Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 03: Thủy phỉ (length: 8445)

Chờ đã, đây không phải là hệ thống quản lý sách báo sao? Sao lại có cái đại lực hoàn kỳ quái như vậy? Hơn nữa còn xuất hiện cùng kính viễn vọng cùng lúc, có hợp lý quá không?
"Hệ thống, cái gói quà lớn của ngươi là lừa người à? Đại lực hoàn lại là cái thứ gì!"
"Chủ nhân, vật phẩm trong thương thành của hệ thống tuyệt đối hàng thật giá thật, đại lực hoàn này tồn tại cũng hợp tình hợp lý. Đó là bởi vì hệ thống này đã thu nhận tiểu thuyết tiên hiệp vào thư tịch."
"Chủ nhân, vận may của ngài tốt thật, bình thường gói quà tân thủ chỉ cho con gà quay làm quà cho có lệ thôi, mà đại lực hoàn này rút ra được, quả thực là vận may vô địch!"
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng Ninh Mạt vẫn cảm thấy hệ thống đang lừa mình.
Bất quá cái hệ thống này cũng thần kỳ, vì các thương phẩm trong thương thành được sản sinh dựa trên nội dung quan trọng nhất trong kho sách.
Đương nhiên, phần lớn thương phẩm đều rất giản dị, ví như thực phẩm, dược phẩm, vật dụng hàng ngày… vốn dĩ đồ vũ khí đã coi là hơi lạ rồi, đâu ngờ còn có cả đại lực hoàn… "Nếu mua, vậy đại lực hoàn này có giá bao nhiêu?" Ninh Mạt vừa hỏi thì hệ thống lập tức mở giao diện sản phẩm.
"Cần ba nghìn tích phân!"
Ninh Mạt hít sâu một hơi, nhìn viên thuốc đen sì trong tay mà suy nghĩ.
"Đại lực hoàn này có thể đổi thành tích phân cho ta không?"
"Chủ nhân, một khi vật phẩm đã bán ra trong thương thành, thì không trả lại, không đổi nha."
"Ta chỉ cần đổi một nửa tích phân thì sao?"
"Không thể! Chủ nhân đây là vật phẩm hiếm có, ngài không thấy dòng chữ nhỏ phía dưới sao?"
Hệ thống vừa nói, Ninh Mạt liền thấy dưới chữ “đại lực hoàn” có hai chữ… Hàng hiếm! Cho nên nói, thứ duy nhất này chính phẩm này lại dành cho mình sao?
“Vận may của mình tốt vậy ư?” Ninh Mạt chìm trong sự hoài nghi vô hạn về vận may của mình.
Mở mắt ra lần nữa, trong khoang thuyền chỉ còn một mình Lâm di nương, đang chuyên chú nhìn mình.
Ninh Mạt: “…”. Không mệt sao?
“Nương, nước!” Ninh Mạt vừa nói thì Lâm di nương vội vàng bưng nước, không để ý Ninh Mạt đã lén nuốt một viên thuốc cảm, lại do dự một chút rồi cũng nuốt luôn viên đại lực hoàn. Cứ nuốt vào bụng thì mới yên tâm.
Uống thuốc cảm xong, Ninh Mạt lập tức cảm thấy khỏe hơn, chớp mắt một cái liền thấy cái mạng nhỏ của mình có thêm một lớp bảo vệ.
Từ nhỏ phụ thân đã dạy rằng, gặp khó khăn đừng sợ, cứ vượt qua!
Mà người mẹ có trí tuệ hơn từng nói rằng, nếu thực sự không vượt qua được thì ta đi đường vòng. Đường nào mà chẳng là đường, trời đâu tuyệt đường người!
Mặc dù cha mẹ không phải là người làm công việc văn hóa gì, nhưng họ dùng những đạo lý giản dị để thể hiện tình yêu thương với mình, họ đã cho mình có một cuộc sống no ấm, vui vẻ từ bé. Nếu không phải sau này cha mẹ xảy ra tai nạn bất ngờ, có lẽ mình đã sống một đời không lo không nghĩ như thế.
Ninh Mạt không muốn nhớ lại quá khứ nữa, trong quá khứ chẳng có ai khiến mình lo lắng nữa rồi, mà bây giờ mình không thể bỏ mặc Lâm di nương như vậy được.
Ít nhất, phải sắp xếp cho Lâm di nương và Xuân Hoa ổn thỏa đã rồi tính chuyện khác.
Thuốc cảm trong thương thành có tác dụng ngay, Ninh Mạt ngủ mê man rất lâu, lúc tỉnh dậy thì thấy tình hình của mình đã tốt hơn nhiều. Đầu không đau, mắt không mỏi, người cũng có sức lực.
“Tiểu thư, Xuân Hoa vô dụng, không tìm thấy gì hết.” Xuân Hoa áy náy nói với Ninh Mạt.
Ninh Mạt đang định an ủi Xuân Hoa một hai câu, lại đột nhiên giật mình. Cô nhìn quanh một chút, lạ thật, hai bà tử kia sao vẫn chưa quay lại?
"Di nương, khi nào vậy? Ta ngủ bao lâu rồi?"
“Chắc tầm ba canh giờ.” “Lý ma ma bọn họ vẫn chưa quay lại sao?” Ninh Mạt vừa hỏi, Lâm di nương cũng hơi ngẩn người, rồi gật đầu.
Ninh Mạt thấy đau đầu, mong là hai người họ chỉ đi lười biếng thôi, thấy trời sắp sáng, chắc không sao đâu.
Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, dừng lại ngay trước cửa, cửa của họ bị người hung hăng đẩy hai cái.
“Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ! Có phải là người xấu không?” Xuân Hoa run rẩy hỏi.
"Đừng sợ, cánh cửa này rất chắc chắn." Ninh Mạt vừa dứt lời, cánh cửa liền bị phá tan.
Ninh Mạt: …Cái gì chất lượng vậy, không phải người xưa không ăn bớt nguyên vật liệu sao?
Chỉ thấy một người phụ nữ ngã nhào vào. Toàn thân run rẩy, không sao đứng lên được, Xuân Hoa run rẩy chất vấn: “Ngươi là ai! Ngươi muốn làm gì!” Người phụ nữ kia nhìn họ, rồi nhìn xuống ngực mình, thì ra bà ta đang ôm một đứa bé trai bốn năm tuổi.
Người phụ nữ này gian nan đẩy bé trai về phía trước, khẩn cầu: “Van cầu các ngươi, van cầu các ngươi hãy mau cứu đứa bé này.” Ninh Mạt nhìn người phụ nữ, chỉ thấy tóc gáy dựng ngược lên, người phụ nữ kia thả bé trai ra rồi để lộ vết thương ở bụng. Máu không ngừng chảy, cả gian phòng nồng nặc mùi máu tanh.
Bên ngoài mơ hồ có tiếng chém giết, trong lòng Ninh Mạt chợt lóe lên hai chữ, thủy phỉ!
“Bên ngoài có thủy phỉ?!” Ninh Mạt hỏi, người phụ nữ gật đầu, ánh mắt bà ta van xin Ninh Mạt, giống như đang cầu xin.
Nhưng Ninh Mạt lại do dự, gặp thủy phỉ thì bọn họ còn tự lo cho mình không xong, đừng nói là cứu đứa trẻ này. Nhưng nhìn đứa trẻ, cô lại không cách nào tuyệt tình cự tuyệt.
"Leng keng! Nhiệm vụ hệ thống: Cứu người một mạng, công đức vô lượng. Xin cứu đứa bé trước mắt và đưa đến nơi an toàn. Phần thưởng nhiệm vụ: 10 tích phân, rút thưởng ngẫu nhiên một vật phẩm trong thương thành."
Ninh Mạt: …Có câu từ chào hỏi mình không biết có nên nói ra không, cái lúc này mà gửi loại nhiệm vụ này, mình nhận mới là lạ!
“Cảnh cáo! Nhiệm vụ do hệ thống ban hành là cần thiết phải hoàn thành, nếu chủ nhân cự tuyệt hoàn thành, hoặc cố ý dẫn đến thất bại, sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.” Ninh Mạt hoàn toàn sững sờ, cái gì mà logic cường đạo thế này! Mình chẳng lẽ đến quyền cự tuyệt cũng không có sao? Chờ đã, cứ hỏi xem bị trừng phạt như thế nào đã rồi tính.
“Hệ thống, trừng phạt cụ thể là gì?” “Chủ nhân, là hình phạt điện giật, đau đớn tương đương với mức độ đau đẻ 12 cấp!” Ninh Mạt: … "Tiểu Đinh Đông, cái kiểu phạt tiện tay này của ngươi không hay lắm đâu, có phải chơi cho chết luôn cũng không để chút dư địa nào không? Không thể từng bước một bắt đầu từ da thịt rồi rút lòng bàn tay, đánh bằng roi à?” "Không thể! Vì vậy, chủ nhân xin nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ."
Ninh Mạt:… Mình lại cầm kịch bản khởi đầu chế độ tử vong à!
Ninh Mạt cảm thấy mình không thích hợp làm nữ chính, sợ phiền phức, sợ vất vả, lại càng sợ đau đớn, vừa nghĩ tới cái đau tương đương đau đẻ, nàng đã run sợ.
“Xuân Hoa, ngươi bế đứa bé.” Ninh Mạt nghiến răng nói.
Lúc này bé trai đột nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ. Ninh Mạt lúc này mới phát hiện, bé trai này tuy là nam nhi, nhưng lại rất xinh đẹp, tinh xảo.
“Nhũ mẫu.” Bé trai muốn nắm tay người phụ nữ, người phụ nữ lại không dám giơ tay ra.
Bà ta nhìn bé trai, rồi ôn hòa nói: “Ca nhi, từ nay về sau phải nghe lời nhé, đây là những người đã cứu mạng con, bọn họ là người tốt. Con phải báo đáp họ, sau này… Sau này, phải thật ngoan.” Vừa dứt lời, người phụ nữ đã bất động, Ninh Mạt nhìn tận mắt một sinh mạng chấm dứt.
Ninh Mạt cảm thấy đau buồn, một sinh mạng cứ thế mất đi. Cô cũng thấy phẫn nộ, đây rốt cuộc là nơi nào, mà việc giết người lại trở nên dễ dàng như vậy.
Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, họ cần tự cứu trước đã.
Ninh Mạt cẩn thận đánh giá xung quanh, ngoài một cái chốt cửa ra thì chẳng có gì có thể làm vũ khí được. Cô thật muốn hét lên, khởi đầu kiểu này kém quá, có gà thì cũng nên cho thêm cái dao găm chứ!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận