Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 21: Bệnh nặng chi người (length: 8529)

Nhà họ Dương ở phía nam thành, cả một con đường, liền nhau hai tòa nhà ba lớp sân đều là của nhà hắn.
Vừa bước vào nhà họ Dương, đã thấy một phụ nhân vội vã chạy ra hỏi: “Tỷ tỷ, tình hình thế nào rồi? Đã tìm được người chưa?”
Nhìn kỹ thì thấy, phụ nhân này trên mặt lại có vài phần giống với đại phu nhân nhà họ Dương.
“Tìm được rồi, là tướng quân Chu tới, muội muội đi mời muội phu ra đón tiếp đi.” Đại phu nhân nhà họ Dương nói vậy, người phụ nhân kia quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đây là đương nhiên."
Lời vừa dứt người đã đi, còn từ xa thi lễ với Chu Minh Tuyên bên này.
Ninh Mạt lại lần nữa cảm nhận được địa vị thân phận trong chuyện này quan trọng như thế nào, rõ ràng hai vị phu nhân này tuổi tác lớn hơn Chu Minh Tuyên một bậc, nhưng nên hành lễ vẫn là phải hành lễ.
“Đây là ai?” Chu Minh Tuyên hỏi, Ninh Mạt ngẩn người, nàng sao biết được?
“Bẩm công tử, người này chính là em gái ruột của đại phu nhân nhà họ Dương. Đại phu nhân nhà họ Dương xuất thân từ Vương gia làm thương nhân hoàng tộc, Vương gia có hai cô con gái chính thất, một người trong đó trở thành đại phu nhân nhà họ Dương, còn người kia, chính là phu nhân của tri phủ Ổ Thành.
Tri phủ Ổ Thành này là Đỗ Hữu Đức, hắn đến Ổ Thành từ mười năm trước, Vương phu nhân này chắc là kế thất của hắn.”
Phúc Tử giới thiệu qua loa như vậy, Chu Minh Tuyên cũng gật gù.
Ninh Mạt tính là đã hiểu rõ, vì sao bên cạnh Chu Minh Tuyên lúc nào cũng có Phúc Tử đi theo, Phúc Tử này quả thực là một quyển bách khoa toàn thư, muốn biết cái gì, hỏi là được.
“Liên tục mười năm làm tri phủ ở một chỗ, xem ra nhà họ Dương đối với hắn tốt nhỉ.”
Chu Minh Tuyên phân tích như vậy, tiểu tư trong lòng không nhịn được thầm oán, thiếu gia này mồm mép thật là cay độc, xem ra thiếu gia rất không vừa mắt tên Đỗ tri phủ này.
Đỗ tri phủ thảm rồi, người mà bị thiếu gia nhà bọn họ ghét, kết cục thường sẽ không tốt đẹp gì.
Phúc Tử nghĩ như vậy, một người đàn ông hơi mập chạy ra, quần áo lụa là bình thường, trông không có gì đặc biệt, không ngờ lại là một tri phủ.
Ninh Mạt nghĩ đến người cha tiện nghi của mình, tuy rằng nhân phẩm không ra sao, nhưng cũng thuộc hạng phong lưu phóng khoáng. Hắn gần bốn mươi tuổi, trông lại như chưa đến ba mươi, xuất thân hàn môn mà có thể đi đến vị trí hiện tại, cũng là nhờ nhạc gia ra sức chống đỡ.
Người ta đây mới là đại diện điển hình của ăn bám.
Trái ngược với người kia, vị Đỗ tri phủ này có lẽ là bằng thực lực để trở thành con rể nhà Vương gia đấy chứ, dáng vẻ này tệ quá đi.
"Tướng quân, không biết tướng quân tới, có chỗ tiếp đón từ xa không chu đáo, mong tướng quân thứ tội." Người nói chuyện không phải là Đỗ tri phủ, tuy thân phận hắn cao, nhưng nơi này rốt cuộc vẫn là nhà họ Dương.
"Đây là Tam lão gia nhà họ Dương, phụ trách các công việc vặt trong phủ." Phúc Tử nhắc nhở, khóe miệng Ninh Mạt khẽ nhếch.
Cái gọi là nhỏ giọng nhắc nhở, làm tư thế chỉ là như vậy thôi, âm thanh của Phúc Tử cũng chẳng nhỏ tí nào. Mình nghe rõ mồn một, người nhà họ Dương đối diện cũng thế.
Xem kìa, đây rõ ràng là không nể mặt nhà họ Dương, mà lại làm cho người ta không thể bắt bẻ.
"Không cần đa lễ thế, là ta không mời mà đến, không trách các ngươi đãi khách không chu đáo." Chu Minh Tuyên nói vậy, chân chẳng nhúc nhích một chút.
Mọi người: …Ngươi đây chỗ nào là không trách cơ chứ?!
Tam lão gia nhà họ Dương liếc nhìn đại tẩu của mình, hy vọng đại phu nhân ra ám hiệu cho mình, rốt cuộc là ai đắc tội với Chu tướng quân vậy trời.
Trong lòng đại phu nhân nhà họ Dương cay đắng, nhưng cái gì cũng không nói, vì con trai mình, bà không màng được những chuyện khác.
Đỗ tri phủ trong lòng khổ sở, nhưng lại không thể không ra mặt gánh đòn, rốt cuộc hắn cũng lớn ngần này rồi, Chu Minh Tuyên sẽ không thể không thấy được.
"Tướng quân, chi bằng mời vào trong?" Đỗ tri phủ hỏi.
Chu Minh Tuyên nhìn hắn, không hề nhắc đến những chuyện nhảm nhí hôm nay hắn thấy.
Nha dịch Ổ Thành có phải chậm chạp hay không, trị an Ổ Thành rốt cuộc như thế nào, đây không phải vấn đề hắn nên quan tâm, càng sẽ không đi hỏi han. Ổ Thành này tốt hay xấu, đó là trách nhiệm của Đỗ tri phủ.
Các ty kỳ chức, thưởng phạt phân minh, trước giờ đó là chủ trương của Chu Minh Tuyên, nếu ai ai cũng ôm đồm làm thay, vậy trật tự triều đình ở đâu?
Cho nên hắn sẽ không mượn gió bẻ măng, cũng sẽ không nhắc nhở châm chọc, hắn chỉ đơn thuần là không ưa tên Đỗ tri phủ này.
“Đi thôi.” Chu Minh Tuyên dẫn đầu đi lên trước, Ninh Mạt nhanh chóng theo sát phía sau, kim chủ sắp đi rồi, nàng phải theo cho sát vào.
Chu Minh Tuyên thân phận cao quý, khiến hắn có thể coi thường rất nhiều người. Nhưng hắn cũng không phải không hiểu sự đời, chỉ là rất nhiều người không cần thiết, cũng không đáng để hắn tốn tâm tư tìm hiểu nội tâm, cẩn thận giao hảo.
Cho nên rất nhiều lúc, Chu Minh Tuyên sải bước ở bên ngoài, đúng là ngạo khí, ngạo khí khiến người đau răng.
Liền như hiện tại, hắn đi thẳng đến đại sảnh chính nhà họ Chu, không hề đi vào trong mà lại quay sang nói với đại phu nhân nhà họ Dương: “Ta đến khám bệnh, sao không thấy người bệnh đâu?”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều nhìn đại phu nhân, thì ra tên sát tinh này là do đại phu nhân chọc tới, chỉ là không biết mục đích là gì?
“Này, tướng quân có ý tốt, vốn không nên suy đoán, chỉ là chất nhi nhà ta hiện tại bệnh nặng, chỉ sợ tướng quân sẽ lây bệnh.”
Tam lão gia nhà họ Dương cố chấp nói như vậy, Chu Minh Tuyên nhìn hắn nói: “Thân thể bản tướng quân còn khá tráng kiện, không cần phải lo lắng.”
Đây rõ ràng không phải ý xem có thể không thể, đại phu nhân nhà họ Dương xem là không ngăn được, dứt khoát dẫn người đến. Bà liền muốn để cho bọn họ xem rõ, miễn cho bọn họ không yên lòng.
Đi vào trong viện, liền thấy các loại đồ vật làm pháp sự đã giăng kín cả khu sân, phù văn và giấy vàng dán đầy trên tường, vô cùng bắt mắt.
Thấy được cảnh này, ai ai cũng hiểu, đây rõ ràng là muốn làm pháp sự.
Làm vậy có thể chữa được bệnh? Ninh Mạt cảm thấy không đáng tin, nàng cũng bất giác, làm vậy liệu có tổn hại gì đến Hạnh Hoa hay không.
Nhưng chuyện này suy cho cùng vẫn phải xem quyết định của chính Hạnh Hoa, nàng cũng khó nói gì.
Mới bước đến cửa phòng, Ninh Mạt đã cảm thấy một luồng khí nóng xộc thẳng vào mặt, hóa ra bên trong không chỉ có cửa đóng kín, còn đốt mấy chậu than.
Nhiệt độ như vậy, khiến Ninh Mạt nháy mắt đổ mồ hôi.
Nàng khẽ nhíu mày, mặc kệ là bệnh gì, chỉ riêng nhiệt độ này thôi cũng không tốt cho sức khỏe.
Đi theo đại phu nhân nhà họ Dương hướng phòng ngủ, Ninh Mạt một chút cũng không hề có chút tự giác là khuê tú thời xưa không nên xâm nhập phòng ngủ của nam nhân, cứ vậy mà theo sát vào.
Mọi người cũng không rõ quan hệ của Ninh Mạt với Chu Minh Tuyên, nếu Chu Minh Tuyên không ngăn cản, họ cũng không dám ngăn lại. Suy cho cùng, vẫn là vì khí chất của Chu Minh Tuyên quá mạnh, khiến người không dám tùy tiện trêu chọc.
Lần đầu Ninh Mạt nhìn thấy đại công tử nhà họ Dương, Dương Mậu Tu, liền có một cảm giác, người này, gầy quá đi.
Hắn nằm ở đó, nếu không có lồng ngực vẫn còn phập phồng nhẹ, Ninh Mạt còn cảm thấy người này đã chết rồi. Tình trạng đại công tử nhà họ Dương thật sự là không mấy lạc quan.
Ninh Mạt nhìn kỹ, dung mạo của hắn quả thực vô cùng tuấn tú, chỉ là gầy quá mức khiến người ta cảm thấy có chút xót xa. Nói tóm lại, là gầy đến trơ xương.
Đại phu nhân nhà họ Dương nước mắt lưng tròng, đây là đứa con trai bà tự hào nhất, giờ thành ra thế này, làm sao bà không đau lòng cho được?
"Tướng quân, ngài cũng thấy rồi đó, ta thật sự không có ý định làm hại ai, chỉ là mong cho con tu nhà ta có thể sống sót."
Đại phu nhân nhà họ Dương nói vậy, chỉ là trên mặt Chu Minh Tuyên không có mấy phần dao động, hắn thấy bi hoan ly hợp quá nhiều rồi, những điều này chưa đủ để lay động hắn.
Bất quá tình trạng của vị đại công tử nhà họ Dương này quả thật không tốt lắm, điểm này hắn có thể khẳng định, mặt trắng bệch như tờ giấy, chẳng còn chút huyết sắc nào.
"Ngươi thì sao?" Chu Minh Tuyên hỏi Ninh Mạt.
“Ta ư? Chuyện này vẫn là phải xem Hạnh Hoa lựa chọn thôi.” Ninh Mạt trả lời vậy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận