Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 44: Nghe hương mà tới (length: 7922)

Trương bá gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Ninh Mạt, không biết vị tam tiểu thư này muốn làm gì.
"Biết là tốt rồi, bảo đại ca nhà ngươi giúp ta canh chừng ở ngoài cửa nhà Uông gia." Ninh Mạt cười lạnh nói, khiến Trương bá mồ hôi toát ra.
"Tiểu thư, cô muốn làm gì vậy?"
"Bọn họ ức hiếp nhà Ninh ta như vậy, chuyện này không thể bỏ qua!"
"Nhưng tiểu thư à, chuyện này vẫn nên để đại lão gia ra mặt thì tốt hơn, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tiểu thư, không đáng đâu ạ."
Trương bá là người trung thành, nghe hắn nói vậy, Ninh Mạt biết ông lo lắng mình gặp chuyện.
"Trương bá, ông cứ yên tâm, ta không phải muốn trả thù Uông Hữu Tài, ta chỉ muốn xem tiểu thư biểu muội nhà Uông kia rốt cuộc là người thế nào. Nghe nói nàng ta xúi giục quan hệ giữa đại tỷ và Uông Hữu Tài."
Trương bá nghe xong thì yên tâm, hóa ra là bất mãn với tiểu thư biểu muội nhà Uông.
Ông lo ngại quá rồi, một cô nương nhỏ như tam tiểu thư thì có thể có ý đồ xấu gì chứ, chẳng qua là chặn đường mắng hai câu hay dội cho nàng ta một thân nước mà thôi.
"Được, ta sẽ bảo Trương Sinh đi canh chừng." Trương bá đồng ý.
Chuyện này Ninh Mạt không thể để người nhà họ Ninh đi làm, chuyện nàng chuẩn bị làm, người nhà họ Ninh tốt nhất là không biết. Tìm con trai của Trương bá là thích hợp, tin tức sẽ không truyền về nhà họ Ninh, chỉ cần nắm được điểm yếu của tiểu thư biểu muội kia thì có thể dễ dàng diệt trừ ả ta.
Còn về Chu Nhất, dù sao hắn cũng là hộ vệ của Chu Minh Tuyên, việc theo dõi như này thì không nên làm phiền hắn.
Ninh Mạt cùng Ninh Uyển quay về, trong ngực Chu Nhất đang ôm một bình rượu lớn, giờ phút này ánh mắt của Ninh Uyển và Xuân Hoa chỉ dán vào bình rượu kia, không hề dịch chuyển.
Chu Nhất:… Cảm thấy mình không biết nên đi đường như thế nào nữa rồi!
Nhưng hắn cũng rất muốn ăn, hương thơm này cứ xộc thẳng vào mũi hắn, thật không thể nào ngăn được. Hắn chưa từng ngửi thấy mùi thức ăn thơm đến vậy, đi khắp nam bắc cũng không có mùi hương này.
Nhưng cô nương Ninh Mạt đã nói, bây giờ không thể ăn, phải ăn cho thật ngon, hắn đành phải nhẫn nại, chờ đợi.
… Mặt trời ngả về tây, những người bận rộn cả ngày bắt đầu nghỉ ngơi, người bán hàng rong hạ gánh xuống, xoa bóp bả vai nhức mỏi.
Hắn nghĩ, tối nay nên ăn gì đây? Một mình ở trọ, hắn cũng không muốn nổi lửa nấu cơm.
Ngày thường hắn sẽ đi ăn một tô mì hoặc hai cái bánh bao, nhưng hôm nay, khi đi ngang qua một quán rượu nhỏ, hắn đột nhiên dừng lại.
Không đúng, đây là mùi hương gì, sao lại thơm thế! Không phải mùi thơm thoang thoảng mà là hương thơm nồng đậm khiến người không thể nào bước đi được.
"Ôi chao, mùi thơm này nồng quá, đây là đang làm món gì ngon vậy?"
Một người có vẻ ngoài của một lái buôn hỏi, nhìn xung quanh nhưng không thấy tiệm ăn tửu lâu nào cả.
"Đúng vậy, mùi hương này làm con sâu thèm ăn trong bụng ta cũng trỗi dậy, ta nghe giống như là từ cái quán rượu nhỏ này truyền ra thì phải?"
Một người ăn mặc giống như thầy đồ nhìn tấm biển của quán rượu nhỏ, trên đó viết ba chữ, Phẩm Hương Cư.
Ha ha, đúng là một cái tên hay, nhìn xem, thơm thật.
Nhưng một quán rượu nhỏ thì làm sao có món ăn thơm như vậy được?
Đang nghĩ thì thấy Trương bá vén rèm đi ra nói: "Chư vị, hôm nay quán rượu chúng ta có món nhắm mới, mười khách đầu tiên bước vào quán sẽ được ưu đãi giảm nửa giá."
Những người vừa ngửi thấy mùi thơm liền không do dự nữa, nhanh chóng chạy vào quán, và thấy trong quán rượu nhỏ có hơn chục bàn lớn, đã lập tức ngồi kín một nửa.
Mọi người đều bị hương thơm này hấp dẫn tới, lại còn được giảm nửa giá, sao có thể không ăn cho được. Hơn nữa, một quán rượu nhỏ, món ăn cũng không đắt lắm đâu.
"Xin mời các vị khách quan xem thực đơn món mới, muốn ăn gì thì có hết trên đó."
Quản lý quán nói, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, ui chà, món ăn không ít à. Chỉ là những món này có ăn được không?
Chân giò, đuôi heo, tai heo, gan heo… "Những món này, ăn được thật à?" Một khách hỏi.
"Không ăn được thì không lấy tiền!"
Câu trả lời của Trương bá làm mọi người rất ngạc nhiên, ông có bao nhiêu lòng tin vào món ăn nhà mình vậy.
Trương bá đương nhiên có lòng tin, vừa rồi ông đã nếm thử một miếng ở bếp sau, chỉ một miếng này thôi là ông đã khẳng định rằng không lo không bán được, thậm chí có khi còn không đủ bán ấy chứ.
"Vậy, cho ta một phần như thế! Ăn ngon thì gọi thêm!" Người lái buôn nói vậy, những người khác cũng nhao nhao gọi món.
Mọi người không ngờ đồ ăn lên nhanh đến thế, trong chớp mắt, mỗi người đều có một đĩa đầy, ngoài món đã gọi, còn được tặng thêm một đĩa đồ nhắm nhỏ.
Trong đĩa nhỏ này có đủ một ít, rõ ràng là để họ nếm thử món mới.
Những món này đều là ý tưởng của Ninh Mạt, giảm nửa giá hay tặng món, đều là để mở đường cho việc buôn bán.
"Ôi chao, ngon quá, sao lại ngon đến vậy!"
Người lái buôn ăn một miếng liền biết mình đã nếm được mỹ vị. Lập tức hắn lại gọi mỗi thứ một phần, cả gà quay nữa.
Giờ phút này, đám người trong quán rượu nhỏ ăn uống vui vẻ, rượu không phải là ưu tiên hàng đầu, mà món đồ nhắm kia mới là ngon nhất.
Trương bá nhìn khách nườm nượp kéo đến thì trong lòng vô cùng vui mừng, chỉ là có hơi tiếc vì món kho hôm nay làm ít quá, phỏng chừng chỉ bán được hơn trăm phần.
Họ làm đồ nhắm ở quán rượu lượng không nhiều, nhưng cho dù vậy, e là tối nay cũng không đủ để bán.
Còn giờ phút này, ở trong nội viện nhà Ninh, mọi người nhìn Chu Nhất đang ôm bình rất tò mò, bên trong là cái gì? Không ngửi được mùi hương, cũng không nhìn thấy gì cả.
"Đây là đồ nhắm do Trương thẩm ở quán rượu nhỏ làm hôm nay, con mang về cho ông và bà nếm thử."
Ninh Mạt vừa nói xong, Ninh Uyển đã đặt tay lên miệng bình rượu, cười nói: "Một lát nữa bà nội nhất định phải ăn nhiều nhé, ngon lắm đó ạ!"
"Ha ha, lòng hiếu thảo của các con bà biết, bà tuổi cao rồi, ăn ít thôi, các con còn trẻ thì ăn nhiều một chút."
Lão phu nhân nói vậy, lão thái gia cũng gật đầu, có lòng như vậy là tốt rồi, ăn bao nhiêu họ không quan tâm.
Miệng bình mở ra, một mùi hương đậm đặc xộc vào mũi, mọi người ngây người, nhìn chằm chằm cái bình cảm thấy không thể tin được.
Xuân Hoa nhanh tay lẹ chân bày ra ba con gà quay, năm cái tai heo, còn có các món kho khác.
"Tiểu thư, ta đi thái một chút."
"Được."
Mọi người:… Đừng mà, sao lại mang đi mất rồi?
Xuân Hoa tốc độ rất nhanh, mọi người nhìn vào món ăn sắc hương vị đều đủ, đã sớm quên mình đang ở đâu.
Lão phu nhân tay cầm chân giò, một cái tát đánh vào tay lão thái gia đang định ăn vụng. Vừa nãy bà đã nói gì cơ? Tuổi cao ăn ít thôi?
Không nhớ nữa, trước mặt chân giò thì phu quân cũng phải đứng sang một bên.
Mọi người ăn rất vui vẻ, chỉ là tốc độ tranh nhau thức ăn nhanh quá.
Nhà họ Ninh không có nhiều quy củ, chỉ có đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ một bàn, mọi người có thể nhìn thấy nhau.
Nhưng giờ thì không một ai nói chuyện, sợ mình mà mở miệng thì món ăn sẽ thấy đáy mất.
Đại phu nhân cuối cùng ăn không nổi nữa, lúc này mới hài lòng buông đũa, lau miệng động tác vẫn tao nhã, chỉ là mỡ dính ở miệng nhiều quá, lau mãi không sạch.
"Đây là cái gì vậy?" Đại phu nhân hỏi, mọi người đều nhìn Ninh Mạt.
"Đây là món kho, con thấy quán rượu kia món đồ nhắm không ngon lắm, nên nhờ Trương thẩm làm món này, xem như đồ nhắm, nghĩ là quán rượu sẽ buôn bán khấm khá hơn một chút."
Mọi người:… Vậy là khấm khá hơn một chút thôi sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận