Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 200: Làm bạn (length: 7984)

Ninh Mạt nhìn người đột ngột xuất hiện trước mắt, chỉ cảm thấy lòng ấm lại, những năm qua nàng cho là mình đã thành thói quen, quen một mình sống, quen một mình đối diện với ngày lễ, dù là ăn Tết cũng chẳng khác gì.
Nhưng giờ đây, nàng mới phát hiện, mình cô đơn, hiu quạnh.
Năm nay cảm nhận được có người thân bên cạnh bầu bạn, khiến nàng rõ ràng, trước đây mình chỉ là tự lừa dối thôi. Mà hiện tại, nhìn Chu Minh Tuyên cả người lạnh lẽo, nàng lại cảm thấy trong lòng nóng hổi, như có gì đó muốn trào ra.
"Sao giờ này mới tới, lỡ bị cảm lạnh thì biết làm sao? Xuân Hoa, đi nấu chút canh gừng."
Câu đầu tiên của Lâm di nương chính là vậy, tràn ngập quan tâm, mặc dù nàng luôn cảm thấy Ninh Mạt và Chu Minh Tuyên không hợp, nhưng thấy hắn vất vả nghĩ đến vậy, Lâm di nương cũng cảm động.
Ninh Mạt trực tiếp vào phòng, chốc lát sau lấy ra mấy thứ dược liệu, đều là loại đuổi lạnh, giờ uống trước đã rồi tính.
Trong phòng, tâm tính mọi người thoáng cái thay đổi nhiều, rõ nhất là Tần Ngọc. Trước khi Chu Minh Tuyên vào, y còn đang đùa với Ninh Duệ, chọc mọi người đều rất vui vẻ.
Nhưng sau khi Chu Minh Tuyên đến, tâm tư mọi người đều dồn hết lên người Chu Minh Tuyên, không ai để ý đến y nữa.
Sự chênh lệch này khiến Tần Ngọc thực không vui, tổng quản Tần gia cũng cảm thấy vậy, thiếu gia nhà mình bị so sánh quá thảm hại.
Ngay cả Ninh Duệ trước đây còn quấn quýt quanh thiếu gia nhà mình, giờ phút này cũng dồn hết tinh thần lên người Chu Minh Tuyên.
"Ca ca tướng quân, tới đây, uống chút nước đường đỏ nóng!" Ninh Duệ bưng một cái ly đi tới, bên trong chính là nước chè đỏ sẫm Xuân Hoa pha cho cậu trước đó.
Mà lúc này, ly nước đường đỏ đặt trước mặt Chu Minh Tuyên, Uông quản gia lại cảm thấy không ổn. Bởi vì y biết rõ, thiếu gia nhà mình có thói quen, không dùng đồ ăn thừa của người khác, cả phủ ai cũng biết.
Nhưng giờ đây, y nhìn thấy gì! Y thấy thiếu gia nhà mình thế mà không hề chê bai, bưng ly lên bằng một vẻ mặt hết sức tự nhiên, uống cạn ly nước đường đỏ.
Thật sự cạn. Y có thể nhìn ra thiếu gia vẫn còn xoắn xuýt, nhưng khí thế kia thật sự là hào phóng, khiến người ta không nhận ra chút nào.
"Ca ca ngồi bên cạnh, cái lò sưởi này là tỷ tỷ nhóm, rất ấm. Tỷ tỷ nói bây giờ làm ấm giường là không được, sang năm vậy, nhất định sẽ làm lò sưởi dưới nền cùng cái địa long kia lên, giờ thì dùng tạm lò này vậy."
Chu Minh Tuyên cẩn thận quan sát cái lò, hình dáng rất đơn giản, vật liệu còn đơn giản hơn, chỉ là một ít gạch xanh, nhưng xem ra hiệu quả không tệ.
Bất quá đốt than thì phải dùng than tốt mới được, không thì khói phải xả thế nào ra ngoài? Cái ống phía trên là cái gì? Xem ra là để hút khói.
Chu Minh Tuyên còn đang xem, Ninh Mạt đưa nước trà cho hắn, bộ não đang xoay như chong chóng lập tức sáng ra.
Hắn không đến đây để nghiên cứu lò, cái này để sau hỏi cũng được, hôm nay hắn về là để ăn Tết.
"Chu công tử vận may thật là tốt, cơm tất niên tối nay thật phong phú." Tần Ngọc đột nhiên lên tiếng, Chu Minh Tuyên liếc nhìn y, trong lòng khó chịu.
"Ngươi vậy mà không về Tần gia ăn Tết? Thật không ngờ, người làm chủ Tần gia lại có tính tình tốt vậy."
Lời Chu Minh Tuyên nói chẳng khác nào vạch khuyết điểm, việc Tần Ngọc không về ăn Tết, đoán chừng không tránh khỏi quay về sẽ bị trách mắng.
"Phụ thân rất thông cảm cho ta, sợ ta đường xa xóc nảy bất lợi cho sức khỏe, nên mới cố ý cho phép ta ở lại đây ăn Tết. Ăn xong cơm tất niên này, ta phải đi thôi, không thể ở lại Ninh gia được, ngươi nói đúng không, Chu tướng quân."
Ý của Tần Ngọc rất rõ ràng, y không thể ở lại, Chu Minh Tuyên cũng đừng hòng nghĩ đến!
Chu Minh Tuyên không để ý tới y, mà nhìn Ninh Mạt cười nói: "Tối nay ta phải đi rồi, muốn về cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên."
Chu Minh Tuyên nói vậy, trong lòng rất tiếc nuối, hắn thực sự rất muốn cùng Ninh Mạt đón giao thừa, đó là lời thật lòng, là khát vọng trong lòng, nhưng không thể nào.
Một là không hợp lý, thứ hai… Hắn liếc nhìn Lâm di nương, hắn cảm thấy thôi, Lâm di nương chắc là không thể đồng ý.
Ninh Mạt nhìn Chu Minh Tuyên, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, chạy tới chạy lui liên tục thế này, sao mà được.
"Cô nương, ngài đâu biết thiếu gia a, ta khuyên hết lời cũng không nghe, chuyện này chỉ có thể nghỉ ngơi một canh giờ, đường lại phải đi hai canh giờ, trời lạnh thế này, không tốt cho sức khỏe.
Nhưng thiếu gia nhớ cô nương và người trong nhà, nên nhất định phải tới thăm một lát, tiểu cũng theo thiếu gia bao năm rồi, nhưng chưa từng thấy thiếu gia đối với ai có tâm tư này."
Lời Phúc Tử chân thành, khiến Uông quản gia rất hài lòng. Xem này tiểu tư kia mà coi, thật lanh lợi, lúc này cần có người nói ra tâm ý của thiếu gia, không người ta trong nhà còn không biết đâu.
Y nhìn Ninh Mạt, chỉ thấy sắc mặt Ninh Mạt không được tự nhiên, hơi ngượng ngùng.
Điều này khiến Uông tổng quản rất phấn chấn, xem xem, thiếu gia không phải tương tư đơn phương a!
Tần Ngọc nghe được lời này thì bĩu môi, ai bảo ngươi nhớ mong tới đây làm gì, ai bảo ngươi tới chứ. Bản thân không có ý tốt, còn làm người ta cảm động rớt nước mắt nữa chứ.
Trong mắt Tần Ngọc, Chu Minh Tuyên đang lợi dụng Ninh Mạt, hắn để ý đến y thuật của Ninh Mạt, đương nhiên, có thể còn có những bản lĩnh khác.
Hắn Tần Ngọc một chút cũng không tin, cái Chu Minh Tuyên này là thật tâm thật ý tốt với Ninh Mạt, hắn chỉ thấy Chu Minh Tuyên có mưu đồ.
Những người kia sắc mặt thế nào, y sớm đã thấy rõ rồi, vì lợi ích, bọn họ cái gì không thể vứt bỏ! Nghĩ đến tỷ tỷ của mình, Tần Ngọc lại càng không ưa Chu Minh Tuyên.
Cơm tất niên được dọn lên, bên ngoài cũng bắt đầu có tuyết, điều này khiến Tần Ngọc hơi đổi sắc mặt nói: "Chu tướng quân có phải nên đi rồi không, nếu về muộn, tuyết càng rơi càng dày, chẳng phải nguy hiểm sao?"
Ninh Mạt xem sắc trời bên ngoài, nhanh chóng nói với Chu Nhất: "Lát nữa hắn về không thể cưỡi ngựa. Trời tuyết đường trơn không an toàn, dùng xe ngựa của ta, trong xe ngựa để thêm hai cái lò sưởi."
Lời Ninh Mạt nói Chu Nhất rất tán thành, thấy Chu Minh Tuyên không phản đối ý gì, liền đi sắp xếp.
Mà Ninh Mạt nhanh tay gắp cho Chu Minh Tuyên một bát canh, sau đó là món thịt kho nàng thích ăn nhất, trong nháy mắt liền đầy một bát.
"Ăn nhanh đi, đừng chậm trễ việc về."
Nếu người ngoài nghe được lời này, còn tưởng Ninh Mạt ghét hắn, muốn hắn đi nhanh ấy chứ. Nhưng Chu Minh Tuyên trong lòng biết rõ, không phải chuyện như vậy, Ninh Mạt là đang lo cho mình.
Đây mới là bộ dáng của nàng, không ngại ngùng, không làm chuyện vô ích, bất cứ việc gì cũng sắp xếp đâu vào đấy, rất là hiếm có.
Chu Minh Tuyên nhìn Ninh Mạt, nhanh chóng ăn cơm, chỉ cảm thấy cơm thức ăn rất thơm.
Còn Lâm di nương thì không ăn, chỉ mang theo Phi Âm ra ngoài, hết đồ này đến đồ kia đưa lên xe ngựa.
Đứa trẻ này vất vả chạy chuyến này đã đủ khổ rồi, giờ lại phải tranh thủ thời gian về, lại càng đáng thương hơn.
Một mình ăn Tết, còn phải chạy đường, cái cảm giác này có hơi thê thảm. Để cho hắn cảm thấy đỡ thê thảm, nhất định phải cho thêm nhiều đồ một chút.
Không phải nói hắn thiếu những đồ đó, mà là hy vọng khi hắn thấy những đồ này, trong lòng có thể cảm thấy dễ chịu hơn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận