Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 110: Thân phận (length: 8663)

Trương thị thấy Ninh Mạt tỉnh lại, vẫy tay với nàng cũng không nói gì, Ninh Mạt xỏ giày xong đi đến trước mặt Trương thị.
"Đừng nói chuyện, để mẹ ngươi ngủ thêm chút nữa."
Ninh Mạt: ... Rốt cuộc chỉ có con gái ruột là quan trọng, cháu gái ngoại một chút cũng không đáng kể sao?
"Bà ngoại, tối qua bà ngủ không ngon ạ?"
"Đừng gọi bà ngoại, gọi bà thôi, bên ta đều gọi như vậy, nghe thân mật."
"Bà ơi, tối qua bà không ngủ sao?"
Ninh Mạt cảm thấy mình thật sự là ngày càng ngốc, nghe xưng hô này, nàng thấy gọi bà ngoại vẫn thoải mái hơn, hơn nữa nghĩ đến Lâm Đại Sơn, nàng không biết phải gọi là gì nữa.
"Ngủ, con nít ranh đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, ra ngoài đi, trong nồi có nước nóng, tự lấy nước rửa mặt."
Ninh Mạt: ... Đây là trong nhà có trưởng bối cảm giác à. Nàng bị người sai bảo!
Nhưng mà cuối cùng Ninh Mạt vẫn là ngoan ngoãn đi rửa mặt, bưng chậu gỗ, không đánh thức Lâm di nương. Ninh Mạt thấy trong nồi thật sự có nước nóng, nhưng mà giờ này các cô con dâu đều chưa dậy, sao Trương thị đã dậy rồi, còn đun cả nồi nước nóng.
Còn có cái rương bà ấy đang ôm trước ngực kia, bên trong là cái gì vậy? Vì sao không đưa cho mẹ nàng trước mặt người nhà mà phải lén lút thế này.
Ninh Mạt thấy lòng mình tò mò, sau đó rửa mặt đánh răng xong, quay người vào phòng, muốn xem tường tận sự tình. Mặc dù cuối cùng mẹ ruột nhất định sẽ nói cho nàng, nhưng nàng vẫn muốn lập tức nắm bắt thông tin.
"Mẹ, đây là cái gì?" Quả nhiên, Lâm di nương vẫn còn thức, lúc này đang ngơ ngác nhìn mẹ ruột.
Ninh Mạt bó tay, thì ra bà cụ bảo mình đi rửa mặt là để đẩy mình ra à, thế là vì sao chứ?
"Đừng nói chuyện, trong này là bạc!"
Ninh Mạt nghe lời này của Trương thị thì vô cùng bất ngờ, Lâm gia dù sống cũng tạm, nhưng đâu có tính là nhà giàu có gì? Lại còn có bạc tích trữ, còn muốn cho một cô con gái?
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, con có bạc mà."
"Mẹ biết con có bạc, nhưng bạc này, trừ con ra thì người khác không ai có mặt mũi mà đòi, đây là tiền bán con."
Ninh Mạt nghe đến đây, lập tức siết chặt tay, răng nghiến chặt. Cái gì, bán mình!
Ninh Mạt đột ngột đẩy cửa xông vào, động tĩnh này làm mẹ con giật mình cùng nhìn nàng. Lâm di nương liếc mắt thấy vẻ mặt của Ninh Mạt, thấy mặt nàng đầy mây đen giăng kín, biết chắc chắn nàng đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.
Đứa trẻ này, bây giờ tính tình không tốt, không vui liền thể hiện ngay ra mặt, người lớn xem mà chẳng kính nể gì cả.
Mà lại, sao sự việc còn chưa hỏi rõ đã vội quy chụp tội danh cho người ta, chuyện này không hợp lý chút nào.
Lâm di nương dù là con gái nhưng từ nhỏ đến lớn có nhiều anh trai, việc đồng áng căn bản không đến tay, nàng cũng được cưng chiều lớn lên. Nên Lâm di nương ngược lại không quá lo, biết chắc chắn phải có lý do.
Chỉ là trước đó, phải dỗ dành được cô con gái đang khó chịu cái đã.
"Rửa mặt xong rồi à? Lại đây, ngồi ở đây, bà ngoại đưa bạc cho chúng ta này."
Trương thị không thể tin nổi nhìn Lâm di nương, sao cô con gái này lại chẳng có tí tâm cơ nào vậy, chuyện lớn như thế mà để cho cô bé lớn này biết, không ổn thỏa chút nào.
Trương thị không nói cho Ninh Mạt, thứ nhất là lo Ninh Mạt còn nhỏ tuổi, trong lòng không giữ được bí mật, nhiều bạc thế mà lỡ miệng ra!
Thứ hai, bà cũng sợ con gái xấu hổ. Dù gì chuyện nhà mẹ đẻ cũng không hay ho gì, nói ra trước mặt các con thế này thì sau này cũng mất mặt với bên nhà Ninh.
Ai có thể ngờ, con gái mình lại không có chút tâm cơ nào, lại chủ động gọi người vào. Trương thị chỉ thấy thật khó tin.
"Bà ơi, trong này có bao nhiêu bạc?" Ninh Mạt cũng không nói nhiều, hỏi thẳng số lượng.
Kỳ thật nàng muốn hỏi nhất là chuyện khế ước bán thân, nhưng thấy bà cụ cũng lớn tuổi, không thể kích thích quá, đành chọn một vấn đề ôn hòa hơn để bắt đầu.
"Trong này vốn dĩ là hai trăm lượng, sau này đại lang và mấy đứa nhỏ ốm, dùng mất hai mươi lượng.
Ngoài ra, mẹ tự chủ trương, giữ lại hai mươi lượng, để đại lang chúng nó sửa nhà. Trong nhà không có nhiều tiền rảnh rỗi như vậy, thật là không dễ dàng.
Nhưng con yên tâm, tiền này mẹ sẽ nói là mượn của con, cho đại ca của con biết tình của con."
Ninh Mạt nghe đến đây khẽ cau mày, mà Lâm di nương cũng thật im lặng, đây đâu phải chuyện nhiều ít tiền. Nàng thấy mẹ mình hồ đồ, đều là người một nhà, sao lại phân rõ ràng như vậy chứ.
Lâm di nương nghĩ vậy, còn Ninh Mạt thì không, nàng rất hiếu kỳ, hai trăm lượng tiền bán mình này là của ai.
"Bà ơi, tiền này từ đâu mà có?"
Câu nói này của Ninh Mạt, làm bà cụ thở dài, rồi nói: "Do tên quan chó đó đưa."
Ninh Mạt không nói gì, mà Lâm di nương thì hoàn toàn sửng sốt.
Chuyện này còn phải bắt đầu từ khi Lâm gia chưa sa sút, dù không khá giả nhưng một ngày nọ người của nha môn đến bắt Lâm Đại Sơn đi. Đến khi Lâm Đại Sơn trở về thì trong tay cầm hai trăm lượng bạc, nói là để ông ta ký một tờ khế ước bán mình.
"Cái gì khế ước bán mình, chẳng lẽ ta lại có một tờ khế ước bán mình nữa sao!" Lâm di nương lo lắng hỏi. Tiền không quan trọng, cái này mới là mấu chốt!
"Đúng vậy, tên quan chó đó khi đó nhất quyết bắt cha con phải ký, không ký là đánh chết ông ta. Con cũng biết tính ông ta nhát gan, người ta hù một cái là ký liền. Ông ta nghĩ khi đó con đã mất, khế ước bán mình cũng chẳng còn quan trọng gì.
Đại nương à, đừng trách cha con, trong lòng ông ta cũng không dễ chịu đâu, số bạc này sau đó vẫn là ta thu, ta không nói với ai, cha con cũng không nói với bất kỳ ai.
Ta cũng hận ông ta chứ, nhưng có cách nào đâu, chúng ta trứng chọi đá, người ta muốn giết chúng ta thì muốn làm gì ta đều phải chấp nhận."
Trương thị lúc đó cũng tức giận, nhưng giận xong thì nghĩ đến vấn đề thực tế, Lâm Đại Sơn giữ được mạng là đã vạn hạnh rồi. Nhưng cũng chính vì chuyện này mà bà càng thêm tin Lâm di nương vẫn còn sống.
Nếu không thì muốn tờ khế ước bán mình làm gì? Cho quỷ dùng sao?
Vậy nên, bà mới thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc, mà số bạc này, bà cũng luôn giữ lại không động vào.
Lâm di nương mặt mày trắng bệch, Ninh Mạt mở hộp ra xem kỹ, bạc rất bình thường, không phải quan ngân, chỉ giữ lại cũng sợ không đủ chứng cứ thôi?
"Sao thế đại nương, sắc mặt con sao khó coi vậy?" Trương thị hỏi.
"Mẹ, không sao, con chỉ là đứng dậy hơi nhanh thôi."
Lâm di nương an ủi Trương thị, lần này không chút do dự nhận lấy bạc, rồi nhìn chằm chằm vào bạc mà ngẩn người.
"Mẹ, đừng quá lo lắng." Ninh Mạt an ủi.
"Ta không ngờ, vì hai trăm lượng mà thật sự bán ta đi. Trước đây đại phu nhân hay nói ta chỉ là một món đồ mua về, ta còn không tin, thì ra là thật như vậy."
Ninh Mạt thở dài, thân phận của Lâm di nương vẫn là một vấn đề lớn. Chu Minh Tuyên vất vả lắm mới giúp giải quyết, nếu có khế ước bán mình, trên đó lại có dấu tay của Lâm Đại Sơn, thì thật khó xử.
Trừ phi... Họ không thừa nhận thân phận của mình, tuyệt đối không được thừa nhận, có chết cũng không được thừa nhận thì không sao.
Kể cả người của Thị Lang phủ, chỉ cần nàng thà chết cũng không thừa nhận, Lâm di nương không thừa nhận, ai ép được?
Vậy nên, họ phải rời Lâm gia ở riêng, mà phải càng nhanh càng tốt.
"Di nương." Ninh Mạt muốn nói lại thôi.
"Con cứ nói đi, ta đều nghe con! Tờ khế ước bán mình kia tám chín phần mười là ở nhà Ninh!" Lâm di nương cuối cùng đã nghĩ thông.
"Chuyện đó không sợ, ngài đã đi rồi, họ có thể làm gì được? Hơn nữa, nếu muốn không có một chút sơ hở nào thì ngài không thể là người nhà họ Lâm, chỉ có thể lấy thân phận khác trở về thôi."
Ninh Mạt nói vậy, biết điều này không công bằng với Lâm di nương, nhưng nếu tờ khế ước bán mình kia thật sự tồn tại, thì phải đề phòng trước khi nó xảy ra.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận