Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 148: Hợp tác (length: 8444)

Ninh Mạt hơi ngẩn người, đối với chủ đề này một chút cũng không có hứng thú. Y thuật cao minh? Thôi được, cũng coi như là được.
Nhưng mà không làm chút gì đó chẳng phải cảm thấy hơi tiếc nuối sao? Không hề, nàng là một người lười biếng, không phải người có dã tâm, cũng không theo đuổi cảm giác thành tựu, cho nên không thấy tiếc.
"Ngươi cảm thấy ta nên làm gì đó?" Ninh Mạt hỏi ngược lại, khi không biết nên trả lời thế nào thì dứt khoát hỏi đối phương.
Chu Minh Tuyên trầm mặc một lúc, hắn lập tức hiểu rõ, Ninh Mạt đúng là một chút ý tưởng cũng không có.
"Ngươi cho ta phương thuốc trị hàn chứng, còn có phương thuốc hạ sốt và bổ huyết, ngươi có muốn nghĩ đến giá trị của những phương thuốc này không?"
Ninh Mạt suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không nghĩ nhiều vậy, chỉ là có dùng thì lấy ra thôi."
Nghe được những lời này, Chu Minh Tuyên không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Trước mặt Ninh Mạt, ngươi luôn có thể vô tình thấy được mặt tốt đẹp nhất, giống như hiện tại, một câu nói đơn giản liền khiến hắn không nhịn được nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt của Chu Minh Tuyên quá trực tiếp, Ninh Mạt dù ngoài mặt cố ra vẻ trấn định nhưng tim đập vẫn gia tốc.
Gã này có biết sức hút của mình đáng giá bao nhiêu không?
Nhìn chằm chằm người ta như vậy, không sợ người ta dễ hiểu lầm sao?
"Cái kia, chẳng lẽ ta làm sai?" Ninh Mạt vội vàng chuyển chủ đề.
Chu Minh Tuyên vội vàng lắc đầu nói: "Đương nhiên không có! Chỉ là trên đời người nhiều người tham lam, người có tấm lòng đơn thuần chân thành như ngươi thực sự hiếm thấy."
Mặt Ninh Mạt hơi đỏ lên, nói nàng có tấm lòng đơn thuần chân thành thì thật không đúng, chủ yếu là nàng vừa hay có trong tay, hơn nữa vừa hay dùng tới được.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, vừa hay Chu Minh Tuyên cần sự giúp đỡ của nàng.
Mang ơn người ta, lại là nàng đã coi là kim chủ lớn, tự nhiên muốn giúp.
Nếu là đổi thành người khác… chưa chắc nàng đã có can đảm đem đồ ra.
"Ta không tốt như ngươi nói đâu, nếu không phải ngươi, có lẽ ta cũng không đem mấy phương thuốc này ra đâu."
Lời này của Ninh Mạt khiến Chu Minh Tuyên vô cùng bất ngờ, lần đầu tiên có người trực tiếp như vậy, lời nào cũng dám nói.
"Vì sao? Không phải ta ngươi cũng không dám lấy ra sao?" Chu Minh Tuyên cẩn thận hỏi, cảm giác trong lòng rung động, một dòng dịu dàng từ đáy lòng trào lên, hắn giật mình.
"Đương nhiên rồi. Ta lấy phương thuốc này ra là tin tưởng nhân phẩm của ngươi, ngươi sẽ không truy hỏi cặn kẽ càng không gây khó dễ cho ta, cũng không vì chiếm công mà làm tổn hại đến ta.
'Có ngọc mang tội', đạo lý này ta vẫn hiểu, nếu không tin nhân phẩm của ngươi, ta thà giấu mấy phương thuốc này chứ không đem ra chiêu tai họa.
Cho nên nói, ngươi xem ta vẫn là ích kỷ, trước sinh tử của người khác, ta vẫn nghĩ cho sự an toàn của mình trước."
Sau khi Ninh Mạt tự phân tích bản thân như vậy, thấy mình phân tích khá toàn diện.
Nàng không phải người vị công quên mình, càng không làm được chuyện quên mình vì người, nàng có thể làm được điều này, đơn giản chỉ là khi không gây tổn thương cho bản thân mà đi giúp người khác.
Đương nhiên, nàng làm điều này cũng không vì danh lợi, chỉ là vì không thẹn với lương tâm thôi.
Cho nên nàng không tốt như lời Chu Minh Tuyên nói, nhưng cũng là người tốt, Ninh Mạt thấy khá hài lòng với tính cách này của mình.
Nhưng Chu Minh Tuyên không tán đồng với lời của Ninh Mạt, nàng cho rằng bản thân mình chẳng có gì ghê gớm, nhưng trong mắt Chu Minh Tuyên không phải như thế.
"Ngươi đừng xem nhẹ chính mình, ta dám nói trên đời có thể làm được như ngươi không có mấy người. Ngươi làm điều này, với đại cảnh binh sĩ mà nói là rất quan trọng."
Chu Minh Tuyên cũng không cảm thấy Ninh Mạt làm như vậy là sai, hắn thấy Ninh Mạt đã làm quá nhiều rồi. So với những người chỉ biết nói suông thì thực sự quá cao thượng.
"Ta thực sự không xem nhẹ bản thân, ta nói thật, ta cảm thấy bản thân như thế này cũng khá ổn, có ai hoàn mỹ đâu.
Hơn nữa ta làm những điều này thực sự có chút tư tâm, ta chỉ mong đại cảnh được yên ổn phồn vinh, như vậy ta và người nhà mới được sống an ổn.
Cho nên ta rất kính nể người Chu gia các ngươi, các ngươi bảo vệ sự bình an của dân đại cảnh. Ta không thể xông pha giết địch, nhưng chỉ cần có thể giúp được, ta nhất định cố hết sức."
Ninh Mạt không biết, những lời này của mình ảnh hưởng đến Chu Minh Tuyên thế nào. Chu Minh Tuyên cảm thấy ngực mình như có ngọn lửa, làm lòng hắn ấm lên.
Hắn nhìn chằm chằm Ninh Mạt, tựa như nhìn thấy trân bảo.
Mà Phúc Tử quay người đi, mắt cay xè, hắn không biết thiếu gia nghĩ gì, hắn chỉ thấy, Ninh Mạt cô nương xứng đáng với sự chân thành của thiếu gia.
Xem này, kiến thức của một tiểu thư khuê các bình thường có thế sao? Đến cả mấy người đàn ông đọc sách cũng không nhìn thấu đáo bằng nàng.
Mấy năm này Chu gia đứng ở đầu sóng ngọn gió, người ta chỉ thấy được sự vẻ vang của Chu gia, sao không thấy sự nỗ lực của Chu gia đâu?
Lão Quốc công lúc còn trẻ cùng Tiên hoàng đánh thiên hạ, khi thiên hạ thái bình thì giao cho con mình trông coi biên giới, còn mình thì coi triều đình.
Người Chu gia ba đời trong ngoài, nam nhân hầu như đều ở quân doanh.
Vì sao dòng dõi Chu gia lại ít? Vợ chồng xa cách lâu ngày, dòng dõi Chu gia làm sao nhiều được? Nam nhi Chu gia ai chẳng mình đầy thương tích, so với những quan văn nhàn hạ an ổn trong kinh thành, Chu gia nỗ lực nhiều lắm.
Cho nên Phúc Tử cảm thấy, Ninh Mạt hiểu Chu gia, cũng hiểu thiếu gia, như vậy mới hiếm có nhất.
Một cô nương như vậy, không thể bỏ qua. Nếu không thì hắn không dám nghĩ, tương lai thiếu gia còn có thể xem trúng được ai không.
Phúc Tử vừa muốn lên tiếng, đã bị Chu Nhất tóm lấy lôi đi.
Hắn thấy không khí này, nên để cô nương và thiếu gia nói chuyện riêng với nhau, bọn họ ở đây làm vướng bận.
Ba người rời đi, Chu Minh Tuyên cũng không nhận ra, mà hít sâu một hơi nói với Ninh Mạt: "Ta hiểu ý của ngươi, cũng thay mười mấy vạn binh sĩ cảm ơn sự đóng góp của ngươi, nhưng ta không thể cứ để ngươi chịu thiệt mãi."
Ninh Mạt:… Hả? Nàng đâu thấy chịu thiệt gì đâu.
Nhưng mà nghĩ lại, cho kim chủ lớn nợ một ân tình cũng không tệ, nên chỉ cười hiền lành. Ta không trả lời, ngươi tự não bổ tiếp đi.
"Cho nên, ta không thể vô cớ lấy phối phương và cao thuốc từ chỗ ngươi được, phải có hồi báo tương ứng cho ngươi."
Ninh Mạt hơi ngẩn người, ý lời này là muốn trả tiền cho nàng sao?
Như vậy cũng giống như mời người làm cố vấn, rồi người ta phải nhận lương thôi.
"Chủ nhân, đây là lúc thể hiện nhân phẩm, không thể đồng ý!" Hệ thống như hiểu rõ tính cách của Ninh Mạt, nhanh chóng nói.
"Vì sao lại không muốn? Dựa vào năng lực kiếm cơm thì có gì mất mặt. Hơn nữa, đây là do chính hắn đưa ra muốn cho ta mà?"
Ninh Mạt một chút cũng không đồng ý với quan điểm của hệ thống, dựa vào tay nghề kiếm sống thì sao? Hơn nữa đây là Chu Minh Tuyên đưa ra, từ chối người ta cũng không hay.
"Chủ nhân, chẳng lẽ ngươi quên nhiệm vụ của mình sao? Chữa trị cho Bình vương và An vương phi, sau đó còn phải nhận được ban thưởng của Hoàng thượng? Ban thưởng của Hoàng thượng và tiền bạc, ngươi cảm thấy cái nào quan trọng hơn!"
Ninh Mạt nghĩ một chút, nàng cảm thấy cả hai đều quan trọng. Nhưng vì nhiệm vụ, thôi, đành nhịn vậy.
"Không cần đâu, ta vốn không muốn kiếm tiền. Với lại, ta cũng không phải người tham tiền." Giọng của Ninh Mạt vừa dứt, Xuân Hoa liền chạy vào.
"Có chuyện gì?" Ninh Mạt tò mò hỏi.
"Người của Bình vương đến, nói Bình vương mời ngài đến, đưa trước một vạn lượng hoàng kim làm tiền thuốc." Xuân Hoa cười nói.
Ninh Mạt: … Vừa mới nói xong đã bị tát vào mặt.
Khóe miệng Chu Minh Tuyên hơi co rút lại, hắn rất muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Lúc này chọc Ninh Mạt không vui thì rõ là không khôn ngoan.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận