Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 32: Bị trảo (length: 7832)

Ninh Mạt dẫn Ninh Duệ và cả dì Lâm đứng ở bên ngoài, còn Ninh Uyển thì vẻ mặt bất an, không biết có nên vào xem hay không.
"Sao lại đứng ở đây?" Chu Minh Tuyên cất lời phá tan sự tĩnh lặng, nhíu mày nhìn vào rèm che chính viện, dường như rất không hài lòng vì bọn họ để cả nhà Ninh Mạt đứng ngoài này.
Chỉ liếc mắt một cái, Ninh Mạt liền biết tên này đang nghĩ gì, nàng không muốn người nhà Ninh gia bị hắn hiểu lầm. Nhưng bây giờ nói gì cũng không thích hợp, huống chi đại phu nhân đã bước ra, mặt đỏ bừng.
"Tứ đệ muội đến rồi, mời vào mau, mẫu thân vẫn luôn nhắc đến ngươi. Chu công tử mời."
Vành mắt đại phu nhân nhà họ Dương sưng đỏ, nhìn là biết vừa khóc xong, Ninh Mạt có chút lo lắng, Chu Minh Tuyên hoàn toàn không có vẻ gì, cứ thế đi vào.
Vốn định hôm nay đi luôn, hắn còn rất nhiều việc phải làm, nhưng thấy tình hình thế này, lại có chút không yên lòng.
"Công tử đến rồi, ở có quen không?" Lão phu nhân Ninh gia gắng gượng hỏi, thấy Chu Minh Tuyên thật sự rất vui.
"Ở quen, có chuyện gì xảy ra à?" Chu Minh Tuyên hỏi thẳng, lão phu nhân Ninh gia nhất thời sững sờ.
Chuyện này, sao có thể để công tử hỏi đến chứ?
Bà vừa định trả lời không có gì, liền nghe thấy lão thái gia Chu gia nói: "Không dám giấu công tử, tiểu bối không tranh khí, gây gổ với người, bị bắt."
Chu Minh Tuyên khẽ nhíu mày, tiểu bối? Bị người bắt? Đây quả là chuyện lạ.
"Đại ca bị người bắt ư? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!" Ninh Uyển mặt mày lo lắng, Ninh Mạt cũng nhíu mày.
"Uyển Nhi!" Đại phu nhân Ninh gia nhìn cô con gái út rất bất lực, chuyện này không phải chuyện một cô gái nên nghe.
"Nương, con muốn nghe, đó là đại ca của con!" Ninh Uyển nói như vậy.
"Nhưng mà..."
"Để nó ở lại nghe đi, cũng nghe một chút chuyện đời, cứ ở trong nhà mãi thì luôn thấy ai ai cũng hiền lành, mà không biết nhân tâm hiểm ác."
Lão phu nhân Ninh nói vậy, đại phu nhân khó mà nói gì, bà cũng thở dài, không kìm được mà rơi nước mắt.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Ninh Mạt hỏi.
"Hôm qua các con nhận người thân mà đại tỷ con không về, ta không yên tâm nên để đại ca con đi xem một chút, nhưng đi một đêm cũng không về! Sáng nay, có quan sai đưa tin tới, nói đại ca con bị bắt lại."
Đại phu nhân nói mà Ninh Mạt nhíu mày, đi thăm em gái mà bị bắt? Lúc đại phu nhân nói giọng đều lạc đi, có thể thấy trong lòng bà đau khổ thế nào.
"Vì sao?" Ninh Mạt hỏi tiếp.
"Bọn họ nói đại ca con đánh con rể Uông Hữu Tài! Cái thứ hỗn trướng đó, chắc chắn đã làm chuyện gì đáng đánh!" Đại lão gia vô cùng tức giận, ngoài ra thì không nói gì thêm.
Uông Hữu Tài? Cái tên này thú vị đấy, năm đó rốt cuộc đã làm sao mà chọn cái tên con rể này nhỉ, nàng rất tò mò.
"Năm đó nhà họ Uông hai ba lần đến cầu hôn, Uông Hữu Tài lại thi đỗ tú tài, ta thấy hắn cũng tốt nên mới gả Diệu Nhi cho hắn. Ai ngờ, lại thành ra thế này. Cũng không biết đại tỷ các con sao rồi, mà đại ca các con lại nổi giận đến vậy."
Đại phu nhân ôm ngực, trông như sắp ngất đến nơi, người đau khổ nhất lúc này có lẽ là người làm mẹ.
Cũng phải, chuyện này chẳng khác nào tự tay hủy hoại hạnh phúc của con gái, còn khiến con trai vào tù.
"Đại bá nương nghĩ thoáng chút, đại ca với đại tỷ đều còn chờ người làm chủ đây."
Ninh Mạt vừa nói thế, thì đại phu nhân kia có muốn ngất cũng không ngất được nữa.
"Mạt Nhi nói phải, chúng ta không thể tự loạn trước, việc cấp bách bây giờ là phải cứu đại lãng ra đã."
Lão phu nhân nói vậy, Ninh Mạt nhìn lão phu nhân rồi hỏi: "Chuyện này chẳng phải thuộc loại tranh chấp trong gia đình sao? Chẳng lẽ đại ca đã làm người ta bị thương, gãy tay gãy chân?"
Lão phu nhân: ... Tranh chấp trong gia đình? Cái từ này mới mẻ đấy.
"Chúng ta còn chưa gặp người, còn chưa biết tình hình thế nào." Lão phu nhân trả lời.
Ninh Mạt nghĩ, nên làm gì để gặp người đây? Dùng tiền, đây là cách nhanh nhất, chỉ sợ nhà họ Uông bên kia cũng dùng tiền thôi.
"Người bị nhốt ở đâu?"
Chu Minh Tuyên đột ngột hỏi chen vào, Ninh Mạt hơi sững sờ. Nàng quên mất, bên mình có cái kim bài miễn tử này cơ mà.
"Ở đại lao huyện Bình An." Lão phu nhân ngượng ngùng nói, chuyện này vốn không phải chuyện gì vẻ vang.
"Phúc Tử ngươi đi, thả người ra." Chu Minh Tuyên ra lệnh, Phúc Tử lập tức muốn đi.
"Ta đi cùng, ta đi đón đại ca về." Ninh Mạt nói rồi đứng lên, nàng cũng muốn nhanh chóng đưa Ninh Tùng ra khỏi ngục, cũng không biết có bị đánh hay không. Phúc Tử lại nhìn Chu Minh Tuyên một cái.
Ninh Mạt: ...
Nàng quên mất, thời đại này nữ tử không được phép xuất đầu lộ diện, haizz, quả nhiên bên này đối xử với nữ nhân quá không công bằng.
"Ha ha, ta cũng chỉ nói vậy thôi." Nàng lại ngồi xuống.
Cuối cùng Ninh Mạt không thể đi được, ngược lại đại lão gia đi cùng, liên quan đến con trai mình, ông làm sao mà yên tâm cho được.
Cũng may, huyện Bình An cách đây rất gần, chỉ mất nửa canh giờ, người đã về đến nơi.
Ninh Mạt thấy, Ninh Tùng vẫn mặc bộ đồ hôm qua, không có dấu hiệu bị đánh, chỉ là bị nhốt một đêm, người có chút mệt mỏi.
"Tổ phụ, tổ mẫu, tôn tử bất hiếu khiến ngài lo lắng."
Ninh Tùng trước tiên hành lễ với hai vị trưởng bối, lão phu nhân tự nhiên là nâng người dậy, nhìn ngó một hồi mới yên tâm.
"Đừng nói những lời đó, con là đứa trẻ trung hậu, chắc chắn là đại muội con có chuyện gì con mới động thủ, mau nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì!"
Lão thái gia nói vậy, Ninh Mạt cảm thấy gia đình Ninh gia này rất tốt, cả nhà có thể tin tưởng nhau như vậy, giúp đỡ nhau, gặp khó khăn cũng cùng nhau vượt qua.
"Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Ninh Mạt cũng truy hỏi, Ninh Tùng nhìn Ninh Mạt, có chút ngượng ngùng.
Hắn không rõ tính cách của Ninh Mạt, sợ mình nói ra những chuyện này sẽ dọa cô em gái mới tới, dù sao Ninh Mạt nhìn bên ngoài… thực có tính lừa tình. Giống như một đóa nụ hoa kiều diễm vậy.
"Không sao, tam muội muội của con không phải là người nhát gan."
Lão phu nhân nói vậy, Ninh Tùng vẫn còn chút do dự, bị cha mình vỗ một cái vào lưng, lúc này mới chịu kể.
"Cái tên Uông Hữu Tài kia, hắn muốn bỏ vợ!"
Mọi người: ... Cái gì!
"Người nhà họ Uông còn kêu gào, nói đại muội muội không sinh được một mụn con nào làm chậm trễ dòng dõi nhà họ Uông, của hồi môn thì cứ giữ lại coi như bồi thường!"
Mọi người: ... Ngươi không thể nói hết một lần à!
"Bọn chúng muốn bỏ vợ, còn muốn giữ lại của hồi môn, Diệu Nhi của ta..." Đại phu nhân lập tức khóc lên, khóc đến đau lòng xé ruột.
Ninh Mạt thấy thế thì lắc đầu, lúc này khóc thì có ích gì chứ, phải nghĩ cách mới được.
"Ha ha, bọn nhà họ Uông đó xem Ninh gia ta là dễ bắt nạt chắc, không những đuổi người về, còn muốn giữ lại của hồi môn!
Bọn chúng làm vậy, rõ ràng là muốn trở mặt với chúng ta! Được, nếu đã thế, thì trở mặt luôn!
Tùng Nhi, dẫn người nhà đi đón đại tỷ con về! Ta xem ai dám ngăn cản, ai dám chiếm đồ cưới!"
Lão thái gia lên tiếng, mắt Ninh Tùng sáng lên, hắn đã sớm muốn làm vậy rồi, chỉ là sợ làm liên lụy đến gia đình nên mới không động thủ.
"Vâng!" Ninh Tùng định đi gọi người, nhưng lại bị mẹ hắn là đại phu nhân túm lại.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận