Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 187: Chỗ dựa (length: 7927)

Đương nhiên, bọn họ không biết đây là loại gỗ gì, nhưng vẫn đoán được giá cả. Suy cho cùng, nhà ai làm đám cưới mà lại không có của hồi môn là chiếc rương cơ chứ, đây chắc chắn là loại đắt nhất ở các cửa hàng.
"Thôi, đừng nhìn nữa, đi thôi." Trưởng thôn Vương nói như vậy, giờ nhìn thì có ích gì, trước kia nên đối xử tốt với người ta hơn mới phải.
Xem người ta kìa, không chỉ có tiền, mà còn có thân thích lợi hại, nhà này không thể đắc tội được.
Lúc này, Trương thị cũng vừa tới, liếc mắt cũng không thèm nhìn nhóm người kia. Bà ấy đang bận, chẳng có thời gian mà để ý họ.
Trương thị còn tưởng Ninh Mạt đã về, không ngờ vừa vào cửa đã thấy Tần Ngọc.
Ôi chao, đứa trẻ này lần trước chẳng phải đã bị đưa đi rồi sao? Sao giờ lại về rồi?
"Ngoại tổ mẫu."
Tần Ngọc nhiệt tình chào hỏi khiến Trương thị ngơ ngác.
Mỗi khi Ninh Duệ gọi mình là ngoại tổ mẫu, bà đều thấy gượng gạo, cứ gọi bà ngoại đi cho rồi. Nhưng đó là con mình, gọi thế nào cũng mang ý đó.
Còn đứa này, đứa trẻ tuấn tú này lại là con nhà người khác, gọi mình như vậy có vẻ không hợp lý. Nhất là khi đứa trẻ này còn quá xuất sắc, bà luôn cảm thấy hơi chột dạ.
"Ôi, à, về tới nhà rồi, ngồi xuống nói chuyện đi. Trưa nay muốn ăn gì, ta sai người làm cho các con."
Đó đã là sự nhiệt tình lớn nhất của Trương thị. Thật đấy, đổi một khuôn mặt không xinh đẹp như thế, bà sẽ chẳng thể nói được những lời hào phóng như vậy đâu.
"Ngoại tổ mẫu, con ăn gì cũng được, đồ ăn nhà thẩm tử đều ngon cả."
Những lời này khiến Trương thị nghe ra một vài điều. Gọi mình là ngoại tổ mẫu, gọi con gái mình là thẩm tử, còn phải nói gì nữa sao? Đột nhiên cảm thấy như mình hiểu ra điều gì đó.
Lâm di nương, người làm mẹ cái gì cũng không hiểu ra, còn Trương thị làm bà ngoại lại lập tức hiểu rõ.
Ha ha, người từng trải có khác. Năm đó, mình có một cô con gái xinh đẹp nổi tiếng khắp vùng, biết bao người không công việc gì cứ gọi mình là thẩm tử.
Ai cũng muốn làm việc cho nhà mình, ai cũng muốn biếu nhà mình đồ, nhiều vô kể, nhìn Tần Ngọc hôm nay mà xem... đúng là càng chu đáo, biếu đồ càng tốt, mà người thì càng xinh đẹp.
Cháu gái mình cũng lớn rồi, vẫn chưa có mối nào, đây là bị người ta để ý rồi đây!
Trương thị cảm thấy mình đã nghĩ đúng đến tám chín phần rồi, xem đi, cháu gái mình quả thực rất ưu tú, công tử tốt như vậy cũng theo đến tận nhà rồi.
"Được, vậy con ăn trưa ở đây nhé, thích ăn gì thì bảo thẩm tử con, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà mình."
Trương thị rất nhiệt tình, khiến Lâm di nương cũng không hiểu vì sao.
Còn Trương thị thì nghĩ thoáng rồi, cứ tới ăn đi, cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà. Còn chuyện hợp hay không hợp, thích hay không thích thì phải để Ninh Mạt gật đầu mới được.
Con bé kia có mắt nhìn và có chủ kiến, bà không thể tự quyết được, con gái cũng không quyết được.
Nhưng mà tiểu tử tốt cứ để mắt đến trước đã, đừng để người khác cướp mất. Nếu được thì không sao, nếu vừa ý thì chẳng phải quá tốt hay sao?
Nhưng cũng không thể quá nhiệt tình, ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ, đó là đạo lý muôn thuở, chúng ta phải giữ thái độ đứng đắn.
Chính vì vậy, Trương thị không ở lại tự mình chuẩn bị đồ ăn, mà trở về. Chỉ là về đến nhà, bà vẫn còn nghĩ đến thân phận của Tần Ngọc.
Rốt cuộc là thân phận gì đây, mang theo cả tiểu tư, quản gia.
Còn nữa, quà cáp sao mà nhiều quá vậy! Nghe nói là do cha và ngoại tổ mẫu của nó chuẩn bị? Vậy là đã bàn bạc với người nhà? Nhà đó cưng chiều con đến thế sao? Chuyện lớn như vậy mà lại để nó tự quyết?
Vậy là Trương thị cứ nghĩ đi nghĩ lại, nằm cũng không yên, dứt khoát tự kiếm chuyện làm, đi chiên bánh thuốc viên.
"Nương, sao giờ này lại chiên bánh thuốc viên thế? Chẳng phải để đến Tết sao?" Vương thị vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm, trong lòng tuy mừng, nhưng cũng không thể lộ ra ngoài.
"Cái con lắm chuyện này, lại đây phụ ta."
Hôm nay bà không chỉ chiên bánh thuốc viên mà còn chiên cả bánh quai vạc nữa, cứ có thể làm được cái gì là bà làm hết. Con nhà người ta đến, còn mang nhiều quà thế, mong đáp lễ lại thì không được rồi, nhà mình có điều kiện như này, đâu có nhiều đồ mà đáp lễ.
Nhưng mà làm đồ ngon cho đứa trẻ ăn, để người ta thấy được thành ý của mình thì làm được. Cho nên, lúc này Trương thị đang làm đồ ngon đây.
Mà Tần Ngọc cũng bảo quản gia mang đồ đến cho nhà Lâm, không thể chỉ cho nhà Ninh mà không cho nhà Lâm được, mặc dù quà cáp không ở cùng đẳng cấp, nhưng cũng rất quý giá.
Vương thị đều sững sờ, cô em này qua lại với nhà nào mà đồ đạc sao đều tốt thế không biết.
"Nương, quà này thực sự cho chúng ta sao? Đắt quá đi!" Vương thị nói vậy, Trương thị liền liếc bà một cái không vui.
"Người ta là nể mặt con đại ny mà cho ta! Liên quan quái gì đến các người! Đừng có nhìn chằm chằm vào đồ, thiếu một cái nào ta tìm đến con đấy!"
Vương thị lập tức thành thật. Quả nhiên, đây mới là dáng vẻ của mẹ chồng, vừa rồi hăng hái chiên bánh thuốc viên chắc không phải mẹ chồng mình rồi.
Trương thị cũng buồn bực. Đồ đó bà có cho động vào đâu, chúng động vào rồi quay đầu lại phải đáp lễ thì sao? Bà phải xem cho kĩ xem đứa trẻ này có duyên nợ gì với nhà mình, không thì sau này phải mang trả lại hết.
Bà không thể vì tham chút lợi lộc mà làm mất mặt cháu gái được, không ai được phép!
Lúc này, Ninh Mạt nhìn Chu Minh Tuyên, lại ba lần bảy lượt bảo hắn quay về đi, nhưng Chu Minh Tuyên cứ muốn đưa, nàng cũng chỉ đành để tùy hắn vậy. Trời lạnh, nhìn người cưỡi ngựa bên ngoài kia, Ninh Mạt lại thấy trong lòng có chút ấm áp ngọt ngào.
"Chu tướng quân vẫn còn đưa đấy à, đã đi hơn chục dặm rồi, cứ thế này chẳng phải sẽ đưa chúng ta về tận nhà sao?"
Xuân Hoa vô tư nói, trên xe ngựa Trịnh ma ma chỉ muốn giả vờ như mình không tồn tại.
Những lời này có thể nghĩ trong lòng, chứ có thể nói ra ngoài được không? Không thể!
Nhưng vị tiểu tướng quân này cũng khiến Trịnh ma ma thấy thoải mái hơn phần nào. Nếu tương lai huyện chủ thực sự gả cho hắn, thì khỏi cần phải nói gì khác, vợ chồng tình cảm tốt thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ dễ giải quyết hơn.
Huyện chủ không cần phải cẩn thận nịnh nọt tiểu tướng quân, như vậy cũng không tệ. Nhìn những nương nương trong cung mà xem, tuy cũng sống cảnh cơm ngon áo đẹp, nhưng đó là cuộc sống gì chứ.
Ngày nào cũng phải đấu đá tranh giành, ngày nào cũng phải tìm cách lấy lòng, phải lấy lòng hoàng thượng mới được sủng ái.
Nói câu đại bất kính, tranh giành như thế có ý nghĩa gì? Huyện chủ tốt như thế, tiểu tướng quân người ta phải đuổi theo mới được.
Nhưng nhìn dáng vẻ của huyện chủ, hình như là không hiểu được ý người ta thì phải. Điều này làm Trịnh ma ma phiền muộn, rốt cuộc huyện chủ có tình ý gì với tiểu tướng quân không đây.
Trịnh ma ma sầu não, Ninh Mạt cùng Chu Minh Tuyên cáo biệt. Nàng phải về, cứ đi như thế này, trời tối nàng cũng chẳng thể về đến nhà được mất.
"Công tử cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cô nương về nhà an toàn." Chu Nhất nói vậy, hắn nhìn ánh mắt của công tử, cảm thấy áp lực quá lớn.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa, công tử có nhiều việc, cũng không thể chậm trễ cả một ngày một đêm để đi về được, cần gì phải vậy. Về sớm một chút còn có thể sớm làm việc chính sự.
Chu Minh Tuyên dù luyến tiếc đến mấy cũng đành nhìn Ninh Mạt đi. Phúc Tử thấy công tử nhà mình có hơi đáng thương, nhất là ánh mắt nhìn theo chiếc xe ngựa dần khuất bóng kia.
Ôi chao, bao giờ thì cô nương Ninh Mạt mới phát hiện ra tấm lòng của công tử đây.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận