Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 86: Cứu mạng chi ân (length: 8619)

Tần Ngọc uống canh thuốc, sốt cao rất nhanh liền giảm, Phi Âm thở phào nhẹ nhõm, nàng thầm nghĩ cái gã này không giống người đoản mệnh.
Mấu chốt là hắn đoản mệnh không sao, danh tiếng thần y của tiểu thư sẽ bị ảnh hưởng.
Mặc dù nàng cũng không hiểu, danh tiếng thần y này của tiểu thư là từ khi nào mà có.
Phi Âm mơ mơ màng màng canh giữ một đêm, liền nghe thấy bên cạnh có động tĩnh. Tần Ngọc hơi mở mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phi Âm, rồi nhẹ giọng hỏi: "Mỹ nhân tỷ tỷ, có phải tỷ đã cứu ta không?"
Phi Âm ngẩn người, nghe nói công tử Tần gia phong lưu, là người thương hoa tiếc ngọc, hễ là nữ tử có tướng mạo đoan trang hắn đều thương tiếc.
Giờ phút này, nàng mới bắt đầu tin tưởng, lời đồn không sai.
"Tỷ tỷ mau chạy đi, tỷ đánh không lại bọn chúng đâu!"
Tần Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở, hắn lập tức nghĩ đến Phi Âm một cô nương yếu đuối, sao có thể đánh lại lũ hung thần ác sát kia? Trên mặt cũng thấy áy náy, bảo nàng nhanh chóng rời đi.
"Ta đi, còn ngươi thì sao?" Phi Âm tò mò hỏi.
"Tỷ tỷ đi tìm người cứu ta, ta đáng tiền, bọn họ không nỡ giết đâu!"
Lời này của Tần Ngọc làm Phi Âm bật cười, hắn định vị bản thân ngược lại rất chuẩn xác.
"Yên tâm nằm đi, bọn chúng chết hết rồi." Phi Âm nói vậy, Tần Ngọc vẫn là không dám tin tưởng, nhìn xung quanh một chút, mới thấy yên tâm hơn.
Ánh nắng sớm le lói chiếu vào không rõ lắm, đến lúc này Tần Ngọc mới phát hiện, nơi này không chỉ có một mình Phi Âm, mà là một đám người.
Mọi người bị hắn làm ồn ào tỉnh giấc, giờ phút này đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hắn.
"Cô nương, Tần Ngọc tỉnh rồi." Phi Âm vừa dứt lời, Ninh Mạt liền đi tới, Tần Ngọc nhìn Ninh Mạt, trong nháy mắt, cả người ngây ngốc.
"Thần tiên muội muội, thì ra là muội đã cứu ta sao?" Tần Ngọc nhìn chằm chằm Ninh Mạt hỏi.
Ninh Mạt: … Đây là tên công tử bột sao? Thiếu đầu óc rồi?
Phi Âm:… Không phải vừa rồi là chính mình cứu người sao?
"Thần tiên muội muội, ơn cứu mạng không thể báo đáp hết, Tần Ngọc chỉ có thể lấy thân báo đáp. Nhà muội ở đâu, là thứ mấy trong nhà? Ta nhất định sẽ bảo phụ thân đến cửa cầu hôn, tuyệt không nuốt lời!"
Tần Ngọc thề thốt nói vậy, Chu Nhất nhìn hắn cười lạnh, cái mạng nhỏ mới giữ được liền đã nghĩ đến chuyện cưới vợ rồi? Ngươi nghĩ ngược lại là hay đấy.
"Với cái tính cách này của ngươi, rốt cuộc là lớn lên kiểu gì mà ra được thế này?" Ninh Mạt hỏi vậy.
Tần Ngọc nghe thấy lời này thì mặt đỏ lên, hắn biết mình đường đột, nhưng cô nương này, dường như không thích mình.
"Là ta đường đột với giai nhân, muội muội đừng giận. Ta là con trai đích tôn của Tần gia, trong nhà gia tài bạc triệu, chỉ cần muội muội nguyện ý gả cho ta, sau này Tần gia liền là của muội!"
Nói thật, Ninh Mạt thật có hơi động tâm đấy. Nàng chỉ muốn làm bạn với thủ phú thôi, không ngờ người ta lại muốn nàng làm vợ.
Không, nàng là người có điểm mấu chốt, là người có lý tưởng cao đẹp!
"Ơn cứu mạng là thật, nhưng lấy thân báo đáp thì thôi đi, đưa tiền là được."
Ninh Mạt cự tuyệt dứt khoát, Tần Ngọc có chút không dám tin, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn có không biết bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn.
"Muội muội, muội không thích ta sao?" Tần Ngọc buồn bã hỏi.
"Ta tại sao phải thích ngươi?" Ninh Mạt hỏi lại, Tần Ngọc sững sờ, cô nương này thật không nói đạo lý.
Từ nhỏ đến lớn Tần Ngọc chưa gặp ai không thích hắn, điều này khiến hắn nhất thời có chút không chấp nhận được. Hắn không rõ, người khác đều lấy lòng hắn, yêu thích hắn, vì sao cô gái trước mắt này lại không giống như vậy.
"Vậy tại sao muội lại cứu ta?"
"Vì ngươi đáng tiền, công tử Tần gia, thế nào cũng phải đáng giá vạn lượng hoàng kim đấy chứ."
Lời này của Ninh Mạt làm Tần Ngọc bật cười, hắn nói: "Không chỉ có vạn lượng đâu, mười vạn lượng hoàng kim cũng đáng."
"Ta không tham lam vậy đâu, vạn lượng là đủ rồi. Công tử, ngài đưa tiền mặt hay là viết giấy nợ?"
Lời này của Ninh Mạt lãnh khốc vô tình, nếu như trước đây nàng còn muốn cùng Tần Ngọc làm bạn tốt, được cả tình lẫn tiền thì bây giờ đã đổi ý rồi.
Nàng chỉ muốn làm bạn với đối phương, ai ngờ đối phương yêu đương mù quáng, muốn cưới nàng! Rắc rối như vậy, tốt nhất là sớm tránh còn hơn.
Ninh Mạt làm vậy làm Chu Nhất cũng hơi nhíu mày, bọn họ cứu người đương nhiên không phải vì tiền. Nhưng Ninh Mạt đã làm vậy, hắn cũng không có tư cách phản đối, dù sao người là Ninh Mạt cứu.
"Hiện tại trên người ta không có ngân phiếu, cho nên nếu muội muội muốn tiền, vẫn là phải theo ta về Tần gia mới có thể lấy."
Tần Ngọc nói vậy, rõ ràng là muốn ỷ vào Ninh Mạt, chỉ là không đợi Ninh Mạt phản đối, Ninh Duệ người đầu tiên đã không chịu.
"Ngươi thật là người không nói đạo lý, tỷ tỷ ta hảo tâm cứu ngươi, mà ngươi lại muốn lấy oán trả ơn. Tỷ tỷ ta không về nhà với ngươi đâu, ngươi bỏ cái ý định đó đi!"
Ninh Duệ vừa xuất hiện, Tần Ngọc liền không vui, cậu em vợ gì thật là đáng ghét. Hơn nữa hắn muốn cưới muội muội, cái này làm sao có thể xem là lấy oán trả ơn chứ?
"Muội muội, trên người ta thật sự không mang nhiều ngân phiếu như vậy." Tần Ngọc ra vẻ tủi thân.
"Chu Nhất, bảo người của ngươi đưa hắn về Tần gia lấy tiền."
Ninh Mạt trực tiếp ném cục phiền phức Tần Ngọc cho Chu Nhất, Chu Nhất gật đầu, cầu còn không được, chính là cơ hội Chu gia muốn tạo quan hệ với Tần gia.
"Không muốn, ta không muốn về! Ta về nhất định sẽ mất mạng!" Tần Ngọc la lớn, vội nắm lấy tay áo của Ninh Mạt.
Ninh Mạt:… Cái này thật sự là ỷ lại vào mình sao?
"Yên tâm đi, người của chúng ta đều là cao thủ, nhất định có thể bảo toàn cho ngài không tổn hao một sợi tóc." Chu Nhất nói vậy.
"Không, các ngươi không hiểu, là người Tần gia muốn giết ta!"
Tần Ngọc nói rất nghiêm chỉnh, mọi người không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Tần gia thật sự có người muốn giết hắn sao?
Nguyên lai lần này Tần Ngọc là do mâu thuẫn gia đình mà bỏ nhà ra đi, bắt đầu từ việc có một cô nương xinh đẹp ôm con đến nhà, nói đứa bé này là con của Tần Ngọc.
Gia chủ Tần gia vốn dĩ đã không ưa người con trai ham chơi biếng nhác này, ai ngờ hắn còn cả gan gây ra nợ phong lưu! Cho nên gia chủ Tần gia liền một mạch răn dạy Tần Ngọc một trận, thậm chí còn muốn dùng gia pháp.
Tần Ngọc từ nhỏ đã được cưng chiều, nào đã từng chịu ấm ức thế này, nổi nóng lên mang theo hộ vệ bỏ đi. Hắn muốn đến nhà ngoại, nhờ bọn họ giúp mình làm chủ.
Ai ngờ nửa đường lại bị hộ vệ phản bội, cả hắn và hộ vệ đi theo đều bị giết sạch.
Lúc đó hắn mới nghĩ, hết thảy chuyện này rất có thể là do kế mẫu sắp đặt, chỉ là để cho hắn rời khỏi Tần gia, rồi nửa đường giết chết hắn!
"Ngươi thật sự có con ở bên ngoài?" Phi Âm tò mò hỏi.
"Sao có thể! Phẩm vị của ta cao lắm, làm sao có thể để mắt loại gái quê tục tằn đó."
Tần Ngọc tỏ vẻ như mình chịu ủy khuất lớn lắm vậy, giờ phút này thần thái ủ rũ của hắn làm người khác không khỏi thương cảm.
Ai nói chỉ có nữ nhân mới khiến người ta mềm lòng, đôi khi con trai nhõng nhẽo, thật sự không còn chuyện gì của nữ nhân cả.
Tần Ngọc lại là một người nổi trội, Phi Âm dù lòng dạ cứng rắn cũng thấy hắn đáng thương, càng đừng nói đến Lâm di nương.
"Quả nhiên, con cái mà có kế mẫu làm chủ gia đình đúng là đáng thương."
Lâm di nương hoàn toàn quên mất, vừa rồi tên này còn lớn tiếng đòi cưới Ninh Mạt, ra vẻ muốn ỷ lại vào người ta!
"Muội muội, đừng đưa ta về, ta về nhất định sẽ mất mạng!" Tần Ngọc khổ sở cầu xin.
"Cô nương, chúng ta có thể phái thêm người bảo vệ hắn, có điều cần mấy ngày mới được."
Chu Nhất nói phái thêm người nghĩa là phải có ít nhất hai mươi người hộ tống Tần Ngọc, dù sao lần này thế lực Bắc Địa ra tay, không ai biết còn có kẻ nào mai phục ở nơi tối tăm.
"Cần mấy ngày?" Ninh Mạt tỉnh táo hỏi.
"Ít nhất là hai ngày."
"Được, hai ngày sau đưa hắn về." Ninh Mạt nói vậy, Tần Ngọc ngạc nhiên, rồi chậm rãi cúi đầu xuống.
Thì ra không phải ai cũng thích mình, thì ra không phải lúc nào mình cầu xin cũng có tác dụng, nữ nhân này, tâm quá ác độc.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận