Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 627: Buồn rầu (length: 8320)

Ninh Mạt đang tìm kiếm nơi Tân vương phía bắc có khả năng xuất hiện, mà Chu Minh Tuyên cũng vậy.
Trong núi sâu, cây cối vẫn còn rất rậm rạp, chưa đến mùa đông nên cây xanh tuy không được tươi tốt lắm nhưng vẫn cứ vươn thẳng.
Một dải núi rừng liên tiếp, ngỡ như không thấy điểm kết thúc, Chu Minh Tuyên cau mày, nhìn về phía trước, không biết còn phải đi bao xa.
Thời gian này, họ đã tìm kiếm rất nhiều nơi.
Họ có thợ săn xuất sắc, còn có cả bậc thầy theo dấu. Đương nhiên, năng lực của bậc thầy theo dấu này như thế nào, hiện tại Chu Minh Tuyên có chút nghi ngờ.
Chỉnh sửa lại chút lá cây dùng để che giấu trên người, lại bôi bùn đất để che giấu mùi trên người, Chu Minh Tuyên nhìn nơi xa, không thấy khói lửa gì.
Vì sao nói hắn bây giờ nghi ngờ năng lực của bậc thầy theo dấu? Chính là vì hắn biết được quá nhiều.
Ninh Mạt cho hắn quá nhiều sách vở lộn xộn, trong đó còn có cả sách về theo dấu ở vùng núi.
Rất nhiều kiến thức trong đó hắn cảm thấy rất thú vị, lúc xem thì ghi nhớ trong lòng, hiện tại mang ra dùng, vậy mà cũng vô cùng thích hợp.
Hắn liền không hiểu, bậc thầy theo dấu kia lại có thể tìm nhầm phương hướng, còn mình thì không, vậy rốt cuộc ai mới là người dẫn đội trong hai người bọn họ?
"Tướng quân, phía trước có một con sông, không rộng lắm, ta đã xem xét ở bờ, cũng tìm thấy dấu vết người."
Sư phụ theo dấu cảm thấy áp lực rất lớn, hắn đã được huấn luyện rất nhiều năm, chính là để phục vụ cho việc này, nhưng kể từ khi đi theo tướng quân, hắn lại cảm thấy, những gì mình đã học trước đây dường như đều phí hoài.
Vị tướng quân này sao lại lợi hại như vậy? Cái gì mình hiểu hắn đều hiểu, cái gì mình không hiểu, hắn cũng hiểu! Điều này khiến hắn không dám kiêu ngạo, thậm chí không khỏi nghi ngờ chính mình, năm đó có phải mình đã không học được chân truyền của sư phụ không?
"Có thể ước tính ra được bao nhiêu người không?"
Nghe được câu hỏi này, sư phụ theo dấu lại không nhịn được muốn càm ràm. Mỗi lần hỏi đều hỏi những câu khó vậy, thật là làm khó người ta mà.
Hơn nữa hắn cũng không dám nói lung tung, hiện tại họ có thể đang truy kích Tân vương phía bắc, sơ sẩy một chút, mạng nhỏ đều phải để lại nơi này.
Hắn chết không sao, nhưng để thiếu tướng quân phải chôn cùng thì hắn không dám, vậy chẳng khác gì động đến căn cơ của quân đội Đại Cảnh.
"Thiếu gia, ta sơ bộ phỏng đoán, chắc là mấy trăm người, nhưng không nhiều lắm, bọn họ lấy nước ở ba điểm, mỗi điểm lại qua lại bảy tám lần."
Đây là dựa vào số lần họ rót đầy các túi nước đã đưa cho hắn để phỏng đoán, một người phụ trách 20 túi nước đi, cũng chỉ tầm đó người, không thể nhiều hơn được.
Cho nên, những việc như thế chỉ có thể phỏng đoán, không thể đưa ra số lượng chính xác, hắn cũng không dám quá tự tin.
Còn Chu Minh Tuyên khi nghe những lời này thì trong lòng vẫn có chút dao động.
Hắn chỉ dẫn theo mấy trăm hộ vệ, chuyện này dường như không giống với tình báo nói.
Khi đó bọn họ đã nghiêm hình bức cung, nhận được một cách giải thích thống nhất, đó là người bên cạnh Tân vương ít nhất phải có hai ngàn người.
Hai ngàn người, đó là một con số thực sự rất lớn, đặc biệt là có nhiều người như vậy muốn đi trong rừng rậm, đó không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng trên đường đi, bọn họ vậy mà chỉ theo dấu được một chút hành tung. Thật giống như bậc thầy theo dấu nói, trông giống như chỉ có mấy trăm người.
Không, không phải mấy trăm người, hắn tính toán đánh giá một chút, đại khái chỉ có 200 người mà thôi.
Chính vì thế, hắn lại càng cảm thấy lo lắng, bởi vì nếu thật là đội ngũ của Tân vương phía bắc, không thể chỉ có từng đó người.
Số lượng này rõ ràng không hợp lý, vậy nhất định là có vấn đề ở khâu nào đó.
Chu Minh Tuyên dựa theo tư duy quân sự hiện tại để phân tích, khả năng nhất là bọn họ chia ra mấy đường, mục đích chính yếu là che giấu hành tung thực sự của Tân vương.
Nghĩ vậy, hắn liền quyết định tăng nhanh tốc độ.
Dù thế nào, đội ngũ 200 người, đánh xuống cũng không có gì khó khăn.
Hắn sẽ ra tay trước, xem xem đối phương có thật sự nằm trong đội ngũ mà mình đang theo dấu hay không.
Nếu thật sự không có ở đó, thì có khả năng như những gì hắn phỏng đoán, thỏ khôn có ba hang, vậy Tân vương này đang để lại cho mình bao nhiêu đường lui đây?
Cho dù thế, Chu Minh Tuyên cũng không thấy có gì kỳ quái, rốt cuộc người này không phải là một người bình thường, tự nhiên không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đánh giá hắn.
Dám một mình vượt qua biên giới, đến địa bàn Đại Cảnh của họ, cho dù có ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm cũng sẽ cảm thấy vô cùng không an toàn.
Đảm lượng của người này khiến người ta khâm phục, trí dũng song toàn lại càng khiến người ta kinh ngạc, cho nên Tân vương phía bắc này là một đối tượng phiền toái nhất, khó giải quyết nhất, hắn nhất định không thể để cho Tân vương bình an trở về.
"Tối nay, chúng ta sẽ trực tiếp tấn công."
Nghe được câu này, Phúc Tử gật gật đầu, thật tình mà nói, hắn đã sớm muốn làm như vậy.
Trên đường đi cứ đuổi theo người ta, hắn gần như phát nôn khi ăn toàn quả dại, thiếu gia cũng không khá hơn là bao.
Cứ như vậy tiếp diễn, bọn họ chưa gì đã sụp đổ hết.
Vì sao lại ăn quả dại? Dùng lời của thiếu gia thì là, không thể đánh cỏ động rắn.
Cho nên, các loại động vật hoang dã trong núi này, họ một miếng cũng không được ăn.
Bây giờ tấn công luôn, đánh cho chúng sợ tè ra quần, sau đó, bọn họ sẽ bắt vài con thỏ, nướng thịt thỏ!
Phúc Tử vội vàng đi chuẩn bị, không phải chuẩn bị cho cuộc tấn công buổi tối, mà là chuẩn bị muối và mật ong dùng để nướng.
Những thứ này không phải là hắn mang theo bên mình, mà là tìm trong rừng rậm này.
Về phần làm sao tìm được?
Ha ha, thiếu gia nhà hắn gần như toàn năng, còn lợi hại hơn cái tên bậc thầy theo dấu kia. Thế nhưng hắn lại biết làm cách nào tìm mật ong và muối.
Chỉ như vậy thôi, chắc hẳn có thể sống một mình ở trong Đại Sơn này.
Tất cả đều tại bọn họ cả, làm liên lụy đến thiếu gia.
Bất quá, Phúc Tử nhìn mái tóc, nhìn đôi môi đã nứt nẻ của Chu Minh Tuyên, hắn biết thiếu gia vẫn đang sốt ruột, hơn nữa chắc chắn không thoải mái.
Một người yêu sạch sẽ như vậy, bây giờ phải chịu cảnh mười ngày nửa tháng không tắm rửa, còn mỗi ngày phải đi xuyên qua rừng cây, thật sự không dễ dàng.
Hắn gãi gãi da đầu, dù sao thì hắn cũng cảm thấy không thể nhịn được.
Nhưng hiện giờ trời đã lạnh, cho dù tìm được vũng nước, thiếu gia cũng không cho bọn họ xuống tắm.
Thật không rõ, những chuyện kỳ quái này, rốt cuộc thiếu gia đã học được từ đâu?
Sao hắn có thể biết, đó là những quan tâm mà thiếu gia của họ nhận được từ người trong lòng.
Nhìn Chu Minh Tuyên dùng tay ôm ngực, Phúc Tử thở dài.
Xem kìa, lại nhớ Ninh cô nương rồi, đừng tưởng rằng hắn không biết, nơi đó giấu bùa hộ mệnh.
Không nói đâu xa, Ninh cô nương cũng thật sự lợi hại, xứng đáng để công tử nhà họ nhớ nhung.
Cho nên, họ phải nhanh lên thôi, mau chóng bắt được tên Tân vương phía bắc kia, sau đó. . . ha ha ha.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, người phía bắc đốt lửa, thời tiết mỗi ngày một lạnh, bọn họ cũng không chịu nổi cái lạnh vào buổi tối.
Nhưng bọn họ đã tìm một cái hang động, trốn ở bên trong sưởi ấm, bọn họ còn treo cả tấm thảm cỏ đã đan sẵn, như vậy bên ngoài cũng không thấy được ánh sáng.
Họ vẫn luôn che giấu dấu vết như thế này, đương nhiên, họ cũng không hay biết, có người đang theo dấu họ.
Chẳng qua là do có phân phó nên nhất định phải hành sự cẩn thận, như vậy mới buộc phải làm như thế.
Đến sáng mai, mọi người ăn điểm tâm xong, sẽ dọn dẹp sạch sẽ nơi này, bảo đảm không ai nhìn ra được, đã từng có người dừng lại ở đây.
Nhưng họ không thể ngờ được rằng, còn chưa tới sáng ngày thứ hai, họ đã bị đánh úp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận