Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 364: Tần lão gia (length: 8409)

Ninh Mạt im lặng, hệ thống cảm nhận rõ ràng nhất.
Nó cũng cảm thấy rất khó hiểu, vì sao con người đôi khi lại nuôi dưỡng con của người khác? Rõ ràng đây là hành vi không hề lý trí.
"Chủ nhân, người định làm thế nào bây giờ?"
"Có lẽ nên trực tiếp đi hỏi một chút, nàng không nhất định sẽ giấu ta."
Ninh Mạt vừa nói xong, lại cảm thấy đây thật ra không phải cách tốt nhất.
Nếu Trương thị thật có nỗi khổ khó nói, chắc chắn nàng sẽ không nói.
Hơn nữa, nàng càng không muốn mẫu thân bị tổn thương, chuyện này, với ai là đả kích lớn nhất? Dĩ nhiên là mẫu thân.
"Người chắc chắn chứ?" hệ thống cũng không mấy tán thành việc hỏi thẳng, dù sao con người rất thích nói dối.
"Không, ta vẫn là tìm hiểu trước đã, rồi tính tiếp."
Ninh Mạt đã quyết định vậy, hệ thống cũng không khuyên can.
"Chủ nhân, nếu sự thật chứng minh Lâm gia thật tâm hại người, người sẽ làm thế nào?"
"Nếu thật như thế, ta không phải người nhân từ nương tay."
Ninh Mạt đã trả lời, nhưng sâu thẳm trong lòng, lại có tiếng nói bảo rằng, có lẽ sẽ không đi đến bước này.
Nàng không tin Trương thị cố ý, không cho rằng mình đã nhìn lầm người, hơn nữa nàng không thấy ở Trương thị lý do để làm vậy.
Trong khoảnh khắc này, tận đáy lòng Ninh Mạt đã loại trừ Trương thị.
Vậy người làm chuyện này là ai? Lâm Đại Sơn?
Hắn có gan đó sao?
Trong ấn tượng của Ninh Mạt, Lâm Đại Sơn là người nhát gan, tuy có chút toan tính nhỏ nhặt, nhưng không phải kẻ đại gian đại ác.
Vậy Lâm Đại Sơn có biết chuyện này không? Hắn biết bao nhiêu về chuyện này?
Trong lòng Ninh Mạt đã có kế hoạch, chỉ là bây giờ chưa thể thực hiện, cần phải chờ đợi.
Ngày thứ hai, khi Ninh Mạt nhìn thấy lão gia nhà họ Tần, lại nhìn Tần Ngọc bên cạnh, nàng lại không kìm được ý nghĩ muốn đi giám định quan hệ cha con.
Thật sự, hai người này, một là mỹ nam, dù có chút trẻ con và phong lưu, nhưng là mỹ nam đích thực.
Nhưng vị gia chủ Tần gia này, vị Tần lão gia này, có quá đáng không?
Thời gian là con dao mổ lợn? Thời gian rõ ràng đã gần thành thuốc tăng cân, sao không giữ dáng một chút?
"Ha ha, Cảnh Phúc huyện chủ, lần đầu gặp mặt, có chút quà mọn không thành kính."
Tần lão gia mở hộp quà ra, bên trong là một bộ trang sức, hồng ngọc rất to, từng viên đều lấp lánh bắt mắt.
Ninh Mạt cười, không bàn chuyện cha con hai người có giống nhau không, ý nghĩ tặng quà lại giống nhau.
"Đa tạ Tần lão gia."
Ninh Mạt nhận lấy, không kìm được liếc nhìn Tần Ngọc, thật ra hai cha con, nhìn kỹ vẫn có điểm tương đồng.
Vị Tần lão gia này dù có hơi béo, có chút dầu mỡ, nhưng có thể thấy thời trẻ cũng rất tuấn tú. Chỉ là, chắc chắn ông không được như Tần Ngọc, đẹp đến mức người ta nhìn một lần khó quên.
Đoán rằng, tiên phu nhân của ông hẳn là một mỹ nhân.
"Cha, thành ý của cha không đủ rồi, chỉ có một bộ hồng ngọc, sao cũng phải có thêm một bộ trân châu chứ, tuổi của nàng đeo chắc chắn sẽ rất đẹp."
Ninh Mạt cười, có một cậu con phá gia chi tử thế này, Tần lão gia không chăm chỉ kiếm tiền không được.
Huống hồ, số tiền này còn chưa thực sự toàn bộ vào tay nhà họ Tần. Mang danh đứng đầu phủ, kiếm tiền riêng cho hoàng thượng, cũng đủ khổ sở.
"Thằng nhãi ranh, con chỉ giỏi phá đám ta! Ha ha, huyện chủ bỏ quá cho, con trai ta ngoài việc có tướng mạo đẹp trai ra, ưu điểm lớn nhất chính là đầu óc đơn thuần."
Tần lão gia vừa nói vừa nhìn Ninh Mạt, ông thật sự cảm thấy cô nương này không tệ.
Chưa bàn đến tài năng của nàng, chỉ riêng tướng mạo, thật, rất xứng với con trai nhà mình.
Nếu thành đôi, cháu nội của ông nhất định sẽ xinh đẹp lắm đây.
Nói nữa, cô nương này có thể quản được Tần Ngọc, khiến hắn nghe lời, khiến hắn tâm phục khẩu phục, đó mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng ông cũng biết, đối thủ cạnh tranh rất mạnh, Chu gia thiếu tướng quân, mấy ai sánh bằng?
Vì thế, cứ hết lời khen ngợi đi, khen con trai, để rước được con dâu về nhà tính sau. Đến lúc đó có phát hiện ra con trai không tốt cũng đã muộn.
"Tần công tử có tấm lòng thuần thiện, đó là điều tốt." Ninh Mạt thuận theo lời Tần lão gia trả lời.
"Haiz, nhưng đầu óc đơn thuần vừa là ưu điểm, lại là khuyết điểm. Tương lai Tần gia nhất định sẽ giao cho nó, ta thật sợ công sức cả đời của ta đổ xuống sông xuống biển."
Tần lão gia vừa cảm thán vừa nhìn Ninh Mạt, ý muốn nói cho nàng biết, tương lai Tần gia nhất định sẽ thuộc về Tần Ngọc.
"Ngài cũng đừng quá lo lắng, Tần công tử rất thông minh, có chí tiến thủ, sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành. Tần gia có cơ nghiệp tốt như vậy, hắn cũng là người thông minh, nhất định sẽ quản lý tốt Tần gia."
Nhân lúc Tần lão gia nói vậy, Ninh Mạt không chút khách khí định luôn địa vị người thừa kế Tần gia cho Tần Ngọc.
Nàng hy vọng Tần Ngọc có thể trở thành gia chủ Tần gia sau này, đơn giản là vì coi Tần Ngọc là bạn.
Mà cái tên khờ khạo này, nếu không nắm chắc ngôi vị gia chủ, chỉ sợ tương lai ngày tháng sẽ rất khó khăn.
Nghe Ninh Mạt nói vậy, Tần lão gia rất vui vẻ, cô bé này không tồi, biết giúp con trai mình.
"Không sai, chính là ý này, may mà thằng bé nghe lời, dù là lời ta nói hay là lời con dâu tương lai, nó nhất định sẽ nghe. Vì thế, ta nhất định phải tìm cho nó một nàng dâu lợi hại mới được."
"Ngài nói đúng, phải tìm cho hắn một nàng dâu lợi hại." Giờ phút này, Ninh Mạt hoàn toàn không nghĩ đến bản thân.
Tần lão gia cùng Ninh Mạt đến xưởng bào chế thuốc. Hôm nay họ không đến Ninh gia, bởi vì ông nghe nói nhà họ Ninh có nữ quyến không tiện. Ông cũng không biết tin tức Ninh Đào đã về.
Mà Ninh Mạt cũng không muốn đưa người về, di nương hôm qua không nghỉ ngơi tốt, cả đêm đếm đồ vật hoàng thượng ban, giờ đang ngủ bù.
Nhưng nguyên nhân này Tần lão gia không biết, ông ngược lại rất tán thưởng Ninh Mạt ở điểm này. Làm ăn buôn bán quan trọng nhất là phải nắm bắt cơ hội, tập trung tinh thần.
Nàng dẫn mình đi xem xưởng bào chế thuốc trước, như vậy tự nhiên là tốt nhất. Xưởng bào chế thuốc là gốc rễ hợp tác của hai bên, đương nhiên phải hiểu rõ trước đã.
Xưởng bào chế thuốc rất lớn, ngay cả Tần lão gia lần đầu nhìn thấy cũng hơi sững sờ, như thế này phải tốn không ít tiền bạc nhỉ?
Nhưng thứ khiến người ta giật mình nhất không phải quy mô xưởng bào chế thuốc, mà là những người làm ở trong, một đám đều ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, nhìn vào rất quy củ.
Hơn nữa, cho dù nhìn thấy Ninh Mạt, nhìn thấy ông, cũng chẳng có ai hành lễ.
Mỗi người đều bận rộn, giống như có việc không làm xong vậy.
Mỗi người đều đâu vào đấy, làm xong việc này, tiếp theo phải làm gì, họ đã sớm nghĩ xong rồi.
Những công nhân như vậy, ngay cả trong cửa tiệm mà ông luôn tự hào cũng không thể thấy được. Huyện chủ này quản lý như thế nào vậy, mà có thể khiến công nhân nghe lời đến vậy?
Mà lúc này, trong những người làm ở đây cũng có người phát hiện ra Ninh Mạt, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Sau đó, lại tiếp tục bận rộn công việc.
"Tần lão gia, ta đưa ngài xem dây chuyền sản xuất, bắt đầu từ xưởng chọn dược liệu."
Một câu này, đã có nhiều chỗ Tần lão gia nghe không hiểu.
Nhưng ông nhịn không hỏi, vì hiện giờ ông muốn xem trước, xem xong chỗ nào không hiểu sẽ cùng nhau hỏi.
Ninh Mạt dẫn Tần lão gia đi hết chỗ này đến chỗ khác, dây chuyền sản xuất rất nhanh đã xem xong.
Còn Tần lão gia thì cảm thấy thế nào?
Đây không phải là nơi làm thuốc, chỗ này sạch sẽ hơn cả chỗ làm đồ ăn!
Thật đấy, chỗ này còn sạch hơn cả phòng bếp phía sau của tiệm bánh ngọt nhà ông.
Xưởng bào chế thuốc này, đâu đâu cũng khác biệt, khiến Tần lão gia cảm thán rất nhiều.
Mà đúng lúc này, Tần lão gia nhìn thấy lục hoàng tử, liền lập tức hành lễ nói: "Lục công tử, sao người lại ở đây?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận