Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 214: Thân phận (length: 7782)

Nhưng mà không cần đâu, ngày thường ở đây, đám bộ khoái dám nhận của hối lộ, nhưng giờ An Thành đang giới nghiêm, sợ có kẻ trà trộn vào trong thành.
Bọn họ ở đây mà xảy ra chuyện gì thì cái mũ quan của huyện lệnh đại nhân cũng không giữ được.
Cho nên bọn họ không dám vì tiền mà gây chuyện, thế thì đúng là không muốn sống.
"Không được, không được! Mau về nhà đi! Đừng ở đây lề mề nữa!"
"Cổng thành không cho tụ tập, không đi sẽ bị cưỡng ép giải tán. Nếu có ai gây sự, đừng trách chúng ta trở mặt vô tình, cơm tù nhà lao các ngươi nghĩ chắc không muốn ăn đâu."
Tên bộ đầu la hét như vậy, đám người đều sợ, nháo nhác tránh xa, thôi thì không vào thành nữa, chỉ còn lại mấy nhà giàu có còn đứng đợi.
Ngay lúc đó, thấy một chiếc xe ngựa đi tới, không có vẻ gì là hoa lệ, nhưng người đánh xe toàn thân sát khí, không ai dám trêu vào.
Chiếc xe ngựa này đi thẳng đến cổng thành, bộ khoái cười thầm, ai gan lớn vậy trời.
Chữ to như vậy ở cổng thành, không thấy sao? Thấy rồi còn dám tới, đúng là dũng khí ngút trời. Hắn cũng muốn xem, rốt cuộc là ai cứng đầu vậy.
Nhưng chưa kịp hắn mở miệng đuổi, đã thấy người đánh xe giơ ra một tấm lệnh bài.
Chữ Chu! Lệnh bài này xem không giống đồ giả, nhưng hắn cũng không dám chắc, bèn nhanh chóng tìm tới chủ bộ dưới trướng huyện lệnh.
Chủ bộ dù không phải kiến thức rộng rãi gì, nhưng ít nhiều cũng biết một số chuyện, nhất là đây còn là địa phương gần An Thành, nhìn thấy lệnh bài chữ Chu, mặt mày hớn hở hẳn lên.
"Vị này gia, có cần chúng tôi giúp gì không?"
Hắn hỏi như vậy, Chu Nhất nghe thế mà gật đầu nói: "Tìm mười người giỏi, đi theo từ xa, không để người khác phát hiện."
Chủ bộ lập tức tỉnh táo hẳn, đây là muốn bắt người sao? Hay là muốn làm nhiệm vụ bí mật gì? Mà chẳng lẽ đám bộ khoái của họ không được sao?
Tuy thấy bộ khoái nhà mình không ra gì, nhưng người ta đã nói, hắn còn có thể cự tuyệt chắc?
"Vâng!"
Chủ bộ bảo bộ đầu dẫn người đi theo, bộ đầu đương nhiên là chọn người giỏi rồi, nghĩ cho mạng nhỏ của mình, cần thiết phải thế.
Ninh Mạt còn chưa lộ mặt, Chu Nhất đã giải quyết xong vấn đề rồi.
Tần Ngọc giờ phút này đột nhiên ý thức được, vì sao phụ thân lại muốn đưa tỷ tỷ vào cung. Bởi vì thương nhân dù có giàu có, cũng chỉ là thương!
Một khi dính vào chữ thương, rất khó tẩy sạch. Phụ thân hắn là vì gia tộc, mới đưa con gái mình vào cung.
Chỉ có thế, mới không ai dám động đến họ, họ có chỗ dựa, những kẻ muốn xâu xé Tần gia mới ngậm miệng.
Ninh Mạt nào biết, một chuyến đi đơn giản, vậy mà làm Tần Ngọc nảy sinh cảm xúc như vậy. Hơn nữa từ giờ phút này, Tần Ngọc cũng có khao khát theo đuổi quyền lực.
Ninh Mạt không nhận ra điều đó, nói cho cùng, là do nàng quan tâm Tần Ngọc chưa đủ, nên mới không quan sát được sự thay đổi này.
Lòng nàng bây giờ chỉ toàn nghĩ đến cái tiệm tạp hóa kia, Bách Bảo Các? Ha ha, tên thì kêu to đó.
Đến trước cửa Bách Bảo Các, Ninh Mạt xuống xe ngựa, người đi theo từ xa căn bản không thấy rõ người bước xuống xe. Hơn nữa lại có Tần Ngọc đi sát phía sau, bọn họ càng không biết chủ nhân bên trong là nam hay nữ.
Tần Ngọc không hiểu sao, Ninh Mạt hết năm mùng một lại muốn đến nơi này? Chỗ này có gì chứ? Một cái tiệm tạp hóa thì có bảo bối gì?
Một người phụ nữ bước ra, nhiệt tình hỏi: "Hai vị khách quan, cần gì không? Cửa hàng tạp hóa nhà ta đầy đủ cả, chỉ cần ngài muốn, chúng ta đều có thể tìm cách mang về cho ngài."
Người phụ nữ này vừa nói xong, Ninh Mạt trực tiếp đặt mười lượng bạc lên bàn, nữ chưởng quỹ khựng lại một chút, sau đó cười tươi.
"Cô nương muốn gì, cứ việc nói xem, xem tiệm nhỏ nhà tôi có không."
Đã bỏ ra ngay mười lượng bạc, nàng cũng biết chắc không phải mua đồ bình thường, nên mới hỏi thế.
"Bột ngứa, loại có thể làm người ta ngứa da, rồi gãi rách da đấy. Đừng nói với ta là không có, ta nghe ngóng mới tìm đến chỗ này."
Nữ chưởng quỹ nghe thấy thế, trời ơi, sao bây giờ mấy cô nương đều dùng mấy thứ này vậy? Thủ đoạn của ai cũng lợi hại hơn ai.
Nàng vốn định nói không có, nhưng thấy bạc, rốt cuộc cũng không đành lòng, thế là nàng cười nói: "Cô nương, bột ngứa đó không được đâu, không cẩn thận là mặt sẽ bị hủy đó. Cô nương hay là đừng mua đồ nguy hiểm thế."
Ninh Mạt nghe vậy cười lạnh nói: "Ta không mua thì ngươi bán cho ai? Đừng có nói mấy lời vô dụng đó, bán hay không?"
Nhìn vẻ mặt của Ninh Mạt, rồi thấy thêm hộ vệ bên cạnh nàng và Tần Ngọc đi theo phía sau, nghĩ bụng chắc đây là tiểu thư nhà nào dẫn hộ vệ cùng ca ca đi gây chuyện đây.
Người như vậy, mình không đắc tội nổi, bán cho cô ta đi, dù sao có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến mình.
"Được, ta đi lấy cho tiểu thư." Nữ chưởng quỹ vừa nói xong thì nghe Ninh Mạt nói: "Ta muốn hết."
Nữ chưởng quỹ khẽ giật mình, thấy Ninh Mạt lại rút thêm một tờ ngân phiếu ba trăm lượng nữa. Nữ chưởng quỹ thầm than, cô nương này giàu thật đấy.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Tần Ngọc, vẻ cau mày của Chu Nhất, càng khiến nữ chưởng quỹ xác định, hai đứa nhỏ này chỉ biết phá của.
"Được thôi!" Ba trăm lượng chứ có ít đâu, không kiếm thì đúng là ngốc.
Người phụ nữ đi lấy đồ, còn Chu Nhất bọn họ thì không ai nhúc nhích, nhưng tai của Chu Nhất vẫn luôn vểnh lên. Đồ vật không giấu quá xa, hắn nghe được hết.
Ninh Mạt thì còn trực tiếp hơn, nàng chỉ nhìn người chưởng quỹ đi lấy đồ. Ai bảo nàng có hệ thống mà lại gian lận được chứ.
"Chủ nhân, cái cửa hàng này có vấn đề đó, trong mật thất của nàng có nhiều đồ ghê lắm!"
Hệ thống sao cũng không ngờ được, Ninh Mạt lại có thể mò ra được nơi như vậy.
"Ha ha, thế là phải thôi, ta cố ý tìm đó."
Ninh Mạt vừa nói, hệ thống mới hiểu, Ninh Mạt cố tình tìm đến cửa hàng này. Nhưng mà vì sao? Chẳng lẽ cái bột ngứa đó có vấn đề gì sao?
Người phụ nữ nhanh chóng mang mười bình bột ngứa không ngứa tới, không phải là nàng lừa Ninh Mạt đâu, mà là nàng chỉ có nhiêu đó thôi.
"Cô nương, chỉ có nhiêu đó."
Nàng biết các tiểu thư nhà giàu đều hào phóng, không để ý mấy trăm lượng này đâu. Nhưng đúng lúc đó, nàng lại thấy Ninh Mạt thu ngân phiếu trong tay về.
Hả? Chẳng phải nói tiểu thư nhà giàu hào phóng sao? Chẳng phải nói phá gia chi tử sao?
"Cô nương, cô đây là..."
Nhưng lời còn chưa dứt, người phụ nữ đã bị Chu Nhất tóm lấy, gỡ cằm, tháo tay, tốc độ nhanh đến mức Tần Ngọc suýt thì ợ ra.
Đợi đã, không phải bọn ta đến đây mua đồ để làm chuyện xấu sao? Sao lại thành đi cướp vậy?
Không phải, nếu mà cướp thì đâu cần cho bộ khoái đi theo làm gì, cái này, vấn đề này hơi phức tạp nha.
Nhưng mà dù phức tạp đến mấy, hắn cũng vẫn đứng về phe của Ninh Mạt, nên giờ phút này, Tần Ngọc liền đóng cửa tiệm tạp hóa lại, động tác dứt khoát nhanh gọn cũng làm Ninh Mạt không ngờ tới.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận