Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 767: Vô đề (length: 7915)

Tháng ba ấm áp, hoa nở rộ, trên núi rau dại nảy mầm xanh non, bà Trương vừa gieo hạt giống vừa không khỏi nghĩ đến Ninh Mạt.
Đứa nhỏ đó còn nói muốn ăn sủi cảo rau dại.
Cái này rốt cuộc là không có mà ăn rồi, không biết ở kinh thành có hay không.
"Nãi, tối nay ăn sủi cảo nha."
Thúy Hoa vừa hỏi vừa húp một ngụm nước, xem đôi giày trên chân, lấy tay lau bớt bùn đất.
"Haizz, không có gì khẩu vị, không muốn ăn."
Thấy dáng vẻ của bà cụ như vậy, Thúy Hoa biết chuyện gì xảy ra.
Không phải là không có khẩu vị, mà là đang nhớ muội muội.
Cũng đúng thôi, nàng không có việc gì còn hay nhớ muội muội đây. Không biết muội muội bây giờ thế nào rồi? Ăn uống có tốt không nữa.
"Nãi, con nghe cô nói, muội muội với tiểu tướng quân đã đính hôn. Hoàng thượng ban hôn đó, thật là có mặt mũi quá nha."
Thúy Hoa cười tủm tỉm nói, chuyện Ninh Mạt gả cho Chu Minh Tuyên khiến nàng cảm thấy thật khó tin, lại còn được hoàng thượng ban hôn, cái này lại càng không thể nào rồi.
Cho nên, chuyện này tuy không thể mang ra khoe khoang, nhưng nàng vẫn thấy vui vẻ.
"Là do bọn họ nhà họ Chu trèo cao." Bà Trương nói vậy mà chẳng hề ngại ngùng.
Thật đó, trong lòng bà, Ninh Mạt là tốt nhất, ai cưới được đều là trèo cao.
Chưa kể, đợi mấy tháng nữa mọi nhà đều có khoai lang mà ăn, có bột sắn mà dùng, xem lúc đó ai không cảm tạ cháu gái ngoại của bà.
Haizz, câu nói đó thế nào ấy nhỉ?
Được lòng dân là được thiên hạ!
Đương nhiên, lời này không thể nói lung tung, nhà ta đâu có tâm tư đoạt thiên hạ.
Bà chỉ thấy Ninh Mạt thật sự giỏi, công lao này mà gả cho hoàng tử cũng đáng.
Đương nhiên, mấy tên hoàng tử đó Ninh Mạt cũng chẳng thèm, nàng bảo quá nguy hiểm.
Gả cho Chu Minh Tuyên cũng khá đấy chứ, đứa nhỏ đó chủ yếu là có tướng mạo tốt.
Nghĩ vậy, bà cụ bật cười, liền nghĩ đến con cái của hai đứa sau này cũng sẽ có tướng mạo không tệ.
Đến tối, bà cụ từ ruộng trở về đã mệt gần chết.
Mùa xuân vốn là thời điểm bận rộn nhất, thời gian gấp rút, mọi thứ đều phải gieo trồng trong mấy ngày này.
Cả thôn cùng nhau giúp đỡ, bà Trương còn hận không thể sinh trưởng ở trên ruộng, chỉ sợ lỡ mất mùa vụ, đến khi thu hoạch không đẹp lại đau lòng chết.
Nhưng mà cho dù có bận đến đâu, mỗi ngày cứ đến giờ này, bà đều sẽ về. Tắm rửa chân tay sạch sẽ, lại thay bộ quần áo, sau đó đi qua nhà họ Ninh, xem con gái ra sao.
Lần mang thai này ngược lại rất ngoan ngoãn, nghén ngẩm mấy ngày là khỏe lại, sau có thể ăn có thể uống như người bình thường.
Nhưng mà, bà Trương rốt cuộc vẫn đau lòng Lâm di nương, chỉ sợ nàng bị uất ức, mỗi ngày đều qua xem.
Ninh Đào đã đi rồi, quá ba tháng nữa là lên quân doanh, người nhà họ Ninh cũng đi cùng.
Theo lời lão phu nhân thì, bọn họ cũng muốn tiếp tục ở lại, chờ xem đứa bé. Nhưng trong nhà còn rất nhiều việc, bọn họ không thể bỏ nhà mà đi.
Mà bà Trương trong lòng rõ ràng, nếu người nhà họ Ninh không đi thì con gái không thể thật sự yên tâm dưỡng thai được.
Bấy nhiêu người ăn uống ngủ nghỉ, lại còn phải để con gái tự mình trông nom.
Trước kia có Ninh Đào ở thì còn tốt, hắn một tay lo liệu mọi chuyện, bây giờ Ninh Đào đã đi chẳng lẽ để con gái mình phải bận tâm sao?
Cho nên người nhà họ Ninh đi cũng tốt, con gái cũng có thể yên tâm dưỡng thai.
Khi bà Trương bước vào nhà thì thấy Lâm di nương đang tựa mình trên giường đất, bên cạnh là Ninh Duệ đang trông.
Đứa bé này rất hiếu thuận, bây giờ mỗi ngày không làm gì khác ngoài ở bên cạnh mẹ. Ngoài ra, hắn còn đọc sách cho Lâm di nương nghe.
Ninh Mạt cơ bản một tháng sẽ gửi một phong thư, kể lại hết mọi chuyện ở kinh thành, dù bọn họ không đến, nhưng cũng cảm thấy như được cùng chứng kiến.
"Nương, người tới rồi."
Lâm di nương vui mừng nhìn bà Trương, cũng không dậy. Đây là cái tốt của việc có mẹ đẻ, mẹ ruột tới thì có thể thoải mái nằm.
Khi đối diện với người nhà chồng, cho dù là mẹ chồng có yêu thương đến đâu, nàng cũng phải giữ đúng quy củ.
Mà ở đây đều là người một nhà, Lâm di nương cũng không để tâm, chỉ có hơi nhớ con gái mình.
"Mạt Nhi có thư không?"
Vấn đề này mỗi ngày bà Trương đều sẽ hỏi một lần, cho dù mỗi lần đáp án đều là không có, nhưng bà vẫn tiếp tục hỏi.
"Vài ngày nữa là có thư thôi, người đừng nóng ruột, chúng ta cứ chờ đi."
Lâm di nương vừa nói vậy vừa an ủi bà Trương, làm bà có chút ngại.
"Ta chỉ có hơi lo nàng ở bên đó bị người ta ức hiếp, dù sao cũng là hậu cung, mấy công chúa hoàng tử đều là con ruột, chỉ có mỗi con gái mình là con nuôi."
Nghe đến đây Lâm di nương không khỏi bật cười, đồng thời cũng có chút lo lắng.
Bất quá, nàng tin rằng dù là hoàng thượng, cũng sẽ phá lệ khoan dung với người có ích.
Ninh Mạt có bản lĩnh thật, nên hoàng thượng chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng. Chỉ cần có chỗ dựa là hoàng thượng thì những người khác đều không thành vấn đề.
"Đúng rồi, chuyện đồ cưới con tính sao rồi?"
Nghe vậy Lâm di nương hơi khựng lại rồi đáp: "Trong tay con có khoảng một vạn lượng bạc, cũng không biết nên mua sắm đồ đạc, hay là giữ làm của hồi môn."
Nghe vậy bà Trương cũng khó xử.
Không sắm sửa đồ cưới tử tế thì mất mặt Ninh Mạt, mà sắm sửa đồ cưới tử tế thì lại thấy không đáng.
Cái gì thì cái bạc vẫn là tốt nhất, nhà chồng có thể ham của hồi môn của con dâu, chứ không thể trực tiếp đòi tiền của con dâu.
Lúc này bà Trương liền phân rõ ràng, Chu Minh Tuyên có tốt đến đâu, tiền cũng phải ở trong tay Ninh Mạt.
Đúng lúc này, ma ma Trịnh đột nhiên lên tiếng: "Chuyện này ta vốn không nên xen vào, nhưng ta đột nhiên nhớ ra, công chúa của chúng ta xuất giá có đồ cưới."
Nghe vậy mọi người hơi sững sờ, là ý gì vậy?
"Chưa nói xa, các công chúa xuất giá đều có lệ cũ. Năm đó đại công chúa đã tiêu hết hai vạn lượng bạc để mua các loại đồ cưới, sau đó các công chúa khác cũng được như thế."
Nghe đến đó bà Trương vui mừng, cũng có nghĩa là bọn họ không cần chi ra số tiền đó, tự nhiên có được hai vạn lượng bạc!
Đây cũng là một chuyện vui đáng mừng, có ai mà không thích cơ chứ?
Hơn nữa mọi người đều là công chúa như nhau, không thể đối xử khác biệt quá rõ ràng được.
Hoàng thượng làm vậy chẳng phải khiến người ta quá thất vọng đau khổ sao? Nên vì thể diện của mình, hoàng thượng nhất định cũng sẽ cho số tiền đó.
"Hơn nữa, còn có của hồi môn của An vương phi, không ai biết trong kho của cả An vương phủ rốt cuộc có bao nhiêu đồ tốt, đó đều là để lại cho cô nương."
Nghe vậy ngay cả Lâm di nương cũng kinh ngạc, nàng đã quên chuyện này rồi.
An vương phi phỏng chừng để lại không ít đồ, có điều rốt cuộc bao nhiêu thì nàng không biết, chỉ từng nghe nói qua.
"Ngoài ra, còn có Tần phi nương nương của chúng ta, nhà họ Tần bên kia cũng sẽ có biểu thị."
Lời này thật ra hơi sớm, nhưng theo ma ma lý giải, lục hoàng tử và cô nương quan hệ tốt như vậy, Tần phi không thể nào không cho đồ.
Nương nương trong tay đều là đồ tốt, tự mình bà ta đã từng thấy không ít.
Nói tóm lại là bọn họ căn bản không cần lo chuyện đồ cưới, mấy phần của hồi môn này gộp lại, chắc chắn không thiếu, phỏng chừng còn hoành tráng hơn cả đồ cưới của đại công chúa lúc trước.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận