Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 238: Thịnh tình không thể chối từ (length: 8438)

Tiểu thư nhà họ Trương vừa thấy kết quả này, làm sao có thể nhịn nổi cục tức này, gần như ngay lập tức, tay đã giơ lên, định tát mạnh vào mặt Ninh Mạt.
Ninh Mạt làm sao có thể chịu thiệt, nàng còn chưa để Phi Âm ra tay, đã nhanh chóng túm lấy cánh tay tiểu thư nhà họ Trương.
Tiểu thư họ Trương ngớ người, hoặc có thể nói, tất cả mọi người ở đó đều ngớ người. Họ không ngờ tiểu thư họ Trương lại đột ngột ra tay, càng không ngờ Ninh Mạt sẽ chặn lại, sau đó phản tay tát đối phương một cái.
“Bốp” một tiếng, âm thanh giòn tan vang dội.
Một cái tát này có thể nói đã làm cả đám người chấn kinh, ngay cả Dương cô cô cũng phải hít sâu một hơi, vị này đúng là cái chủ gây họa mà.
Nhưng mà làm sao bây giờ? Người ta có ngọc bội của chủ tử nhà họ Dương, bọn họ những người quản lý này cũng không thể không quản được. Vừa nghĩ xem có thể dùng chút mặt mũi, hòa hoãn, để bảo vệ người thì Ninh Mạt đã lên tiếng.
"Ngươi quen thói giương móng vuốt rồi nhỉ, chẳng lẽ cha ngươi không dạy ngươi có những người không thể trêu vào sao?"
Một câu nói của Ninh Mạt đã khiến mọi người tại chỗ lại càng thêm mơ hồ, thế nào, nhà ta có chỗ dựa vững chắc lắm sao?
Ninh Mạt cười nhạt một tiếng, sợ cái con khỉ, nàng đây là huyện chủ do hoàng thượng phong, sau lưng cây đại thụ là hoàng thượng, nàng sợ cái rắm.
Lại nói, ba vị vương gia nàng còn từng đắc tội qua rồi, thật sự không kém một cái nhà họ Trương. Chỉ khác ở chỗ, ba vị vương gia nàng chỉ dám đả kích bằng mồm, còn nhà họ Trương, nàng muốn khiến bọn chúng tan cửa nát nhà cũng không phải không thể.
Ninh Mạt nói vậy xong, lại nhìn Trương đồng tri đang ngơ ngác, cân nhắc xem có nên ra tay giáo huấn Trương đồng tri một phen không rồi cười nói.
"Trương đại nhân, ta thay ngài giáo huấn chút lệnh thiên kim kiêu ngạo hống hách, ngài không bắt ta đi tù chứ?"
Ninh Mạt cười tủm tỉm hỏi vậy, vốn đã tức giận, Trương đồng tri lại càng giận thêm. Cho dù ngươi có chỗ dựa, thì ta cũng là rắn trên đất nhà! Đứa con gái yêu bị người tát như vậy, nếu như hắn thật sự một câu cũng không dám nói rồi cho qua, thì về sau còn mặt mũi nào mà trà trộn ở mảnh đất này nữa chứ?
"Ngồi tù thì không đến nỗi, nhưng vô cớ ra tay đánh người, trách phạt là khó tránh khỏi."
Trương đồng tri dù nói muốn trách phạt, nhưng chung quy cũng không nói muốn trách phạt như thế nào. Mắng mỏ bằng miệng cũng là trách phạt, cho người ăn tát cũng là trách phạt, cái này cần phải cân nhắc, không thể tùy tiện.
Người có tiền thì không đáng sợ, nhưng nếu có tiền lại có quyền thì không thể tùy tiện trêu chọc để kết oán được. Hơn nữa ông ta cũng có chút tức giận với con gái, cho dù là biết bị người ta tính kế đi chăng nữa, cái giá kia cũng là do mình tự kêu ra, oán ai được?
Lại nói, lén lút động tay động chân còn có nhiều cơ hội, đằng này hết lần này tới lần khác cứ phải ra mặt động thủ cho bàn dân thiên hạ thấy, để người ta bắt được nhược điểm, ông ta cũng không tiện phát tác. Thật là quá ngu!
Còn Ninh Mạt chỉ gật gật đầu, một chút cũng không hề sợ hãi mà nói: "Ta biết Trương đại nhân thương con gái, nhưng cũng không thể đổi trắng thay đen chứ, cái gì gọi là vô cớ ra tay đánh người? Chẳng lẽ Trương đại nhân bị mù có chọn lọc? Không thấy lệnh thiên kim múa may giơ nanh, muốn cào nát mặt ta sao?
Nhìn mặt ta xem, cào hỏng rồi có đền nổi không? Ta chỉ là cảnh cáo nhỏ, một cái tát thôi, xem như đã khoan dung lắm rồi.” Mọi người: ... Chờ chút, bỗng cảm thấy có chút vô liêm sỉ.
Bọn họ quả thật không thấy tiểu thư họ Trương muốn cào nát mặt nàng, nhưng bọn họ biết, cô nương này mặt thật là dày.
Phải, ngươi đẹp thật đấy, nhưng mà tự luyến vậy, tự khen mình vậy thì có ổn không?
Trương đồng tri cũng là lần đầu gặp phải kiểu người như này, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. Bắt lại đánh cho một trận? Rõ ràng là không được, cô gái này không biết có chỗ dựa nào, không thể dễ dàng đắc tội được.
Nhưng mà cứ thế bỏ qua? Cục tức này thật sự không nuốt trôi.
"Phụ thân! Người phải làm chủ cho con!" Lúc này tiểu thư họ Trương giận dữ rống lên một tiếng, hiển nhiên là bị Ninh Mạt làm tức điên.
Trương đồng tri nghe những lời này cũng hạ quyết tâm, sau đó đối với người bên cạnh nói: "Nếu cô nương đã có lòng tốt như vậy, ta đương nhiên là phải tỏ lòng cảm tạ, xin mời cô nương đến nhà ta chơi, ta cũng muốn khoản đãi một phen."
Những lời này làm cho những người có mặt ở đó cảm thấy ái ngại, nếu mà thật sự bị đưa đi thì dung mạo xinh đẹp này còn có thể giữ được không?
Ít nhiều gì thì họ cũng biết phong cách của nhà họ Trương, từ trước đến nay luôn rất bá đạo, tiểu thư họ Trương bị người ta tát cho một cái, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ ý định được.
Cho nên lúc này mấy cô nương lại có chút đồng tình với Ninh Mạt, tiểu thư nhà họ Lưu thậm chí còn muốn thay Ninh Mạt cầu xin, dù sao vẫn còn là một cô nương trẻ tuổi, có thể có bao nhiêu ý đồ xấu cơ chứ.
Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị bạn mình ngăn cản lại, bây giờ không còn là chuyện mấy cô nương tranh giành tình nhân nữa, hiện giờ là Trương đại nhân ra tay, các nàng không thể nhúng tay vào.
Tiểu thư họ Lưu tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, do dự một chút, vẫn lên tiếng nói: "Trương đại nhân, cô nương này tuy có chút đanh đá, nhưng cũng coi là về tình có thể tha thứ, không biết Trương đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ, trách phạt cho có lệ được không?"
Tiểu thư họ Lưu nói vậy, Ninh Mạt ngược lại thực sự có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng người thông minh nhất lại có chút nghĩa hiệp như vậy.
Không tồi, nàng ngược lại thích cô nương này.
"Thật cảm kích Trương đại nhân nhiệt tình mời, nhưng mà ta với tiểu thư họ Lưu mới quen đã thân, ta đã quyết định muốn đến nhà họ Lưu chơi, đương nhiên không thể đến nhà họ Trương được."
Ninh Mạt nói vậy, Trương đại nhân ngớ người, tiểu thư họ Lưu cũng ngớ người, nàng đang nghĩ xem có phải mình đang gây phiền phức cho gia đình không.
Còn mọi người thì thấy Ninh Mạt thực quá đáng, người ta tiểu thư họ Lưu có lòng tốt giúp ngươi, ngươi làm gì lại bỏ đá xuống giếng, chẳng phải là làm cho người ta rước họa vào thân sao?
"Chuyện này e là không do ngươi quyết định." Trương đại nhân nói vậy, vung tay lên, liền ra hiệu cho người dưới trướng ra tay. Cho dù thân phận là gì thì đánh người cũng là không đúng.
"Ai, xem ra Trương đại nhân là không hiểu cự tuyệt rồi." Ninh Mạt nói vậy, mắt nhìn ra cửa, lúc này Dương cô cô cũng đang nhìn ra ngoài, thế nào, lẽ nào nhà họ Dương muốn cho người đến sao?
Nàng đang định xem mình hay là cứ ngăn lại thì hơn, tốt nhất là đừng để ai gặp chuyện ở đây mới hay.
Dương cô cô vừa mới nghĩ sẽ lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng bước chân "thình thịch", có người đang lên lầu.
Mọi người đều nhìn xuống dưới lầu, thấy một Chu Nhất mặt mũi hung tợn, lập tức có chút sợ. Đàn ông! Mặc dù vậy, người đàn ông này trông cũng rất đẹp trai đấy.
Tiếp theo điều làm mọi người không ngờ tới là, một Lưu đại nhân trong trang phục quan lại thật sự đã xuất hiện!
Tình huống gì đây! Sao Lưu đại nhân lại tới đây?
"Phụ thân, người..."
Lưu đại nhân nhìn con gái mình một cái, thấy nàng không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Ninh Mạt, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Cô nương không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Ông vừa nói vừa lau mồ hôi, một đường cùng Chu Nhất chạy như bay tới, áo quần cũng chưa kịp thay, cũng là bởi vì Chu Nhất nói chủ nhân e là gặp nguy hiểm.
Ông ta nghĩ, một huyện chủ mà xảy ra chuyện ở chỗ ông ta, ông ta sợ rằng gánh không nổi trách nhiệm này mất, trong lòng thực sự là rất lo lắng.
Bây giờ thấy trong này không khí tuy có chút bất ổn, nhưng mà Ninh Mạt không có việc gì, coi như là đã trút được gánh nặng.
"Lưu đại nhân thật khách khí, còn tự thân đến đây một chuyến." Ninh Mạt cười nói.
Lưu tri phủ: ... Tin người đấy, ông ta cũng không muốn vậy đâu.
"Phải, ta với tiểu thư họ Lưu mới quen đã thân, cho nên khoảng thời gian này định đến phủ thượng quấy rầy mấy ngày, không biết Lưu đại nhân có hoan nghênh không?"
Ninh Mạt vừa hỏi vậy, Trương đồng tri đã biến sắc, bọn họ, tại sao lại biết? Chẳng lẽ ở giữa còn có quan hệ gì mình không biết đến?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận