Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 694: Biến hóa (length: 8005)

Ninh Mạt cũng im lặng theo, liếc nhìn Tần Ngọc ở đằng xa, chẳng biết nên nói gì cho phải.
Vốn dĩ giữa bọn họ thanh thanh bạch bạch, chẳng có chuyện gì, giờ hắn chủ động thổi gió thành bão, khiến nàng cũng mất tự tin.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Ta muốn giải thích với ngươi, chuyện lần này thật sự là ta lỗ mãng, ta không nên chỉ nghĩ cho bản thân, mà quên rằng chúng ta là một thể.
Nếu ta xảy ra chuyện, ngươi không chỉ đau lòng mà còn bị thương, ta làm gì cũng không nên chỉ nghĩ cho riêng mình.
Ngươi tin ta, sau này ta sẽ không mạo hiểm như vậy nữa, tuyệt đối sẽ không chủ động đi vào chỗ nguy hiểm.
Ta... ta đảm bảo với ngươi, hai ta không ra chiến trường, vì ta biết là điều không thể, chỉ cần Đại Cảnh còn cần ta, thì ta không thể rời đi.
Nhưng ta có thể bảo đảm với ngươi, từ nay về sau ta nhất định cố gắng bảo trọng, nhất định sống trở về."
Nghe lời hứa này, Ninh Mạt cuối cùng cũng có chút xúc động, nàng cũng thật mâu thuẫn, thật xoắn xuýt.
Nàng biết là nguy hiểm, nhưng có chuyện gì mà không nguy hiểm đâu.
Dù mình lấy một người bình thường, lẽ nào đảm bảo cả đời ân ái được sao?
Không, sự đời thay đổi khó lường, tình cảm càng là mơ hồ, ai biết lúc nào sẽ thay đổi chứ?
Trước kia nàng chưa từng dám dễ dàng tin vào tình cảm, nhưng giờ, nàng muốn thử một lần, nàng không nên gặp khó khăn đã lùi bước, nếu vậy thì vĩnh viễn không tìm được điều mình mong muốn.
Nên, Ninh Mạt nhìn Chu Minh Tuyên, tự hỏi lòng mình, rốt cuộc có muốn tiếp tục hay không?
Muốn làm thì làm cho dứt khoát, đừng dây dưa, như vậy mọi người đều sẽ không đau khổ.
Nàng vừa không nỡ buông đối phương, vừa không quyết tâm, như vậy mới là tệ nhất.
"Ngươi, quả thật nói được làm được sao?"
Nghe câu này, Chu Minh Tuyên biết thái độ của Ninh Mạt đã mềm mỏng hơn, liền nhanh chân tiến lên một bước, nhưng vẫn kiềm chế bản thân.
"Không sai, ta bảo đảm với ngươi, ta nhất định làm được."
Ninh Mạt hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ta hy vọng ngươi đừng gạt ta, ta chỉ tin ngươi lần này."
Chu Minh Tuyên thấy lòng nhẹ nhõm, cảm giác như hòn đá đè nặng ngực bấy lâu nay đã được gỡ bỏ, thật là quá tuyệt vời.
"Ngươi cứ yên tâm, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, sau này ta nhất định sẽ đặt ngươi trong tim, xem là người quan trọng nhất."
Nghe những lời này, thật ngọt ngào đến mức phát ngán, Ninh Mạt cúi đầu không nhịn được cười.
Gã này trước nay vẫn luôn lạnh lùng, vạn vạn không ngờ có một ngày sẽ thành ra như vậy.
Chu Minh Tuyên cũng thấy tai nóng bừng, xưa nay hắn đâu từng nói những lời tình tứ thế này. Nhưng đời người khó tìm được người mình yêu thích, người khác muốn nói còn chẳng có cơ hội kia chứ.
"Vậy chúng ta vẫn như trước được không?"
Chu Minh Tuyên cẩn trọng hỏi, Ninh Mạt lại hừ một tiếng đáp: "Nghĩ thì hay nhỉ, dù ta tin lời ngươi nói, nhưng cũng phải từ từ khảo sát, đường dài mới biết sức ngựa, cứ xem đã."
Vừa nói, nàng còn nhìn xung quanh một chút, nàng cũng sợ chứ.
Chưa kể gì, nếu thật bị người thấy thì có hơi xấu hổ, tuy mặt dày thật, nhưng dù sao nàng vẫn là con gái mà.
Chu Minh Tuyên vốn muốn nắm tay nhỏ của Ninh Mạt, nhưng thấy nàng như vậy, vẫn không muốn gây thêm phiền toái cho nàng.
Nên đành tiếc nuối theo bên cạnh Ninh Mạt, như hộ hoa sứ giả vậy.
Thấy hai người như vậy, Tần Ngọc biết chắc là đã hòa rồi, hắn cũng hết sức kinh ngạc, tài của Chu Minh Tuyên cũng giỏi đấy, chiêu trò dỗ con gái sao cao tay vậy.
Hắn cũng muốn học hỏi ít chút, tương lai cũng có thể dùng đến.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không quá đau lòng, xét cho cùng, hắn biết rõ mình không xứng với người ta.
Không phải là vì gia thế không xứng, mà là vì năng lực căn bản không sánh bằng.
Trong mắt hắn, Ninh Mạt là một kỳ nữ, chưa từng thấy ai tốt hơn nàng, người con gái tốt như vậy, mình không xứng.
Dù nghĩ như thế, hắn vẫn không nén được cúi đầu, không muốn để ai thấy dấu vết nước mắt trên mặt mình.
Đã từng có cơ hội, nhưng không phải do mình nắm giữ, cuối cùng chẳng có cách nào cưỡng cầu, hắn sớm nên hiểu rõ đạo lý này rồi.
Nhìn bóng dáng hai người dần khuất, thật xứng đôi mà.
Hắn nên về tìm cha khóc lóc, quả nhiên hắn là đứa con không cần.
Nhưng cũng may, mình còn trẻ, tương lai có lẽ sẽ gặp người tốt hơn, nhất định sẽ gặp người tốt hơn.
Nỗi buồn của Tần Ngọc không phải không ai biết, đặc biệt là Tần tổng quản luôn bên cạnh có chút xót xa.
Đứa trẻ này mình đã mắt thấy lớn lên, cũng mắt thấy lột xác, tiếc là, trong tình cảm không được suôn sẻ.
"Thiếu gia, nếu thật buồn thì cứ khóc đi."
Ông vừa nói, Tần Ngọc lại bật cười, hơn nữa còn cười lớn.
"Ngài yên tâm đi, ta chẳng buồn gì đâu, ta là công tử Tần gia, kẻ phá gia chi tử đứng nhất thiên hạ, người thích ta đâu có ít.
Ta còn chẳng muốn kết hôn, sao có thể vì một đóa hoa mà từ bỏ cả rừng hoa? Ngài nói có đúng không?"
Thấy ánh mắt đau thương của Tần Ngọc, Tần tổng quản gật đầu, cười mỉm nói: "Thiếu gia thật là thông minh."
"Đó là đương nhiên, ngài xem cha ta có bao nhiêu di nương? Thật là tiếc cho ông ta."
Tần Ngọc vừa nói vừa đi, hắn không muốn bất kỳ ai thương hại mình, Tần tổng quản cũng vậy.
Mà lúc này, ở một nơi cách đó không xa, Dương Mậu Tu cất bút vẽ trong tay.
Tiểu tư có chút lo lắng nhìn công tử nhà mình, lát sau mới lên tiếng: "Công tử, ngoài này lạnh quá, chúng ta về thôi."
Có lẽ đã qua rất lâu, Dương Mậu Tu cũng không đáp lời, tiểu tư cuống cả lên.
Nhưng hắn cũng chẳng trách, vì hắn hiểu lòng chủ mình.
Dù công tử chưa từng nói, cứ nói tới đây là để du ngoạn, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, là vì nàng Ninh Mạt đó.
Nhưng công tử không nói, bọn họ có cách nào?
Nên chỉ đành giả vờ không biết, nhưng ai ngờ, nàng Ninh Mạt lại không thuộc về công tử nhà mình.
Khó khăn lắm mới được thấy cảnh cô nương ngoài kia, muốn vẽ lại, lại không ngờ, xem một màn tình nhân cuối cùng thành thân thuộc.
Ai, công tử thật là đáng thương.
"Ừ, đi thôi."
Lúc này, Dương Mậu Tu bắt đầu ho kịch liệt, bệnh tình của hắn rõ ràng đã khỏi, nhưng cơ thể vẫn yếu ớt thế này.
Ai, thế này thì sao tốt được. Thân thể này, có thể mang lại hạnh phúc cho ai chứ.
Hắn cúi đầu, bước chậm về phía trước, tiểu tư ôm đồ nghề theo sau, quả nhiên, thiếu gia nhà hắn vẫn thấy.
Mọi người đều thấy Chu Minh Tuyên bước ra, nhưng không ngờ Chu Minh Tuyên và Ninh Mạt lại cùng nhau trở về.
Lúc này, đến cả lão phu nhân luôn sùng bái Chu Minh Tuyên cũng ngẩn người.
Chuyện này, Ninh Mạt sao lại cùng công tử nhà mình, hai người ngày thường có mối quan hệ thân thiết vậy sao?
Đến giờ phút này, lão phu nhân mới có chút ý thức được nguy cơ, tiểu tôn nữ nhà mình đã lớn rồi à, cứ như bị ai nhắm trúng vậy?
Mà người đó, lại chính là Chu Minh Tuyên.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận