Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 70: Đêm lạnh (length: 7938)

Ninh Mạt dưới ánh đèn đang vung bút viết lách, Xuân Hoa cẩn thận thêm bấc đèn, khiến căn phòng sáng sủa hơn một chút.
"Tiểu thư, chúng ta ngày mai viết tiếp, cẩn thận hại mắt."
Ninh Mạt gật đầu, tay vẫn không ngừng, hiện giờ linh cảm tới rồi, cản cũng không được, nàng sợ ngủ một giấc, ngày mai liền quên mất.
"Tiểu thư, người đang viết cái gì vậy?"
Xuân Hoa tò mò hỏi, Ninh Mạt nhìn rồi cười, đây là cái gì? Đây là con đường kiếm tiền đó.
"Đây là kế hoạch bán hạ giá!"
"Bán hạ giá? Giấm ta biết, tiêu là nhạc cụ, cái này còn có thể dùng chung sao?"
Ninh Mạt:… Đây đúng là một nha hoàn bảo bối mà. Lời này của Xuân Hoa suýt chút nữa làm Ninh Mạt cười sặc.
"Xuân Hoa, bán hạ giá ý là nghĩ cách làm cho hàng hóa của nhà mình trông tốt hơn, để mọi người có thể mua nhiều một chút."
"À, tiểu thư, vậy chẳng phải là gạt người sao?" Xuân Hoa mặt đầy vẻ nghiêm túc hỏi.
Ninh Mạt:… Nếu ngươi cứ thích nói chuyện phiếm thế này, chúng ta vẫn là nên mỗi người an phận làm chuyện có ý nghĩa thì hơn.
"Xuân Hoa, ta đói rồi."
"Tiểu thư, ta biết, mì gà xé phay thêm dưa chua đúng không! Ta lại làm thêm cho người một trứng luộc nước trà nữa, rất ngon đó, hôm nay ngon miệng!"
"Ừm, không sai, ba món đó."
Ninh Mạt nhớ tới mỳ gói, dưa cải và trứng luộc nước trà ở kiếp trước, không ngờ tối nay tăng ca vẫn ăn cái này. Không ổn rồi, mức sống vẫn chưa được nâng cao à.
Ninh Mạt nghỉ ngơi một chút, nghĩ xem mình còn điều gì chưa tính đến, dù sao lần này đi rồi, đoán chừng rất lâu sau mới về được.
Còn có Chu Minh Tuyên bọn họ thế nào rồi? Chu Nhất cũng không nói cho nàng chuyện của Chu Minh Tuyên. Thật ra nàng cũng hiểu, dù sao hắn cũng là tiểu tướng quân, thân phận tôn quý, đoán chừng mọi hành động đều là cơ mật.
Nàng chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến Chu Minh Tuyên, mong hắn mọi chuyện đều thuận lợi.
Mà giờ phút này, Chu Minh Tuyên đang nhìn chằm chằm vào bình rượu trước mắt, ngây người.
Đây là rượu do Ninh Mạt nấu! Này... Nàng lại còn biết nấu rượu?
"Thiếu gia, ngài muốn uống thử không ạ?"
Phúc Tử cẩn thận hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào bình rượu, nghe nói đây là Chu Nhất xin được từ chỗ sư phụ nấu rượu, sư phụ chịu cho hắn cũng là xem mặt mũi Ninh Mạt cô nương.
Không phải hắn nói chứ, cái cô Ninh Mạt này sao cứ thích đi con đường không ai đi thế không biết?
Trước đây làm thần y đã rất tốt rồi, an tâm xây dựng hình tượng nữ thần y có phải hơn không, nói ra không chỉ có vẻ vang mà còn có lợi ích thực tế nữa, rốt cuộc nhà nào mà chẳng muốn dính líu chút quan hệ với thần y cơ chứ.
Nhưng mà nàng không chịu, nàng lại đi nghiên cứu món ăn.
Được thôi, vậy thì coi như thiên hạ đệ nhất đầu bếp cũng được! Tuy danh tiếng không bằng thần y, nhưng dù sao cũng có chút tiếng tăm, con gái nấu ăn giỏi cũng được các bậc trưởng bối yêu thích.
Thế mà nàng lại đi nấu rượu, vậy chẳng phải vứt bỏ những món ăn ngon à?
Hắn còn âm thầm mong chờ, ngoài món ăn ra, Ninh Mạt cô nương lại làm ra món ngon nào đó nữa chứ.
Nhưng không có, chính là không có! Sao hắn không thể không buồn cho được.
"Rót cho ta một ly." Chu Minh Tuyên nói, Phúc Tử còn tưởng mình nghe nhầm.
Thiếu gia đối với mình trước nay đều yêu cầu rất nghiêm khắc, lúc này mà còn uống rượu... Được thôi, cũng không phải không có, nhưng thật rất hiếm khi.
Không phải là thiếu gia không uống rượu, mà trừ khi cần phải uống với các bậc trưởng bối một chút, còn người khác, thật sự không có cái vinh hạnh đó.
Rượu trong vắt, vừa rót ra hương thơm đã ngào ngạt khắp nơi, khiến Phúc Tử cũng phải kinh ngạc. Khó trách Chu Nhất đầu gỗ kia trên thư lại viết ba chữ "ngon"! "ngon"! "ngon"!
Chắc chắn là hắn đã uống thử rồi! Nghĩ như vậy, thấy mình chịu thiệt quá, đồ ngon thì không được ăn, rượu cũng không được uống.
Chu Minh Tuyên uống một ngụm nhỏ, tựa như đang thưởng thức, Phúc Tử nhìn thấy ánh mắt của thiếu gia mình cũng trở nên dịu dàng, giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, chắc chắn là ý nói rất ngon rồi.
"Thiếu gia, mùi vị thế nào ạ? Hay là tiểu cũng thử một chút? Sao tiểu lại quên mất, nên thử độc trước chứ!"
Phúc Tử muốn uống một ly, còn phải tìm cho mình bao nhiêu là lý do, thật đúng là tủi thân mà.
"Không sao, ta đã uống rồi."
Chu Minh Tuyên vừa nói vừa uống thêm một ngụm nữa, chỉ là không nói một lời, nhưng trên mặt đều là vẻ tươi cười dịu dàng.
Tựa như nghĩ đến chuyện gì vui, một loại cảm giác mỉm cười thấu hiểu.
Phúc Tử cảm thấy, ái chà, thật không có mặt mũi nào nhìn tiếp nữa, thiếu gia nhà hắn lúc này, cười ngốc nghếch ra vẻ đó.
Đây là nghĩ đến chuyện gì vui thế chứ? Nghĩ đến chuyện cưới vợ đó hả? Mà này, lần này rượu, không gửi cho đại tướng quân à?
Cũng đúng, nếu đại tướng quân biết Ninh Mạt cô nương đang nấu rượu, không biết sẽ nghĩ thế nào, thế nào cũng không giống một cô nương hiền thục ngoan ngoãn làm được nhỉ.
"Gửi cho phụ thân một nửa. Dặn tiểu tư bên cạnh phụ thân, đừng để phụ thân ham rượu."
Chu Minh Tuyên nói như vậy, Phúc Tử định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.
Thiếu gia không thích uống rượu, còn đại tướng quân thì lại khác. Ông nhiều năm ở vùng bắc địa, đã sớm quen uống rượu, uống rượu nặng, đây cũng là lòng hiếu thảo của thiếu gia mà.
Phúc Tử đi rồi, Chu Minh Tuyên hồi tưởng lại, Chu Nhất đã viết lại quá trình nấu rượu của Ninh Mạt. Viết cũng khá ngay thẳng, may là viết đầy đủ, trình tự một chút cũng không sót.
Hắn như có thể hình dung ra được, Ninh Mạt cùng sư phụ nấu rượu cùng nhau, họ vo gạo, không ngừng hấp nấu, trong gian phòng oi bức kia mà ở suốt hai ba canh giờ liền.
Có đôi khi cần tự mình làm, tóc tai nàng rối bời cũng không kịp chải, trên mặt đều là mồ hôi, tay cũng chẳng sợ nóng, đôi tay trắng nõn đều bị nóng đỏ lên.
Thật ra trước đây nhà họ Dương đã đưa cho nàng một ngàn lượng hoàng kim làm tiền chữa bệnh, tương đương với vạn lượng bạc trắng, số tiền đó đủ cho Ninh Mạt tiêu xài.
Nàng hoàn toàn có thể không cần hao tâm tổn trí, cần gì chứ, lại đâu có thiếu tiền.
Thế mà nàng cứ không chịu ngồi yên. Đại phu nhân đưa quán rượu nhỏ, nàng liền làm thịt kho. Sau đó để quán rượu nhỏ có rượu ngon dùng, nàng lại tự mình nấu rượu.
Cô nương này, làm bất cứ việc gì đều muốn càng ngày càng tốt, điểm này, giữa bọn họ hình như có chút tương đồng.
Không thể không nói, đây cũng coi như một sự hiểu lầm không lớn không nhỏ.
Ninh Mạt thích theo đuổi sự hoàn hảo, nhưng đó là thái độ của nàng đối với những việc mình thích, chứ không phải là nấu rượu.
Nấu rượu là tiện thể làm, chủ yếu là vì điểm tích lũy!
Chu Minh Tuyên bật cười, hắn cũng không biết vì sao, mỗi lần nghe tin tức về Ninh Mạt, hắn đều cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.
Vốn dĩ hôm nay nghe mấy tin xấu, tâm trạng rất tệ, không ngờ, bây giờ thế mà đã hoàn toàn thay đổi.
"Phúc Tử, có bữa khuya không?" Chu Minh Tuyên hỏi, Phúc Tử cười đi lấy.
Hắn biết rồi, những việc liên quan đến Ninh Mạt, thiếu gia thích nghe, hắn sao lại thông minh đến thế chứ!
...
Ninh gia đại lão gia cả đêm ngủ không ngon giấc, suy đi nghĩ lại rất lâu, đến khi trời vừa tờ mờ sáng, liền tung ra một tin tức quan trọng.
"Ta quyết định cho Ninh Tùng đi một chuyến xa nhà."
Đại lão gia vừa nói, vừa dùng dư quang quan sát phản ứng của đại phu nhân. Liền thấy đại phu nhân vắt khô khăn lau mặt một cách nhẹ nhàng, sau đó phi tốc ném thẳng vào người hắn.
"Ta thấy ngươi là điên rồi hả?"
Đại lão gia:... Bà vợ này, rốt cuộc có còn thương chồng không vậy.
Hắn cảm thấy gần đây mình luôn bị vợ bắt nạt, hắn là đàn ông mà, sao có thể bị bắt nạt mãi chứ! Nhiều nhất chỉ có thể thỉnh thoảng bị bắt nạt một chút thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận