Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 639: Mưu kế (length: 7795)

Nhưng mà sư phụ nói đều đúng cả, chỉ vì điểm này thôi, hắn cũng cố gắng gật đầu đồng ý.
"Sư phụ, vậy những người ở phía bắc đó, sao lại muốn bắt ngươi đi?"
Lục hoàng tử vừa hỏi xong thì thấy Ninh Mạt dang hai tay ra vẻ không biết gì.
"Ngươi hỏi ta thì ta biết sao, đoán chừng là vì ta quá thông minh, quá lợi hại nên bọn họ muốn mời ta đi làm khách thôi."
Lục hoàng tử: ... Ngươi không sợ chút nào à?
"Vậy sao họ không trực tiếp tìm sư phụ mà cứ phải bắt ta đi làm gì?"
"Đương nhiên là vì thấy ngươi trông dễ bắt nạt rồi, nhưng họ không biết rằng bình thường sư phụ chẳng muốn mạo hiểm vì đồ đệ đâu, vì có mất đồ đệ này thì lại thu một đồ đệ khác thôi."
Lục hoàng tử: ... Ngươi đúng là người thầy có tâm thật.
"Vậy nên ta phải cảm ơn sư phụ vì đã chịu mạo hiểm vì ta."
"Ôi, cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng không phải do ta... nếu không phải do ta, thì nếu bọn họ biết ngươi là lục hoàng tử cũng nhất định sẽ bắt ngươi đi."
Lục hoàng tử thật muốn phun máu, tại sao họ lại biết thân phận của mình chứ? Cũng là tại sư phụ cả thôi.
Thôi vậy, làm đồ đệ không thể so đo với thầy được.
Ngay lúc này, hắn thấy Ninh Mạt lấy ra một cái mặt dây chuyền hình tròn, trông như bằng bạc nhưng lại không nói rõ, tạo hình hơi kỳ lạ.
"Ngươi cầm lấy cái này, sau này nếu lỡ làm lạc thì ta có thể tìm được ngươi."
Ninh Mạt vừa nói vậy thì lục hoàng tử rất ngạc nhiên, đồ vật này thần kỳ thế sao? Bên trong nó nhốt con vật gì hay sao?
Cậu đã từng nghe nói có người nuôi cổ trùng, sau đó con cổ trùng này có thể cảm ứng được nhau nên có thể tìm được người dùng nó.
Nhưng liệu bên trong này có chứa cổ trùng hay không? Nghĩ vậy cậu hơi dựng tóc gáy lên, cậu không thích đồ vật kỳ lạ lắm.
"Sư phụ, bên trong này là gì thế?"
"Đồ ngốc, đừng có tò mò thế chứ. Cái này là máy định vị, ngươi có biết không? Ta giải thích ngươi cũng có hiểu đâu, cứ hiểu là hai cái này đến gần nhau sẽ có cảm ứng thôi."
Ninh Mạt nói rồi tự lấy ra một cái, và thấy cái trang sức nhỏ kia chợt lóe lên.
Lục hoàng tử: ... Thật thần kỳ nha.
Lục hoàng tử nhận lấy máy định vị, Ninh Mạt nghĩ, thôi thì phòng còn hơn chữa.
Cậu vẫn là trẻ con, lại còn là hoàng tử, lần này là gặp may tìm được ngay, lỡ lần sau không tìm thấy thì sao?
Vậy nên làm một cái máy định vị, sạc pin bằng năng lượng mặt trời, không dùng thì cứ phơi nắng, đến lúc cần dùng thì không phải lo gì nữa.
Nghĩ lại thì đáng lẽ cô nên đưa cho Chu Minh Tuyên một cái mới phải, khi đó cô đã biết hắn ở đâu rồi.
"Hệ thống, cho ta thêm một cái máy định vị này đi."
"Chủ nhân, có phải ngươi muốn tặng cho Chu Minh Tuyên không? Nhưng bây giờ đâu tìm thấy người mà chuẩn bị có ích gì."
"Không phải ngươi bảo vật này đang giảm giá mua một tặng một hay sao? Có món hời sao lại không tranh thủ, ngốc quá!"
Hệ thống: ...
Phụ nữ, quả nhiên không thể tiêu xài hợp lý được, đã vậy thì cứ theo lời mua thôi.
Thật ra bình thường đồ này cũng chẳng giảm giá, giờ giảm giá như này, mua mà không thì thiệt thòi lắm, mà nếu cần thì thật sự quá thích hợp.
Hơn nữa sau này mua thêm thì chắc chắn dùng được thôi.
Đến khi Chu Nhất quay lại mang tin mới nhất, thì ra lần trước bắt giữ thất bại, Tân vương phương bắc vẫn chưa cam tâm nên lại phái người đến bắt cô lần nữa.
Ninh Mạt hết cách, cô muốn sống yên ổn thôi mà.
"Bọn chúng bao nhiêu người, còn ai sống sót không?"
Lục hoàng tử hỏi, cậu ta có vẻ cẩn thận hơn cả Ninh Mạt, dù sao chuyện này liên quan đến an nguy của chính mình mà... đương nhiên là cũng liên quan đến an nguy của sư phụ nữa.
"Còn hai người, nhưng họ không biết hai người này trốn ở đâu."
Chu Nhất nói, rồi nhìn chằm chằm Ninh Mạt, ánh mắt ngầm hỏi cô người trốn ở đâu.
Ninh Mạt cũng đành chịu, chuyện này làm sao cô biết được chứ.
"Đã dùng hình tra hỏi rồi à? Thật sự không biết giấu ở đâu sao?"
Ninh Mạt hỏi, Chu Nhất gật đầu, đã dùng hình nghiêm khắc rồi, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, nên thật sự không hỏi được.
"Vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể nâng cao cảnh giác thôi."
Ninh Mạt vừa dứt lời, Chu Nhất không tin, sao có thể như thế, cô nương nhất định là biết rõ rồi.
"Ta, ta ngược lại có một ý hay."
Lục hoàng tử nói vậy, Ninh Mạt nhìn cậu, con cháu hoàng tộc đúng là sớm biết lo toan mọi việc.
"Sư phụ, người ta có câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con, lúc này, sư phụ cần phải mạo hiểm một chút. Nếu bọn họ muốn bắt sư phụ, thì chỉ có sư phụ xuất hiện mới khiến bọn chúng mắc bẫy thôi?"
Ninh Mạt: ... Ngươi đúng là có lòng với sư phụ đấy.
"Cho dù ta có xuất hiện đi nữa, bọn chúng cũng chưa chắc đã dám ra tay đâu, vì dù sao thì bọn chúng cũng biết ta mạnh cỡ nào mà."
"Không sai, sư phụ rất mạnh, nhưng nếu sư phụ bị thương thì sao? Lần này chúng ta cứ giả vờ cho bọn chúng thấy là ngươi bị thương là được."
Ninh Mạt cảm thấy đứa trẻ này lợi hại thật, mới tí tuổi đã nghĩ ra được cách như vậy.
"Vậy, cứ làm như thế đi."
Ninh Mạt cùng lục hoàng tử bị trọng thương trở về huyện thành, nhưng không về lại thôn mà đi thẳng đến y quán, giống như vì sợ người nhà lo lắng vậy.
Những người khác ở y quán đều bị đuổi đi, sau đó là một chậu nước máu mang ra.
"Không được, ta thấy là không ổn rồi, trong tình hình này phải tìm thầy lang giỏi hơn mới được, ta phải đi phủ thành đây!"
Chu Nhất cưỡi ngựa đi, còn ở lại trông coi thì chỉ có mỗi Ám Cửu, hơn nữa Ám Cửu cũng bị thương, băng vải ở tay đều bị máu thấm đỏ.
Cảnh này ai thấy vào đều cảm thấy rất thê thảm. Đừng nói gì, Ám Cửu còn tinh thần uể oải, giống như sắp xỉu đến nơi.
"Vị đại ca này, vết thương của ngài, ta xem cho chút nhé."
Thầy lang vừa nói, Ám Cửu nhìn Ninh Mạt và lục hoàng tử đang ngủ say một cái rồi mới đi ra ngoài.
Một lát sau, một cô gái trẻ tuổi vén rèm lên, trên tay bê chậu nước, giống như định lau cho Ninh Mạt và lục hoàng tử.
Cô gái liếc nhìn hai người đang ngủ say, trước tiên lau cho lục hoàng tử, thấy cậu bé ngủ rất ngon thì mỉm cười.
Sau đó, cô ta liếc mắt nhìn Ninh Mạt, lén lại gần, đặt chậu nước xuống, tay lấp lánh hàn quang.
Nhưng chỉ một lát sau, cô gái cảm thấy đầu hơi choáng váng, dao găm trong tay cũng cầm không chắc.
Ninh Mạt chậm rãi mở mắt ra, sau đó nhanh như chớp phóng dao găm ra, dao găm xuyên qua cửa sổ cắm thẳng vào ngực một người đàn ông.
Hắn một mặt ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải nói đây là thần y sao? Giờ thì thần y nào cũng ghê gớm thế sao!
Người đàn ông chậm rãi ngã xuống, nhìn ra cửa sổ, thấy Ninh Mạt ánh mắt lạnh lùng.
Còn lục hoàng tử thì vẫn ngủ ngáy o o, không phải là cậu thật sự mệt mà cũng không phải là chính cậu muốn ngủ, mà là Ninh Mạt đã bỏ ít thuốc ngủ vào.
Đứa bé này dù sao thì vẫn còn quá nhỏ, cậu không nên nhìn thấy cảnh này.
Nên lục hoàng tử vô cùng buồn bực, đoạn hay nhất mà lại không thấy được!
Cậu bất đắc dĩ nhìn sư phụ, cậu đâu còn là trẻ con nữa, thấy sớm những chuyện này cũng có thể sớm trưởng thành hơn chứ.
Cậu có thể là một hoàng tử cơ mà! Chẳng lẽ không cần phải trải qua phong ba bão táp sao?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận