạch xanh và gỗ.
Không có bột thì không gột nên hồ, chỉ cần có nguyên vật liệu thì cái gì cũng dễ, dù thời tiết càng ngày càng lạnh, thì nhiệt tình xây nhà của mọi người cũng không hề giảm sút.
Những ngôi nhà này dùng để làm gì? Trước đây thì chẳng có tác dụng gì, một số còn bỏ trống, hiện giờ thì có ích thật.
Người đội vận chuyển không tính, bọn họ thường xuyên đi xa, không cần nhà ở.
Nhưng, bất kể là người đào quặng hay làm hỏa pháo, một số người nhà quá xa, ngày thường đi lại bất tiện, nên liền cho họ ở lại.
Việc này tương tự như ký túc xá, có thể tiết kiệm thời gian làm nhiều việc hơn.
Hơn nữa, mỗi phòng ở bố trí mười mấy người, hoàn toàn đủ chỗ, nhiều người như vậy thì đa số đều có thể ở lại.
Không chỉ được ở mà còn được bao ăn, mỗi ngày cơm nước rất ngon, còn có thịt để ăn, chuyện này trước đây ngay cả mơ cũng không dám nghĩ.
Với đãi ngộ như thế, không ít người đã đến hỏi thăm còn chỗ không, họ cũng muốn làm công cho Ninh gia.
Đương nhiên là rất nhiều người muốn làm cho Ninh gia, nhưng không phải ai cũng được ở lại, Vương lý trưởng phụ trách tuyển chọn, ông ấy nghiêm túc phụ trách, không hề thiên vị chút nào.
Ngoài việc xây nhà, cung cấp chỗ ở cho mọi người, họ còn bắt đầu dựng lều.
Lều chứa lương thực ở chân núi, lều chứa khoáng sản thì dựng ngay bên cạnh.
Dựng lều không có nhiều yêu cầu như xây nhà, dù đất đóng băng cũng có thể làm, dù sao có chỗ che mưa che gió là được.
Vậy là, dưới núi mọc đầy lều san sát, không biết có thể chứa được bao nhiêu đồ.
Người trong thôn hiện tại vốn không còn việc gì để làm, vốn dĩ định nghỉ ngơi, nhưng thấy Ninh gia làm việc như vậy, làm sao có thể ngồi yên được.
Vậy là họ lại bắt đầu, trừ trẻ con không thể ra ngoài, người già ở nhà giúp trông trẻ, còn lại cả nam lẫn nữ đều tìm việc mà làm.
Có người phụ giúp dựng lều, các phụ nữ thì giúp nấu cơm, chỗ nào có việc, họ đều chủ động giúp đỡ.
Đương nhiên, họ không cần tiền công, nhưng Ninh gia vẫn kiên quyết trả, hơn nữa mỗi ngày còn nuôi cơm.
Việc nuôi cơm nghe thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm mới biết là rất khó, Trương thị dạo gần đây cứ phải đi nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, nên căn bản không quản được việc bếp núc.
Hơn nữa, lập tức phải lo cơm nước cho hơn một nghìn người, việc đó không thể dùng một cái bếp nhỏ mà giải quyết được.
Họ dành riêng một cái lều để làm bếp, bên trong chứa đủ các loại nguyên liệu, có gạo trắng, bột mì, còn có các loại rau củ.
Ninh Mạt nói, nhất định phải cho mọi người ăn ngon, ăn no thì mới có sức làm việc.
Từ thị và Vương thị phụ trách toàn bộ việc bếp núc, Từ thị phụ trách phân phối, còn Vương thị phụ trách trông coi.
Vương thị rất vui khi cuối cùng cũng có nhiệm vụ, nàng nhìn hủ tiếu, trứng gà và các loại thịt, đây đều là những thứ quý giá.
Không ai được phép lấy thêm đồ khi nàng đang trông coi, dù là người nhà của nàng cũng không được.
Về điểm này thì Vương thị làm rất tốt.
Còn Hứa thị dẫn các cô các chị trong thôn đi nấu cơm, tiếng dao phay trong tay không ngừng kêu loảng xoảng, hết chậu đồ ăn này đến chậu đồ ăn khác được dọn ra.
Vén nắp nồi, khói bốc nghi ngút, mùi thơm cơm trắng lan tỏa khắp nơi, mọi người không kìm được nuốt nước miếng.
Thật lòng mà nói, dù không có tiền công thì họ cũng vẫn muốn đến giúp, chỉ vì được ăn cơm.
Cơm của Ninh gia thật sự quá ngon, bình thường nhà dân ăn tết cũng không có đồ ăn ngon như vậy.
Tiếng mỡ xèo xèo trong nồi khiến người ta thèm thuồng, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Toàn là mỡ, không chỉ no bụng mà còn rất béo, ăn một tháng như vậy thì ai cũng béo lên.
Trong thôn có một nhà như vậy, xem như họ có phước, hai năm này, nhờ có Ninh gia mà họ mới phất lên được.
Từ thị động tác rất nhanh, ném mấy quả ớt vào, hương thơm cay nồng lập tức lan tỏa.
Lúc mới đầu thì chưa quen, nhưng sau khi ăn quen rồi thì phát hiện không thể thiếu nó được.
Đặc biệt là vào thời tiết này, ngày càng lạnh, ăn chút ớt thì cảm thấy ấm người lên, đúng là đồ tốt.
"Đưa cơm cho mọi người đi!"
Từ thị vừa hô hào mọi người bê cơm, vừa xoa xoa lưng.
Thật tình mà nói thì làm việc này còn mệt hơn cả trông xưởng bún, mấu chốt là không có tiền công. Nhưng mà, bà nghe nói, đây là ý của Ninh Mạt, nói là việc lớn.
Chỉ vì câu nói này, mà bà sẵn lòng không lấy tiền, cần mẫn làm việc.
Tuyệt đối không thể làm chậm trễ đại sự.
Có thể nói, hiện tại trong thôn, ngoài xưởng chế dược vẫn hoạt động thì các công việc khác đều dừng lại, để nhường đường cho việc đào quặng và đội vận chuyển.
Lúc này Từ thị vẫn chưa biết, việc quan trọng nhất không phải là khoáng sản và lương thực, mà là hỏa pháo.
...
Vương lý trưởng dạo gần đây cứ hay chạy vào đường hầm, ông thực ra có hơi lo lắng, ông vẫn luôn nghi ngờ trong này thật sự có mỏ sao?
Nên biết, ở nơi này họ đã ở đời này qua đời khác nhiều năm như vậy, mà chưa từng nghe nói đến chuyện có mỏ.
Vậy nên ông có chút lo, nhỡ đâu không đào được gì thì vừa mất tiền mà còn làm Ninh Mạt không vui.
Bây giờ ông chỉ sợ Ninh Mạt không vui, huy động quy mô lớn như vậy, tiền bạc đổ vào như nước, chi tiêu nhiều như vậy mà nếu phải bỏ ngang thì đau lòng lắm.
Mặc dù đó không phải tiền của ông, nhưng ông vẫn thấy đau lòng.
"Lý trưởng, ngài sao lại tới đây?"
Một thiếu niên trong thôn hỏi vậy, trên người mặc áo quần mỏng manh, mặc dù bên ngoài là áo bông dày cộm, nhưng ở trong này thật không thể mặc được.
Lúc làm việc mồ hôi không ngừng tuôn ra, bọn họ còn thấy nóng.
Bất quá, mỗi ngày ăn uống đầy đủ thì cũng không thấy thiệt thòi.
"Các cháu đào được đồ gì chưa?"
Vương lý trưởng ngày nào cũng đến hỏi một lần, mọi người đều quen rồi.
"Vẫn chưa có gì ạ."
Chàng thanh niên chất phác cũng không biết nên an ủi người lớn tuổi trước mắt như thế nào, chỉ biết nói thật thôi.
Vương lý trưởng chắp tay sau lưng, khom lưng, nửa ngày không nói gì, bất đắc dĩ vẫy tay bảo chàng đi làm việc.
Nhưng ngay sau đó, có người hô lên một tiếng.
"Ê, có người đến xem thử, đây là cái gì này!"
Mọi người đều chưa từng đào mỏ, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, nên không nhận ra đâu là khoáng thạch.
Có một người dùng đá đập vỡ cục đá ra, nhìn thấy màu xanh lục bên trong thì bỗng cảm thấy, hình như đúng là nó.
Vương lý trưởng nhanh chóng đi vào, không còn vẻ gì của người già cả, ông cầm cục đá lên xem xét kỹ lưỡng.
Có đúng không nhỉ? Đá bình thường làm sao có màu như vậy được?
Mặc dù màu này có vẻ không đậm, nhưng chắc là không sai đâu!
"Thợ đâu, tìm thợ tới!"
Bọn họ không mời được thợ ngọc đá từ nơi xa, chỉ có thể mời thợ từ tiệm bạc gần đó.
Ngày thường họ chạm khắc ngọc nhiều, đương nhiên là nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận