Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 133: Ấm lòng (length: 7512)

An vương phi vốn dĩ không hề muốn tỉnh lại, cũng không muốn sống.
Nhưng giờ phút này, nàng nhìn Ninh Mạt, lại cảm thấy thật thú vị. Cô gái này cứu mạng mình, một nữ tử làm lang y mà lại có bản lĩnh như vậy.
"Là ngươi cứu ta?" An vương phi hỏi xong, liền ho sù sụ hai tiếng.
Ninh Mạt khẽ ngẩng đầu, nhìn An vương phi nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ nhắm mắt dưỡng thần, tình trạng cơ thể hiện tại của ngươi không được tốt lắm đâu."
"Ha ha, ta chết còn chẳng sợ, còn lo gì nữa, chết đối với ta bây giờ cũng là một sự giải thoát."
An vương phi vừa nói vừa không suy nghĩ nữa, nàng sắp chết đến nơi rồi, cần gì để ý đến chuyện người khác.
"Giải thoát? Chết có thật sự giải thoát sao?" Ninh Mạt khẽ hỏi, nàng nhìn An vương phi, nhưng lại chẳng thể cảm thấy chút đồng tình nào.
Người đàn bà này vì báo thù mà muốn giết ba vị vương gia, muốn khiến thiên hạ đại loạn, nếu thật sự mưu kế thành công, thì dân chúng cả nước sẽ lầm than.
Sẽ có bao nhiêu người vô tội bị liên lụy, bao nhiêu người chết ngoài chiến trường, con cái mất cha, vợ mất chồng, như vậy có công bằng với họ không?
Cho nên Ninh Mạt dù cứu mạng nàng, nhưng thật sự không có chút cảm tình tốt nào với An vương phi này.
Hơn nữa nghe lời Chu Minh Tuyên, năm xưa tiên hoàng cũng không hề lạm sát kẻ vô tội, việc nhà họ Lưu cũng coi như là bị trừng phạt đúng tội.
An vương phi nhìn Ninh Mạt, nàng thấy được vẻ chán ghét trong ánh mắt Ninh Mạt, ngẩn người một chút rồi hỏi: "Nếu không thích ta đến vậy, vì sao còn cứu ta?"
"Ta nợ Chu Minh Tuyên một ân tình, cứu ngươi là để trả nợ cho người khác."
Câu trả lời này của Ninh Mạt khiến An vương phi thật bất ngờ, một nam tử nói vậy thì nàng còn có thể hiểu được, nhưng một nữ tử, thật sự là người kỳ lạ.
"Cứu người mình ghét, có phải khó chịu lắm không, rất không vui?"
"Ta chỉ là một y giả, điều không vui nhất của ta là mất một mạng người. Còn ngươi thân cư địa vị cao, muốn báo thù nhưng lại muốn vô số người chôn cùng."
Lời Ninh Mạt khiến An vương phi trầm mặc rất lâu, sau đó cười lạnh nói: "Sinh tử của kẻ khác liên quan gì đến ta? Ta chỉ muốn báo thù, những người khác ra sao ta không quan tâm!"
Nghe những lời này, Ninh Mạt liếc nhìn nàng một cái rồi thở dài nói: "Ba vị vương gia đều còn sống cả đấy."
"Cái gì! Điều đó không thể nào! Họ trúng độc rất bá đạo, sao có thể... Là Chu Minh Tuyên, là ngươi! Là ngươi cứu họ?"
An vương phi hỏi vậy, Ninh Mạt nghĩ một lát, nếu nói thế cũng không sai, đan dược là do mình đưa cho Chu Minh Tuyên.
"Không sai, ta cứu bọn họ."
"Vì sao ngươi lại làm như thế!" An vương phi giãy dụa muốn nắm lấy Ninh Mạt, Chu Nhị một mực đề phòng, Ninh Mạt nhìn An vương phi, ngược lại rất thản nhiên.
"Sau khi ba vị vương gia trúng độc, Chu Minh Tuyên đã dán thông báo tìm y, chỉ cần ai chữa khỏi cho ba vị vương gia thì sẽ tự mình viết tấu xin hoàng thượng ban ân thưởng. Trong thiên hạ có mấy y giả không động tâm?
Đương nhiên, không chỉ vì chuyện đó, mà là vì bản thân ta, ba người đó ta cũng muốn cứu. Trong nhà ta còn mấy chục người thân, nếu thiên hạ đại loạn, cả nhà ta biết phải làm sao để bảo toàn tính mạng?
Cho nên, ba người đó ngươi có lý do giết, còn ta cũng có lý do cứu."
Lời của Ninh Mạt khiến An vương phi đột nhiên im lặng trở lại, nàng không nói một lời, liền nhắm mắt lại.
Thấy nàng như vậy, Ninh Mạt cũng không nói gì nữa, mà đi tìm một chiếc giường êm để nghỉ ngơi, nàng cần tĩnh dưỡng tinh thần, và lần này, nàng ngủ trong phòng An vương phi.
An vương phi đột nhiên mở mắt nhìn Ninh Mạt, cô gái này thực ra tuổi cũng gần bằng con trai mình, không ngờ lại có bản lĩnh như vậy.
Nàng sống ở đời, dựa vào chính bản lĩnh của mình để sống tốt, còn con trai nàng, chỉ vì lòng tham của vài người mà đã chết.
Kẻ nàng muốn giết con trai mình, là bắc địa chi vương... Trước kia nàng đã muốn chết, không còn sức lực báo thù, vậy còn bây giờ? Nếu nàng có thể sống tiếp thì sao?
Trải qua một đêm, Ninh Mạt tỉnh dậy khi trời đã sáng, liếc mắt nhìn An vương phi đang ngủ ngon giấc, không ai nhận ra, đêm qua bà vẫn còn là một người muốn tìm cái chết.
Chu Minh Tuyên đến lần nữa, chỉ nhìn thoáng qua An vương phi, liền nói với Ninh Mạt: "Cùng đi ăn điểm tâm đi."
Ninh Mạt: ... Quả thật là đói rồi.
Chu Nhị nhìn Chu Minh Tuyên dẫn Ninh Mạt đi, trong lòng cảm thấy càng quái dị. Công tử nhà mình khi nào lại ôn nhu ân cần như vậy? Thật là đáng sợ.
Trước mặt Ninh Mạt bày những chiếc bánh bao hấp nóng hổi cùng bát hoành thánh thơm phức, còn có hai món rau trộn tinh xảo.
Bánh bao hấp là món ăn phổ biến ở phía nam, đến phía bắc sớm đã bị thay bằng bánh bao lớn, đột nhiên nhìn thấy vẫn còn hơi bất ngờ.
"Đầu bếp phủ An vương có rất nhiều, có vài người am hiểu món ăn phía nam, ta bảo họ chuẩn bị. Ta nhớ em thích ăn bánh bao chấm dấm."
Chu Minh Tuyên đưa bát dấm cho Ninh Mạt, Ninh Mạt gật đầu, không sai, nàng thích ăn dấm, không phải là thích bánh bao hấp chấm dấm, mà là thích ăn gì cũng chấm dấm.
Ninh Mạt cảm thấy Chu Minh Tuyên cũng không dễ, chỉ ở chung một khoảng thời gian ngắn mà còn có thể nhớ sở thích của mình.
Trong lòng nàng hơi ấm áp, nhưng lại vội cúi đầu ăn cơm, tự nhủ với bản thân không nên nghĩ ngợi gì, kẻo bị Chu Minh Tuyên nhìn thấu.
Nhìn Ninh Mạt cúi đầu ăn cơm, để lộ một đoạn cổ trắng ngần tinh tế, dù tư thế không ưu nhã, nhưng có vẻ nàng đang ăn rất ngon. Chu Minh Tuyên không nhịn được cười, cảm thấy bánh bao trong miệng cũng trở nên ngon hơn.
Phúc Tử thấy vậy thật sự bất đắc dĩ, thiếu gia chẳng biết biểu hiện, lẽ ra lúc này nên nói thêm vài lời.
Đáng lẽ phải tận dụng cơ hội tốt thế này, để Ninh cô nương biết được ngài đã tốn công sức vì bữa điểm tâm này. Đến lúc đó ngươi một câu ta một lời, chẳng phải là rất hợp sao?
Đáng tiếc, hắn sốt ruột cũng vô dụng thôi.
Ăn xong điểm tâm, Ninh Mạt nói với Chu Minh Tuyên: "Bình vương tỉnh rồi sao?"
"Bình vương đêm qua tỉnh một lần, sáng nay đã khá hơn nhiều. Vừa nãy Chu Nhất nói hắn kêu đói, cũng không biết có cho hắn đồ ăn được không."
"Vậy ta đi xem hắn một chút trước."
Theo suy đoán của Ninh Mạt, Bình vương chắc cũng đã tỉnh, nhân lúc này đến xem qua một lượt, nếu không có gì đáng ngại thì sẽ không phải lo nghĩ đến Bình vương nữa.
Lúc Ninh Mạt đến thì Bình vương đang ủ rũ nằm, thấy hai người đến, mắt liền sáng lên.
"Chu tướng quân, xem như ngươi đến rồi, ta, ta đói quá."
Bình vương vừa nói vừa nhìn Chu Nhất đang đứng cạnh mép giường với vẻ mặt ủy khuất, Ninh Mạt hơi sững người, liền hiểu ra mọi chuyện.
Chu Nhất chắc chắn đã nhớ lời mình dặn, chuyện của Bình vương anh ta không dám tự quyết định, cho nên đã để mặc Bình vương đói meo như vậy.
"Ngươi xem thử đi." Chu Minh Tuyên nhìn Bình vương, vẫn là một bộ mặt không cảm xúc.
Bình vương cũng chẳng để ý, hai ngày vừa qua, khi phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết trong lòng hắn thật sự rất sợ. Nếu không có Chu Minh Tuyên cứu hắn thì bây giờ chắc đã sớm mất mạng rồi.
Tuy rằng hắn cũng biết, Chu Minh Tuyên vì sao lại dốc hết sức để bảo toàn mạng sống cho mình, nhưng hắn vẫn cảm kích. Người gần chết một lần đặc biệt quý trọng sinh mệnh.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận