Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 209: Nghe ngóng (length: 7821)

Dì Lâm rất lo lắng, đó là mặt của con gái, đối với con gái mà nói, quan trọng nhất chính là gương mặt.
Đừng nói gì chuyện người nông thôn không quan tâm mấy thứ này, người nông thôn cưới vợ, cái đầu tiên xem cũng là mặt.
Cho nên dì Lâm lo lắng, dù sao cũng là cháu gái mình, thêm nữa tấm vải này vừa rồi là Mạt Nhi nhường cho.
Nhưng mà, thoáng chốc, mặt dì Lâm trắng bệch, tấm vải này vốn dĩ là cho Mạt Nhi. Cái này là Mạt Nhi tốt bụng không muốn, nếu mà muốn… Vậy nên là kết quả như thế nào?
Nhìn gương mặt tinh xảo của Ninh Mạt, dì Lâm cảm thấy sau lưng mình lông tơ dựng hết cả lên. Sao lại thế, đều về đến nhà rồi, sao còn xảy ra vấn đề như vậy?
Bà chỉ hy vọng đây hết thảy chỉ là mình nghĩ nhiều, đây chỉ là tai nạn, nếu thật sự là do người gây ra. Vậy thì… Bà nhìn ba người Lâm Hữu Tài.
Lúc này Lâm Hữu Tài cũng đang ngơ ngác, ta, sao vừa quay người lại mặt đứa cháu gái đã bị hủy. Sau đó Ninh Mạt muốn chữa trị cho nó?
“Mạt Nhi, mặt của Thúy Hoa không sao chứ?” Trương thị lo lắng hỏi, đây là cháu gái mình, dù ngày thường không nói nhiều, nhưng vẫn yêu thương.
“Bà ngoại, đừng sợ, có ta ở đây mà.”
Ninh Mạt vừa nói xong, mọi người liền cảm thấy rõ ràng bà Trương thở phào nhẹ nhõm. Bà nhìn Ninh Mạt, ánh mắt mang theo tự hào, cả người đều bình tĩnh lại.
Mà dì Lâm cũng bình tĩnh ngồi xuống, không có quá nhiều hoảng sợ, điều này khiến Lâm Hữu Tài nghĩ đến một khả năng.
“Mạt Nhi, ngươi là bà mụ?”
Ninh Mạt nghe những lời này, hơi nhíu mày, bà mụ? Đây đâu phải xưng hô gì hay ho.
“Tam cữu nếu nghĩ như vậy, thì có thể gọi ta là y giả.”
Lâm Hữu Tài nghe những lời này hít sâu một hơi, được thôi, bà mụ không dễ nghe lắm, nhưng cũng không sai biệt lắm, đều là thầy thuốc cả, chỉ là một cô nương, sao lại thành y giả?
Nếu nói như vậy thì mọi thứ liền giải thích được, dù sao thầy thuốc vẫn kiếm tiền thật.
Hắn trước đây cho rằng Ninh Mạt là dùng sắc đẹp để lấy lòng người, trèo cao, hóa ra đâu phải thế?
“Ngươi cái bản lĩnh này… Từ đâu học được?” Lâm Hữu Tài hỏi vậy.
“Gia học uyên thâm.”
Bốn chữ của Ninh Mạt khiến Ninh Tùng ngơ người, ơ, nhà bọn họ hiện tại chẳng phải đang phát tài nhờ nấu rượu sao? Sao giờ lại tinh thông y thuật?
Nhưng mà không sao, em gái mình mình chiều, Mạt Nhi nói là gia học uyên thâm, vậy thì nhà Ninh từ hôm nay trở đi liền là danh gia y dược.
Lâm Hữu Tài còn muốn hỏi gì, Ninh Mạt đã nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên mặt Thúy Hoa.
“Tam cữu, chi bằng quan tâm đến mặt biểu tỷ đi, giờ này hỏi những cái đó làm gì.”
Giọng điệu Ninh Mạt nhàn nhạt, vẻ mặt thản nhiên, lại lập tức khiến Lâm Hữu Tài cảm nhận được áp lực, cái cảm giác như đang đối mặt với người ở vị trí cao.
Ninh Mạt không thèm nhìn Lâm Hữu Tài một cái, người này, nàng sớm muộn cũng phải thu thập một chút, quá xảo quyệt, đặt ở bên cạnh khiến người ta không yên lòng.
Như vậy cũng tốt giống như đám cừu non trong nhà Lâm này có giấu một con hồ ly, khiến người ta khó chịu thật. Cũng đừng có nói với nàng cái gì thân thích không thân thích, nàng cũng đâu phải thân thích của bọn họ, chỉ là vì tâm tình của mẫu thân mà suy nghĩ, ra tay cũng phải có chừng mực thôi.
Ninh Mạt nghĩ thầm trong lòng, sau đó cất thuốc mỡ. Thuốc mỡ này rất quý, chủ yếu là dược liệu quý.
“Chủ nhân, lần này là người cố ý hạ độc, chúng ta phải mở rộng công lý chứ.” hệ thống xuất hiện tìm kiếm sự tồn tại.
Ninh Mạt nghĩ thầm, cái tên tham tiền này lại xuất hiện.
Từ lần trước hoàn thành hai nhiệm vụ lớn, tên này liền im re, giống như đang nằm trên số điểm tích lũy qua ngày, không lo ăn uống không có ý chí tiến lên.
Hiện tại đột nhiên lên tiếng, vậy thì chỉ có một khả năng.
“Có phải là muốn tuyên bố nhiệm vụ cho ta không?” Ninh Mạt hỏi vậy.
“Chủ nhân, người ta là cái loại người chỉ nghĩ đến chuyện này sao?”
“Ừm, ngươi đúng là thế.”
Hệ thống:… Lần sau tìm chủ nhân, nhất định tìm người tính tình tốt.
“Chủ nhân, trừng ác dương thiện là chuyện vốn là bổn phận của chúng ta, đừng có nói gì điểm tích lũy, nhưng mà, nếu mà nhân cơ hội này kiếm thêm chút điểm tích lũy cũng tốt, ngài nói có phải không?”
“Không sai. Mau tuyên bố nhiệm vụ đi.”
Ninh Mạt thật không nghĩ đến, có một ngày mình lại thúc giục cái tên này tuyên bố nhiệm vụ. Cũng phải, chủ yếu là nàng cũng tức giận.
Quá ác độc, lại có thể dùng mặt con gái ra so sánh văn chương.
“Nhiệm vụ, trừng ác dương thiện, tìm ra kẻ hạ độc, ăn miếng trả miếng! Phần thưởng nhiệm vụ, điểm tích lũy 50, rút thưởng ngẫu nhiên ở thương thành một lần.”
Ninh Mạt ngơ người, tìm được kẻ hạ độc nàng có lòng tin, nhưng mà ăn miếng trả miếng, chuyện này có hơi khó.
Nàng nhìn liếc một nhà Lâm Hữu Tài, Lâm Hữu Tài vẻ mặt ấm ức, còn có Hứa thị bối rối, Lâm Thúy Lan cúi đầu.
Biểu cảm của ba người này thật là thú vị, mình đã làm gì, trong lòng tự rõ, là chột dạ sao?
“Trời ơi, vậy phải làm sao bây giờ! Thúy Hoa à, mặt con có đau không? Nếu bị sẹo thì làm sao bây giờ!”
Lúc này Vương thị, mẹ ruột của Thúy Hoa còn là đáng tin, biết hỏi rốt cuộc con mình có cảm giác gì, sợ bị sẹo.
“Mẹ, con không đau.” Lâm Thúy Hoa an ủi.
“Sao lại không đau được! Con ngốc này, mặt con nếu bị hủy thì còn gả được cho ai tử tế nữa! Trời ơi, chuyện này thật là muốn lấy mạng ta!
Mẹ! Mẹ không thể làm ngơ, Thúy Hoa cũng là cháu gái của mẹ mà! Chúng ta phải chữa cho nó khỏi mới được!”
Vương thị hô hào như vậy, Ninh Mạt cảm thấy thật thần kỳ, sao cứ mỗi lần có chuyện gì, dì cả này đều khóc lóc vậy?
Mình chẳng phải đã bôi thuốc rồi sao? Là sợ y thuật của mình không đáng tin hay sao?
Mọi người liền nghe được một tiếng phanh, là tiếng bà Trương đập tay lên bàn, tiếng động này lập tức khiến Vương thị im lặng trở lại.
“Câm miệng! Y thuật của Mạt Nhi là… là mấy người kia tranh nhau muốn chữa bệnh đấy. Con yên tâm, mặt Thúy Hoa không sao đâu.”
Bà Trương vừa nói vậy, Vương thị mặt mày kinh ngạc nhìn Ninh Mạt, thật hay giả?
Bà vẫn cảm thấy hơi không đáng tin, hay là tìm thầy lang trong thôn đến xem cũng được, cứ như vậy, mặt con gái bà thật sự không sao chứ?
Còn Ninh Mạt thì rất thờ ơ, dù sao nàng cũng đã bôi thuốc rồi, một ngày sẽ thấy hiệu quả, cái bà dì cả này một ngày chắc không bày vẽ ra trò gì được.
Sắp đến Tết rồi, thật ra Ninh Mạt cũng hiểu được tâm lý của người già. Muốn có dấu hiệu tốt, muốn yên ổn mà qua hết một năm. Nhưng mà, có những lúc, có những việc không dễ dàng giấu giếm đi được như thế.
Gia hòa vạn sự hưng, đoán chừng không ít người già đều nghĩ đến câu này, không thể xử lý sự việc một cách công bằng. Nhưng mà hôm nay sự tình này, Ninh Mạt cảm thấy Trương thị sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nàng có thể tự mình xử lý, nhưng nàng đang chờ, chờ một thái độ của bà Trương. Bà ngoại này, đừng làm mình thất vọng mới là.
Mình thất vọng thì không sao, nhỡ đâu mẹ mà thất vọng thì bọn họ sau này chung sống với nhà Lâm thế nào, đây lại là một chuyện khác.
Bà Trương cũng cắn răng, trong lòng hết sức bực bội, không phải là bà muốn bao che cho ai, mà là cảm thấy xui xẻo. Lúc nào không ầm ĩ lại làm ồn ào vào đầu năm, đến cả người ta cũng không cho qua thư thái!
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận