Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 769: Vô đề (length: 8183)

Đại phu nhân nhà họ Ninh nhìn bóng dáng Ninh Mạt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Cái tiện nhân này rốt cuộc đã xoay chuyển tình thế như thế nào vậy!
Có thể là ngay sau đó, bà ta liền ý thức được, người mình nên hận nhất không phải Ninh Mạt mà là phu quân của mình.
Bà ta nhìn bóng lưng Ninh thị lang, đủ loại biểu hiện của hắn trước đây lại hiện lên trong đầu.
Dạo gần đây hắn vô cùng phấn khởi, cứ như có hỷ sự đến nhà.
Vậy hỷ sự của hắn chính là Ninh Mạt! Mục đích hắn làm vậy là gì!
Chẳng lẽ muốn cùng cái tiện nhân này nhận nhau sao? Dù sao hoàng thượng đối ngoại cũng đã tuyên bố nhận con gái nuôi là công chúa rồi.
Hơn nữa, Lâm di nương, con tiện nhân kia đâu? Sao ả không theo về?
Tim đại phu nhân như bị xé rách, nhìn đám tùy tùng xung quanh Ninh Mạt, căn bản không cách nào tới gần.
Bà ta nghĩ một cú tát đánh tới, hung hăng tát vào mặt nàng!
Nhưng bà ta làm không được, bây giờ từ xa đã phải hành lễ với Ninh Mạt, thậm chí là quỳ lạy.
Cho nên, trái tim bà ta đau nhói, người cũng muốn ngất đi, không chỉ vì tức giận, mà còn vì sợ hãi.
Chính mình phu quân là người thế nào, không ai rõ hơn bà ta, hắn chính là một tên ngụy quân tử đạo mạo.
Vì lợi ích, hắn chuyện gì cũng dám làm, căn bản sẽ không màng đến cái gọi là tình nghĩa vợ chồng, thậm chí là con cái cũng có thể vứt bỏ.
Trước đây vì bị chính mình ép buộc, chẳng phải hắn đã vứt bỏ hai mẹ con Lâm di nương đó sao? Phong thủy luân hồi, giờ vì lấy lòng Ninh Mạt, ai mà biết được hắn có thể sẽ ra tay với họ hay không?
Cho nên đại phu nhân lập tức nghĩ đến nhà mẹ đẻ, cho người lén đi gọi ca ca tới, bất kể thế nào, hôm nay bà ta tuyệt đối không thể chịu thiệt.
Tâm phúc của đại phu nhân chạy nhanh như bay, còn đại phu nhân đến lúc này mới hồi phục được chút tinh thần, được nha hoàn bà tử nâng đỡ đi vào.
Giờ phút này, các cô nương nhà họ Ninh không biết nên làm gì.
Những người mà trước kia họ từng ức hiếp coi thường đã trở về, hơn nữa bây giờ là tồn tại cao không thể với tới đối với họ.
Hiện tại quỳ xuống cầu xin tha thứ còn có tác dụng không? Nếu có tác dụng thì họ cũng không quan tâm, chỉ sợ người kia sẽ không tha cho họ.
Ninh Mạt nhìn cái viện tử này, từng ngọn cỏ cành cây trong này đều khiến người cảm thấy quen thuộc mà xa lạ.
Nàng chưa từng ở đây, nhưng nguyên chủ đã từng ở đây một thời gian dài, nơi này chính là nhà của nàng.
Thật đáng tiếc, trong này không ai yêu thương nàng cả, thấy nàng trở về không một chút vui mừng, ngoài kinh ngạc ra thì chính là sợ hãi.
Vậy nên đi dạo một vòng, nhìn một chút vậy thôi, việc nên làm vẫn là phải làm, tránh về sau có những phiền phức không đáng có.
Ninh Mạt trực tiếp chọn gian phòng lớn nhất, tức là phòng của lão phu nhân rồi ngồi xuống, lão phu nhân nhà họ Ninh đứng bên cạnh, không dám nói gì.
Bà ta cũng không có quyền thế gì, mấy năm nay chỉ sống qua ngày cùng con trai.
Đứa con trai duy nhất của bà giờ đây tiền đồ xán lạn, làm quan lớn, nên bà cũng hưởng vinh hoa phú quý, nhưng mà, bàn về tâm cơ thì bà thực sự không có bao nhiêu.
Đối với vị lão phụ nhân này, Ninh Mạt ngược lại tỏ vẻ tôn trọng hơn, bảo bà ngồi xuống không cần đứng.
Trước kia khi Lâm di nương bị bắt nạt, vị lão phu nhân này còn nói vài câu giúp đỡ.
Bất kể là vì thương tình, hay đơn thuần vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, muốn chọc tức đại phu nhân, nói chung là đã giúp hai mẹ con.
Cho nên nguyên chủ nhớ tình này, nàng cũng không muốn tỏ vẻ khó chịu với người già. Nhưng trừ bà ra, những người khác đều phải đứng, ngay cả Ninh thị lang cũng vậy.
Đại phu nhân là người cuối cùng đi vào, đứng ở đó không nói một lời, tựa như đang chờ đợi phán xét, lại giống như mang trong mình sự mong đợi.
Ninh Mạt thấy tình hình như vậy liền cười nhạt một tiếng, trong lòng nàng không có phẫn nộ cùng căm hận, đối với những người này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là đến giải quyết vấn đề mà thôi.
Nợ nần sổ sách thì phải trả, đòi lại công đạo cho nguyên chủ, chính là mục đích chủ yếu nhất.
"Ninh thị lang tha thiết mời ta đến, không biết là vì chuyện gì?"
Ninh Mạt hỏi như vậy, đoan trang ngồi ở vị trí chủ tọa, khí chất không kém gì công chúa thật sự.
"Thần cả gan, lần này mời công chúa tới thực sự là vì tâm thần thần có chút không tập trung. Công chúa không biết, thần có một cô con gái đã mất tích nhiều năm, tướng mạo lại giống công chúa đến kỳ lạ.
Lúc nhìn thấy công chúa, vi thần cứ ngỡ con gái mình đã trở về, nên mới thất thố như vậy."
Nghe thấy những lời này, Ninh Mạt cười nhạt, đây là muốn cùng mình đánh vào tình cảm đây mà?
Rất tốt, vậy cứ bàn chuyện tình cảm đi.
"Thật sao? Đại nhân nhớ nhung như vậy, chắc hẳn là rất cưng chiều cô con gái này?"
"Đó là tất nhiên, con gái ta ôn nhu hiền thục, vô cùng hiếu thảo, ta đương nhiên rất yêu thích. Từ khi con bé mất tích, ta đêm không thể ngủ ngon, ngày đêm lo lắng, cho nên mới thất thố khi thấy công chúa."
Ninh Mạt nghe những lời này liền cười, nói tiếp: "Nếu cưng chiều đến thế, sao lại để nàng một mình ra ngoài?"
Ninh thị lang hơi sững sờ, nửa ngày không nói được lời nào, chỉ là rất nhạy bén nắm bắt lấy sơ hở trong lời nói của Ninh Mạt.
"Công chúa làm sao biết con gái ta ra ngoài rồi bị mất?"
"Chuyện này có gì khó? Phụ hoàng lo lắng cho an nguy của ta, sợ có kẻ gian muốn lừa gạt ta, nên đã phái một ít Ngự Lâm quân và Cẩm Y vệ bên cạnh bản công chúa.
Vậy nên đừng nói con gái ngươi đi lạc như thế nào, mà là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hậu trạch này, bản công chúa cũng biết rõ cả."
Nghe được lời này của Ninh Mạt, mồ hôi lạnh Ninh thị lang đã tuôn ra.
Hắn ý thức rõ, đứa con gái này đã không còn như hình ảnh trong trí nhớ của hắn.
Trong ký ức, Ninh Mạt dù có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng tính cách lại nóng nảy, hơn nữa rất đần độn.
Không chỉ đặt mục tiêu quá xa vời, mà còn ham hư vinh, lại còn đấu đá với tỷ muội.
Trước đây Ninh Mạt rất muốn được mình thương, khát khao tình cảm cha con.
Theo như kế hoạch, hắn chỉ cần rơi vài giọt nước mắt nói vài lời hay, con bé này sẽ lại một lần nữa quay về bên mình, làm con gái của hắn.
Nhưng bây giờ nhìn xem, người trước mặt không chỉ đầu óc tỉnh táo, mà đối với mình cũng không hề có chút tình cảm nào.
Đôi mắt đó, căn bản không phải ánh mắt con nhìn cha mẹ, mà vô cùng bình tĩnh, giống như đang nhìn người xa lạ, trong mắt thậm chí còn có chút chế nhạo.
Biểu hiện này của Ninh Mạt, khiến Ninh thị lang ý thức được mình đã không thể khống chế được Ninh Mạt nữa rồi, thậm chí là một chút ảnh hưởng cũng không có.
Mà tại sao hôm nay nàng lại trở về? Có lẽ là để trả thù.
Đây là kết quả tồi tệ nhất hắn đã từng nghĩ, khi thật sự đối mặt, vẫn thấy bất lực.
"Ninh thị lang nói mình nhớ con đến mức đêm không thể ngủ ngon, thật đúng là thú vị a, hậu viện nhà ngươi vừa mới thêm hai đứa con. Dù sao cũng là con của mình mà.
Ta thấy tình nhớ con của Ninh thị lang có vẻ hơi giả tạo, làm bản công chúa thập phần chướng mắt."
Ninh Mạt nói với giọng cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn đại phu nhân.
Ninh thị lang là người vô trách nhiệm, đáng ghê tởm, còn đại phu nhân này là người thâm sâu khó lường, cũng là người hại chết nguyên chủ.
Sổ sách này nên tính thế nào đây?
Dọa Ninh thị lang một chút là được, nếu không biết điều, cứ tiếp tục tìm đường chết, vậy nàng sẽ đi tìm hoàng thượng khóc lóc một trận.
Một tên thị lang mà thôi, người có thể thay thế còn nhiều.
Ngược lại là đại phu nhân này, nên xử lý như thế nào đây?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận