Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 178: Giữ nhà (length: 8071)

Dì Lâm mua nhiều đồ như vậy trở về, người khác biết, người nhà họ Lâm đương nhiên cũng biết.
Từ khi biết tin, chị dâu cả Vương thị đã hơi đứng ngồi không yên, nàng nghe nói chuyện này từ bà Năm họ hàng trong thôn.
"Ngươi thấy chưa? Cái con bé biểu cô nhà ngươi đó, nó mua cả một xe đồ, chúng ta đều thấy cả rồi. Gạo trắng, bột trắng lại thêm nửa cái quạt thịt lợn, còn có gà vịt cá, riêng trứng gà đã hai giỏ lớn rồi đấy!"
Lời này làm Vương thị bứt rứt khó chịu, cô cả mua nhiều đồ ngon vậy sao? Nhà mình một năm cũng không dám ăn nhiều như thế, chỉ ăn Tết mà cô cả đã mua nhiều như vậy rồi.
Vốn dĩ nàng định xúi giục hai em dâu đi xem thử, cho dù không được gì cũng xem một chút cho biết. Nói thật, nàng rất nghi ngờ lần này cô cả về là có mang tiền về.
Nhưng mà hai cô em dâu quá vụng về, cái gì cũng không chịu đi. Nàng một mình đi lại sợ bị bà mắng, chỉ đành nhịn vậy.
Đến chiều, bà cũng chưa về, Vương thị lại đi loanh quanh ngoài cổng nhà Ninh gia, không được, không người cũng chẳng có chìa khóa, vào không được.
Nhưng mà Vương thị cũng không đi, trời lạnh như thế, nàng lại có thể đứng được, nàng nghĩ, mình đi rồi, lỡ có người vào trộm đồ thì sao?
Nghĩ là vì nhà cô cả mà làm, nàng lại càng có sức, trong lòng còn nghĩ, thế nào cũng phải có một cái chìa khóa, lúc nào rảnh rỗi thì đến trông nhà cũng được.
Tới chạng vạng, xe ngựa nhà Ninh gia xuất hiện, Vương thị đã gần như đông cứng, thấy Trương thị, tâm tình nàng có thể hiểu được.
"Mẹ ơi, mẹ coi như đã về rồi."
Trương thị thấy bộ dạng Vương thị như thế, lại nghe cái giọng điệu đó, trong lòng giật nảy mình, lại có chuyện gì xảy ra?
"Sao vậy! Nhà có chuyện gì hả?"
"Dạ không mẹ, con chỉ nói là sao mẹ về muộn thế, con đứng đây lạnh cả buổi chiều!"
Vương thị vừa nói vừa run rẩy vì cóng, Trương thị câm nín, không nhịn được hỏi: "Ngươi đứng đây cả buổi chiều làm gì vậy?"
"Mẹ, mẹ lơ mơ quá. Chả là cô cả mua nhiều đồ vậy, con không trông chừng thì lỡ có người vào ăn cắp thì sao?"
Lời Vương thị nói không ai có thể bắt bẻ, không nói đâu xa, chuyện này thật sự có mà, làng nào chẳng có vài tên trộm vặt.
Trương thị cũng có chút hãi hùng, bà không phải sợ mất đồ, mà bà sợ có người vào nhà gây thương tích. Rốt cuộc tiền tài động lòng người, lỡ có người thấy nhà họ Ninh có tiền, sinh lòng tham thì sao?
Bà có chút hối hận, làm gì có chuyện gì mà đi khoe khoang chứ, người khác nhìn vào thì sao?
Quan trọng là trong làng, một người sảy chân là chết đuối được cả lũ. Nhưng mà so với an toàn của con gái thì cái này không còn quan trọng nữa.
"Mợ cả cũng được một lần làm việc đúng đắn, đúng là phải có người trông đồ đạc này." Trương thị nghĩ nên làm gì để người ta không dòm ngó nhà mình.
"Vất vả chị dâu." Dì Lâm nói vậy, dù sao Vương thị cũng đã đứng ngoài đó lạnh nửa ngày.
Vương thị hơi ngại, trong lòng nàng cũng có chút mưu tính, không cần cảm ơn, cho nàng cốc nước nóng uống cho ấm là được, nếu mà được mang về một cân nửa cân thịt lợn thì coi như không đứng chịu lạnh phí công.
Vương thị chỉ nghĩ thế thôi, nhưng khi nhìn thấy đống đồ thì cũng ngẩn người, này... quá là phá gia chi tử! Quả nhiên bà Năm nói không sai, con mụ ni cô này thường ngày không nuôi nổi mà.
Sau đó nàng mang đi mười cân thịt lợn, năm cân thịt dê, ba mươi quả trứng gà.
Trương thị không muốn cho, dì Lâm nhất quyết bắt mang đi, điều này khiến Vương thị cảm thấy cô cả thật sự là người không tệ. Thấy chưa, vẫn nhớ tới nhà mẹ đẻ cơ mà.
Hơn nữa có nhiều đồ thế này, nhà mình không cần mua đồ Tết nữa. Rốt cuộc năm nào cậu Ba cũng mang chút thịt qua mà.
Nghĩ vậy cũng thấy không đúng, chính là thằng em trai cả năm cũng chẳng mang được nhiều đồ về như vậy. Con trai ruột mà còn không bằng con gái gả đi, trước kia trong lòng biết ơn em trai bao nhiêu thì giờ đây lại thấy không còn đáng bấy nhiêu.
Sao thế nhỉ, lẽ nào thằng em không hào phóng với họ sao? Thấy chưa, cô cả ngày tháng có khi còn không bằng em trai nữa là.
Vương thị hơi không nghĩ ra, trong lòng tuy có chút ý tứ, nhưng lại cảm thấy không rõ, tóm lại là đối với Lâm Hữu Tài có chút không hài lòng.
Còn Trương thị thì đang nghĩ, không có tiền thì lo lắng, mà có tiền thì cũng lo, bà sợ lỡ có ai không có mắt, dòm ngó tới nhà họ Ninh thì sao.
Bà không hề biết, buổi tối hôm đó đã có kẻ muốn leo tường vào trộm, nhưng tối hôm đó kẻ đó đã bị đánh gãy tay, sau đó bị ném về nhà.
Cũng như trước đây, kẻ đó không dám lên tiếng, nhưng mấy kẻ ngày ngày tụ tập biết, nhà Ninh gia không dễ chọc vào.
Nhà họ có người làm hộ vệ, mà lại còn là hộ vệ cực kỳ lợi hại, muốn gãy chân ngươi thì tuyệt đối sẽ không gãy tay.
Hơn nữa người ta có dao găm, có đại đao, cái này đâu phải là phú hộ bình thường, mà đây là bọn tội phạm trên núi xuống định cư ấy chứ!
Từ đó về sau, nhà họ Ninh an tĩnh hẳn, có kẻ muốn chiếm tiện nghi, nhưng tuyệt đối không ai muốn trộm tiền.
Thật sự là kết cục quá thê thảm, có mạng trộm mất mạng tiêu thì làm gì chứ.
Ngày tháng trong làng cứ thế bình thản mà hạnh phúc trôi qua, cùng lúc đó, Ninh Mạt nhận được quà.
Món quà này không phải do Chu Minh Tuyên tặng, cũng không phải do đồ đệ của nàng là Lục hoàng tử tặng, mà là của mấy người lính bị thương kia.
Sau hơn một tháng dưỡng thương, bọn họ đều có thể trở về quân doanh, trước khi đi, mỗi người đưa một lượng bạc, góp lại được mấy chục lượng.
Họ biết, so với ơn cứu mạng của Ninh Mạt thì cái này chẳng đáng là gì, nhưng đây cũng là chút tấm lòng của bọn họ.
Sau đó cũng không biết ai làm đại diện, làm ra một cái biển, trên đó viết thần y tái thế.
Ninh Mạt nhìn mấy chữ to này mà ngẩn người, thật, bản thân cảm thấy mình còn chưa xứng với danh xưng này, nhưng nàng cũng không muốn làm họ buồn lòng, vì thế liền nhận.
"Này, cũng là chút lòng thành của bọn ta."
Người đại diện nói vậy, mặt đỏ bừng, đưa một chiếc hộp đến, hộp mở ra, bên trong là một đôi vòng tay bằng vàng.
Mặt ngoài vòng tay rất trơn bóng, không có hoa văn gì cả, nhưng nặng trĩu. Đàn ông tặng quà thì đơn giản như vậy thôi.
Ninh Mạt:... Đôi vòng này, rất đáng tiền.
Thời đại này con trai con gái không được tặng đồ nhau, nếu không là sẽ coi như riêng tư, nhưng nhiều người đưa như vậy thì không tính.
Huống chi, bọn họ cũng chẳng nghĩ ra tặng cái gì, nghe nói tiền Ninh Mạt chữa bệnh là mấy vạn lượng vàng.
Bọn họ không có vạn lượng, chỉ có mười lượng, thế là mua đôi vòng tay bằng vàng lớn thế này, nhất định phải đủ mười lượng vàng.
Ninh Mạt biết, đeo cái này lên là có thể làm gập cả cổ tay, nhưng nàng vẫn nghiến răng đeo vào, để họ cảm thấy vui thì cũng đáng.
"Đẹp lắm, ta thích lắm." Ninh Mạt vừa nói, đám người bên cạnh liền vui mừng ra mặt.
Họ quỳ lạy Ninh Mạt, cảm tạ ơn cứu mạng, sau đó đi cùng người của Chu Minh Tuyên, từ nay về sau, bọn họ chính là người của quân Chu gia.
Cả đời này bọn họ sẽ nhớ, đã từng có một cô gái cứu mạng bọn họ, cô gái ấy vừa xinh đẹp, lại có tấm lòng nhân hậu.
Ninh Mạt nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay, thật đấy, tuy nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nàng lại thấy rất đẹp, so với vạn lượng vàng bạc kia còn đẹp hơn nhiều.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận