Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 509: Bắt giữ (length: 7896)

Lục hoàng tử nghe những lời này liền cười, ma ma nói một điểm cũng không sai.
"Ngài nói không sai. Ba người kia ta biết, bọn họ đều không phải là người chăm chỉ gì, nhưng nếu một chút ơn huệ nhỏ có thể giải quyết vấn đề mà không ảnh hưởng đến xưởng chế thuốc, thì ta nguyện ý làm vậy."
Nghe những lời này, ma ma càng thêm cảm thấy an ủi, lục hoàng tử nhà họ không chỉ lớn lên mà còn càng ngày càng thông minh.
"Vậy ngươi chuẩn bị sắp xếp bọn họ thế nào?"
Ma ma tò mò hỏi, lục hoàng tử nghĩ ngợi rồi nói: "Kho hàng kia đang cần người vận chuyển, đến lúc đó cứ để bọn họ đi là được.
Tuy có chút vất vả, nhưng tiền công rất ổn, chắc là họ không cự tuyệt được. Tóm lại không thoải mái lắm nhưng cũng không quá cực khổ."
Ma ma hiểu rõ, đây tức là nói, sẽ không quá tốt cũng không quá tệ, dù sao không thể để bọn họ chiếm lợi.
Nếu không, sau này những người cầu cạnh như thế sẽ quá nhiều.
Như vậy thì sự tình sẽ trở nên rất phiền phức, mọi người đều cảm thấy ngươi dễ tính, tức là thấy ngươi mềm yếu dễ bị bắt nạt.
Đạo lý này, hoàng tử lớn lên ở thâm cung sao có thể không rõ.
Vậy nên, công việc này chắc chắn không thoải mái là phải.
"Thấy ngài như vậy, ma ma yên tâm. Mấy ngày nữa, ma ma sẽ về."
Ma ma nói vậy, lục hoàng tử rất vui, chỉ cần ma ma thấy mình sống tốt, mẫu phi cũng sẽ nghĩ như vậy.
Cho nên, có thể khiến mẫu phi yên tâm là tốt, hắn rất thích nơi này, cũng rất muốn ở lại đây.
Vương thị nghĩ mình đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nhưng lại không biết, ba anh em nhà bên tuy tìm được công việc ở xưởng chế thuốc, nhưng ngày nào cũng mệt bở hơi tai.
Bọn họ vốn định tìm Vương thị lần nữa, nhưng bị bà Vương ngăn lại.
Việc Vương thị cho bọn họ một công việc cũng chỉ là vì kế sinh nhai.
Nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại tới làm phiền thì là không biết tốt xấu.
Bây giờ Trương thị không có ở nhà thì còn có thể làm ầm ĩ, nhưng đợi Trương thị về thì tốt nhất nên thành thật.
Dù sao bà không đồng ý đi tìm con gái, sau này nhà họ sống thế nào đều phải dựa vào Lâm gia, không được phép làm càn.
Cho nên, ba anh em nhà Uông cũng khổ không nói được.
Thấy khoai lang sắp chín, Vương thị nghĩ, đồ này nếu ăn thì làm ít về ăn thôi.
Ngày nào đi trồng trọt, có ăn được củ nào đâu.
Nhưng đề nghị này lại bị cự tuyệt. Vương thị thật không hiểu, sao sinh ra một đứa con gái, cứ hay muốn đối nghịch với mình thế.
"Chỉ mấy củ khoai lang, sao lại không được?"
Vương thị hỏi, Thúy Hoa không muốn giải thích với bà.
"Vậy ta hỏi bà, năm nay lúa mì, bà có ăn được một miếng nào không?"
Nhắc tới đây, Vương thị lại thấy phiền muộn. Mùa lúa mì, thời điểm ngon nhất lại không ăn được một miếng.
Bây giờ bọn họ ăn đều là lúa mì mua từ nơi khác. Thật không hiểu, đây rốt cuộc là vì cái gì!
Đồ tốt không ăn mà lại mang cho người khác, sau đó lại mua đồ không ngon.
Chẳng phải ngốc sao? Nhưng không có cách, chuyện nhà bà đâu có tiếng nói.
Mà điều này vẫn chưa là gì, quan trọng là bà không biết những lương thực này bán được bao nhiêu tiền.
Haizzz, nghĩ đến lại thấy tức.
"Ta không ăn được."
"Vậy thì giống nhau thôi, lúa mì không được ăn thì khoai lang này cũng không được ăn. Lúa mì để người ta mua, khoai lang này của chúng ta cũng thế."
Vương thị nghe xong khó chịu trong người.
Vậy thì phải làm thế nào đây! Lúa mì không được ăn, bây giờ đồ tươi này cũng không được ăn.
Hơn nữa trong nhà trừ bà ra, không ai có ý kiến gì cả. Điều này thực khiến bà bực mình.
Nhưng Vương thị không hề từ bỏ, bà dậy sớm vào hôm sau rồi ra đồng. Bà không tin, mình ăn hai củ mà lại không sao.
Thế là, Vương thị đào được một giỏ khoai lang. Sao lại không mang nhiều hơn? Vì khoảng cách từ nhà tới ruộng quá xa, nên chỉ có thể mang được từng đó.
Nhưng khi về tới thôn, bà vẫn không dám mang khoai lang về.
Vì thế, Vương thị quyết định lên núi tìm chỗ cất khoai, rồi tự mình nướng ăn.
Dù sao bà cũng là vì nhà tiết kiệm lương thực, thế này không quản ở đâu đều nói được cả.
Vừa nướng khoai vừa nghĩ xem nếu bị bắt gặp thì phải nói sao, Vương thị phát hiện một điều, khoai lang này ngon thật.
Bà cảm thấy đây là món bà từng ăn ngon nhất, sao mà thơm ngọt vậy chứ!
Nhưng mọi người đều nói, khoai lang này còn chưa chín đâu, còn phải đợi một tháng nữa.
Vậy mà bà cảm thấy, ăn như thế này đã rất ngon rồi.
Đang nghĩ ngợi thì Vương thị chợt quay đầu, thấy ba người, ba người này giống như thợ săn.
Kỳ lạ thật, xung quanh đây đâu có thợ săn nào.
Nhưng Vương thị không nghĩ nhiều, đặc biệt là khi đối phương đưa ra hai lượng bạc.
"Đại tẩu à, đồ này có thể bán cho chúng tôi không? Nghe nói ngon lắm."
Người nọ vừa nói, Vương thị không nghĩ gì liền bán cả giỏ khoai lang cho họ.
Bà nghĩ đơn giản, mấy củ khoai lang này là sản vật từ ruộng nhà mình, vốn dĩ không mất tiền, nay lại kiếm được hai lượng bạc, đúng là món hời.
"Đây là do các ngươi tự mua, mua rồi thì không được hối hận!"
Vương thị nói vậy, gã kia gật đầu, đưa cho Vương thị hai lượng bạc rồi nhanh chóng rời đi.
Vương thị nhìn hướng bọn họ đi, chẳng lẽ là người thôn quanh đây sao? Nhưng không nghe thấy nói gì cả.
Dù sao bà kiếm được tiền rồi, những cái khác đều không quan trọng.
Vương thị cầm hai lượng bạc, chỉ muốn giấu tiền đi, nhà không thiếu tiền, nhưng bà không có tiền riêng mà.
Vương thị xuống núi, ba người trông như thợ săn lại xuất hiện. Họ nhìn đống khoai lang trước mặt, hung hăng giẫm lên một cái.
"Thôn này không ổn, phòng thủ quá nghiêm."
Mọi người gật đầu, thôn này quả thật không ổn, xung quanh thôn lại có hơn trăm lính canh giữ.
Dù không biết trong này cất giấu gì, nhưng chắc chắn không tầm thường, nếu không đâu cần nhiều lính canh giữ đến thế.
Bọn họ vốn định đặt chân ở đây, nhưng thấy vậy thì chỉ có thể thay đổi chủ ý.
Họ phải tiếp tục xuống nam, như vậy mới hoàn thành được nhiệm vụ.
Nhưng tình hình thôn này đặc biệt thế này, họ cũng nên nhớ kỹ, về còn có thể truyền tin.
Thôn này, nhất định có gì đó kỳ lạ, bọn họ cần biết nó kỳ lạ ở chỗ nào.
"Trước khi xuống nam, phải điều tra rõ chuyện ở thôn này." Người cầm đầu nói, những người dưới đều đáp ứng.
Bọn họ cũng muốn xem, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Cùng lúc đó, người của Chu Minh Tuyên vẫn tiếp tục xuống nam, nhưng lại không có một chút tin tức nào truyền về.
Rõ ràng là hai đội nhân mã, nhưng không ai biết hành tung của họ, cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Đối với họ mà nói, đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
Cho nên, Chu Minh Tuyên thấy mình nhất định phải tìm ra đáp án.
Chu Minh Tuyên nghĩ ra nhiều cách mà không có tiến triển gì lớn, lúc này đây, hắn nhận được tin của Ninh Mạt.
Chu Minh Tuyên xem thư Ninh Mạt, hơi ngẩn người, còn có thể thế này sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận