Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 38: Tiền cùng cửa hàng (length: 7931)

Con trai cũng không có, làm vương gia còn có ý nghĩa gì, dù cho có được hoàng vị thì lại truyền cho ai?
“Thiếu gia, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Phúc Tử hỏi, ánh mắt phức tạp liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nên đi thôi, hướng bắc, ta đi thăm phụ thân.”
Chu Minh Tuyên vốn dĩ muốn lên phía bắc, chỉ là vì chuyện của Ninh Mạt mà trì hoãn thời gian, bây giờ không đi cũng không được.
“Vậy cô nương Ninh thì sao?”
“Để Chu Nhất ở lại bảo vệ nàng. Đợi đến khi nàng hoàn toàn ổn định, sẽ trở về.”
Phúc Tử thật không ngờ, thiếu gia lại để Chu Nhất ở hẳn bên cạnh Ninh Mạt, đó cũng coi như là cánh tay đắc lực của thiếu gia, tuy rằng so với mình còn kém, nhưng ngày thường cũng là người không thể thiếu.
“Được.” Phúc Tử đáp, xem ra cô nương Ninh ở trong lòng thiếu gia, còn quan trọng hơn so với hắn nghĩ.
Chỉ là Phúc Tử nghĩ nhiều hơn, cô nương Ninh nếu quan trọng như vậy, lại còn là thần y, vậy thì coi như để Chu Nhất ở lại cũng không thiệt gì.
Bất quá, nếu Chu Nhất ở lại, vậy phải phát huy chút tác dụng mới được.
“Ngươi nói cái gì! Thiếu gia muốn ta ở lại? Không được, không được!” Chu Nhất tâm trạng rất phức tạp, ở chung với Ninh Mạt hai ngày, hắn cũng không ghét cả nhà bọn họ.
Nhưng là ở lại? Chăm sóc bọn họ? Vậy thiếu gia phải làm sao?
“Chu Nhất à, đây là mệnh lệnh của thiếu gia!”
“Vậy cũng không được, thiếu gia không có ta, ai chăm sóc?”
Phúc Tử: ... Hắn là người chết chắc?
“Chu Nhất, ngươi nghĩ xem, mẹ góa con côi nhà Ninh Mạt đáng thương biết bao, đứa trẻ thì còn nhỏ, lại chỉ có hai nữ nhân, nếu như gặp phải người xấu, ngươi có yên tâm được không?”
Phúc Tử nói vậy Chu Nhất im lặng, đây cũng là vì sao hắn không liều chết cãi lại, hắn cũng thấy, hơi chút có một chút đáng thương thật.
Bất quá nghĩ đến sự bưu hãn của Ninh Mạt, lại cảm thấy mình lo lắng có hơi thừa.
“Ngoài ra, ngươi ở lại đây còn có một nhiệm vụ.”
Chu Nhất trịnh trọng nhìn Phúc Tử, thì ra mình bị ở lại là có nhiệm vụ, nghĩ vậy, yên tâm hơn nhiều.
“Ngươi phải ghi chép lại sự tình phát sinh với cô nương Ninh, kịp thời truyền về.”
“Chẳng lẽ thân phận của cô nương Ninh có vấn đề?!”
Phúc Tử: ... Đây là đầu gỗ à.
“Có vấn đề gì, có vấn đề thiếu gia còn giữ bên cạnh làm gì! Ý của ta là cô nương Ninh là thần y, thiếu gia nhà ta thường xuyên ra chiến trường, đao kiếm không có mắt, cô nương Ninh không quan trọng sao?”
Câu hỏi từ tận đáy lòng của Phúc Tử, khiến Chu Nhất suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Quan trọng! Nàng là bùa hộ mệnh của thiếu gia.”
“Đúng! Ngươi nhất định phải trông coi cẩn thận cái bùa hộ mệnh này, không thể xảy ra chuyện gì.”
Phúc Tử thở dài, hắn dễ dàng sao? Để se duyên cho công tử nhà mình, bản thân hắn phải phí bao nhiêu tâm tư cơ chứ.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Mạt không thấy Ninh Diệu, nàng cũng có thể hiểu được, gặp phải chuyện như vậy cần thời gian để bình tĩnh.
Bất quá lúc này, biểu cảm trên mặt mọi người trong nhà họ Ninh đều đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bất kể như thế nào, Ninh Diệu đã trở về, bọn họ có thể yên tâm.
Dùng điểm tâm xong, người nhà họ Ninh đều ở trong phòng đợi ba người nhà Ninh Mạt. Lão phu nhân và lão thái gia mặt mày hiền từ, đại phu nhân cũng mặt mày cảm kích, trực tiếp đi tới hành lễ với Lâm di nương.
“Đại tẩu, không nên thế.”
Lâm di nương hoảng loạn đỡ người dậy, đại phu nhân nói: “Tứ đệ muội, lần này thật sự phải đa tạ Mạt Nhi, nếu không nhờ nó thông minh nhạy bén, thì con gái ta đến giờ còn đang chịu khổ.”
Đại phu nhân cảm kích từ tận đáy lòng, nước mắt cũng không ngừng rơi, Lâm di nương lại an ủi hồi lâu.
Ninh Mạt thấy các trưởng bối đều ở trong phòng, cũng không nói gì thêm, nỗi đau của người mẹ, nàng không thể cảm nhận sâu sắc, nhưng có thể thấu hiểu.
“Mạt Nhi, Duệ Nhi, các con lại đây.”
Lão phu nhân vẫy tay, Ninh Mạt và Ninh Duệ bước lên phía trước, lão phu nhân lấy ra một chiếc hộp chạm khắc hoa, đưa cho Ninh Mạt.
“Mở ra xem thử.”
Ninh Mạt nghe thấy lời này trong lòng khẽ run một cái, tới đây hai ngày, thực sự là nhận quà đến mỏi cả tay. Nhà họ Ninh tuy chỉ là một phú hộ bình thường, nhưng đối với ba người nhà họ là chân thành thật ý, đủ loại quà vặt chuẩn bị không thiếu.
Mở ra nhìn thử, Ninh Mạt ngẩn người, ngân phiếu?!
“Chủ nhân, người nhà họ Ninh này đúng là biết ngươi thích gì, thế mà đưa ngân phiếu! Thiết lập nhân vật của ngươi, cẩn thận lại hỏng bét đấy.”
Ninh Mạt không để ý tới hệ thống, mà hỏi lão phu nhân: “Tổ mẫu, đây là có ý gì?”
Thấy biểu hiện hờ hững của Ninh Mạt, lão phu nhân càng thêm hài lòng, cười nói: “Đây là phần của tứ phòng các con, tổng cộng là một ngàn tám trăm lượng.
Cha các con mất tích mười tám năm, mỗi năm một trăm lượng tiền chia hoa hồng, các phòng đều có, tứ phòng vẫn luôn được ta cất giữ ở đây, hiện giờ các con trở về, thì cho các con.”
Hiện giờ nhà họ Ninh tạm thời chưa phân gia, nhưng là vì trong nhà có con trai cần tiền bạc lo chuyện quan, cho nên trong thu hoạch hàng năm, lão phu nhân làm chủ, mỗi phòng một trăm lượng, coi như tiền riêng tiêu xài.
Ở phương diện này, lão phu nhân rất công bằng, dù làm quan, kinh doanh, hay thậm chí là Ninh Đào mất tích, mỗi phòng đều là một trăm lượng, không ai khác biệt.
Đương nhiên, con cháu không trông chờ vào một trăm lượng này mà sống, bọn họ cũng đã có tính toán riêng, nhưng một trăm lượng này coi như là dệt hoa trên gấm.
“Tổ mẫu, cái này không được.”
Đã có thân phận để che chở, lẽ nào còn muốn cầm tiền của người ta sao? Chuyện này Ninh Mạt không làm được, nàng vẫn là có chút giới hạn của bản thân.
“Cầm lấy đi, ta nói, các con là người của tứ phòng, là người nhà họ Ninh! Các con cự tuyệt chính là làm tổn thương tâm ta, tổn thương tấm lòng của mọi người!”
Lão phu nhân và lão thái gia kiên quyết, Ninh Mạt chỉ có thể nhận lấy, người nhà họ Ninh đối với bọn họ chân thành, bọn họ nên tiếp nhận.
Chỉ là ngân phiếu này nàng sẽ không dùng đến, nếu như có một ngày Ninh Đào có thể trở về, liền trả lại cho chủ cũ. Nếu như không thể, thì đợi sau này chậm rãi trả lại cho nhà họ Ninh.
Dù thế nào, nhà họ Ninh cũng là nhà của nàng, có qua có lại mới phải đạo lý.
“Đúng rồi, Mạt Nhi, đây là chút tâm ý của đại bá mẫu.”
Đại phu nhân nói, cũng lấy ra một cái hộp, hộp này so với của lão phu nhân nhỏ hơn, nhưng Ninh Mạt tùy tiện cũng không dám đưa tay ra nhận.
Thật đó, vừa ra tay là cho bạc, nàng sợ thịnh tình khó chối từ.
“Cầm đi, không nhận chính là xem thường đại bá mẫu của con đấy, người lớn cho không được từ chối, cầm lấy đi!”
Ninh Mạt: ... Không muốn cũng không được sao? Vận may này đến không cản được à.
Ninh Mạt chỉ có thể nhận lấy, mở ra xem thử, hình như là khế nhà.
“Cửa hàng này là của hồi môn của ta, không lớn lắm, nằm ở trấn Bình An. Nhưng đây là tấm lòng của đại bá mẫu, con không được cự tuyệt.”
Ninh Mạt: ... Cho nhà cho cửa hàng luôn à, đây là bất động sản, đáng tiền đấy.
“Cái này có tốt lắm không?” Ninh Mạt không muốn, tình cảm này nặng quá.
“Không có gì không tốt cả, ta với bá con đã sớm thương lượng xong rồi.”
“Leng keng, kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện, món tiền đầu tiên của phú hào! Xin chủ nhân nhận lấy cửa hàng, kinh doanh thành công! Phần thưởng, 30 điểm tích lũy, một lần rút thăm ngẫu nhiên vật phẩm thương thành.”
“Có ý gì, ta khi nào thì muốn làm phú hào!”
“Hệ thống đang nâng cấp, xin chủ nhân đợi sau…”
Ninh Mạt không ngờ, hệ thống lại còn có thể chơi trò vô lại này, rõ ràng là không muốn trả lời vấn đề, lấy việc nâng cấp làm cái cớ.
Ninh Mạt nhìn đại phu nhân, sau đó chân thành nhận lấy cửa hàng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận