Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 97: Đừng khinh thiếu niên nghèo (cầu đặt mua)

Chương 97: Đừng khinh thiếu niên nghèo (cầu đặt mua) Chốc lát.
Dưới sự dẫn đường của tỳ nữ, một người mặc áo luyện tên trắng, mặt rộng râu dài, dáng người tráng kiện liền đến phòng luyện đan.
Nhìn thấy Hách Liên Hùng trang điểm như một võ giả, khí tức có vẻ hơi hoang dã, Cảnh Văn khẽ nhíu mày lộ ra một tia không thích, bất quá nghĩ đến đối phương có tu vi Luyện Khí tầng tám, nên hắn cố nén sự khó chịu này, không để lộ ra.
“Hách Liên đạo hữu đến thăm Cảnh mỗ, là vì cầu đan dược gì?” Cảnh Văn tươi cười, vuốt vuốt râu, hỏi.
Những tu sĩ lạ tìm đến hắn, phần lớn đều là vì cầu đan mà đến.
Sau khi biết rõ Hách Liên Hùng tìm hắn, trong lòng hắn tự động quy Hách Liên Hùng về loại người này.
“Cũng không phải là cầu đan.” Hách Liên Hùng lắc đầu.
Hắn không đợi Cảnh Văn hỏi thêm, nói thẳng ý định đến của mình.
“Nghe nói Cảnh đan sư cùng Vệ phù sư có chút mâu thuẫn? Vệ phù sư cùng ta có quen biết cũ, ta nguyện làm người giảng hòa cho hai vị...”.
"Không biết Cảnh đạo hữu có nguyện ý hay không?" Hắn nói.
“Vệ phù sư?” Nghe được cái tên quen thuộc này, nụ cười trên mặt Cảnh Văn lập tức tắt, sắc mặt trở nên âm trầm.
Với kiến thức của hắn, sao có thể không biết Hách Liên Hùng đang nói bóng gió, ý là đang cảnh cáo hắn – không được có ý đồ xấu với Vệ Đồ.
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Cảnh Văn nheo mắt, hắn nhìn thoáng qua Sở Âm bên cạnh, thần thức truyền âm, hỏi thăm quan hệ của Hách Liên Hùng và Vệ Đồ.
Sở Âm thấy vậy, liền nhanh chóng thuật lại quan hệ của Vệ Đồ, Phó Chí Chu và Hách Liên Hùng cho Cảnh Văn biết.
Mấy hơi sau.
Cảnh Văn nắm được tình báo, trong lòng nhất thời đã rõ, hắn phe phẩy chiếc quạt hương bồ, cười nói: “Vì một cái phù sư nhất giai hạ phẩm mà đắc tội Cảnh mỗ là một đan sư, Hách Liên đạo hữu, khó tránh khỏi có chút không khôn ngoan.” Trong bốn loại nghề tu tiên, địa vị đan sư so với khí sư, phù sư, trận sư đều vượt trội hơn một chút, được người đời tôn trọng.
Chớ nói chi, hắn lại là một đan sư nhất giai trung phẩm, mà Vệ Đồ chỉ là một phù sư nhất giai hạ phẩm.
Hai người khác biệt nhau như thế nào, chỉ cần liếc nhìn cũng thấy rõ.
Lúc này, Cảnh Văn ngược lại cho rằng, Hách Liên Hùng đến động phủ của hắn, không phải vì làm chỗ dựa cho Vệ Đồ, mà là mượn lý do này để đục nước béo cò.
Rốt cuộc... vì một người quen sơ sài, đắc tội với một đan sư Luyện Khí hậu kỳ như hắn, không ai dại gì mà làm như vậy cả.
Lại nói sau khi rời khỏi đây.
Thấy Hách Liên Hùng không nói gì, Cảnh Văn càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình, hắn trầm ngâm một tiếng, nói: "Hách Liên đạo hữu, nếu có gì cần cứ mở miệng, chỉ cần giá cả phù hợp, đan dược ở đây của Cảnh mỗ, ngươi cứ tự chọn."
Nhưng mà.
Ngoài dự liệu của Cảnh Văn, khi hắn nói có thể cho lợi ích, Hách Liên Hùng vẫn không trả lời.
Ngược lại, hắn càng nhíu chặt mày hơn.
Mấy hơi sau.
Hách Liên Hùng cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ta đã sớm nghe đan sư cao ngạo, hôm nay mới được kiến thức." Hách Liên Hùng cười lạnh, ngữ khí không khách khí nói.
"Hách Liên đạo hữu có ý gì?" Cảnh Văn nghe Hách Liên Hùng nói những lời không lành thì dù có ngốc đến đâu cũng hiểu rõ mục đích thật sự của Hách Liên Hùng.
"Hách Liên đạo hữu nên nhớ kỹ... Bệnh từ miệng mà ra bốn chữ này!"
Cảnh Văn lạnh giọng uy hiếp.
Trong Đan Khâu Sơn, dựa vào một tay đan kỹ, địa vị của hắn chỉ sau Trúc Cơ chân nhân cùng mấy đệ tử của Thái Huyền Tông.
Có thể xưng là một câu địa vị cao quý.
Thứ yếu, hắn còn là đệ tử thứ hai của nhị giai đan sư "Thư đan sư".
Chỉ riêng cái thân phận này, một vài Trúc Cơ chân nhân khi nhìn thấy hắn đều phải khách khí nể mặt.
Lần này.
Hách Liên Hùng nhanh chóng đáp lại lời uy hiếp của Cảnh Văn, hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức lấy ra một cái lệnh bài từ trong ngực, đập xuống mặt bàn của phòng đan.
Trên mặt lệnh bài rõ ràng khắc ba chữ lớn "Tróc đao nhân".
"Tróc đao nhân chúng ta ngoài việc đi săn giết yêu thú ở Yêu Lang sơn mạch, còn có một nhiệm vụ khác, chính là tiếp nhận các nhiệm vụ của phường thị."
"Ta nhớ là, trong phường thị đang có một nhiệm vụ truy bắt bọn cướp treo ở đó."
Nói đến đây, khóe miệng Hách Liên Hùng nở nụ cười, "Cảnh đạo hữu âm thầm làm những chuyện đó, thật cho là mình không kẽ hở nào? Không ai phát giác ra sao?"
Vì một mình Vệ Đồ, đương nhiên hắn không dại gì mà đi mạo hiểm đắc tội với một đan sư Luyện Khí tầng chín nhất giai trung phẩm.
Bởi vì, đắc tội đan sư, về sau khó có cơ hội qua lại giao hảo.
Nhưng với những bằng chứng xác thực này, Hách Liên Hùng tin rằng Cảnh Văn sẽ chọn nuốt cục tức này, nhẫn nhục.
Tranh đấu trừ việc sinh tử còn có sự thỏa hiệp.
Để đối đầu với hắn, cái giá mà Cảnh Văn phải trả không hề nhỏ.
"Hách Liên đạo hữu điều tra ngược lại là kỹ lưỡng." Sắc mặt Cảnh Văn khó coi, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nói ra được một câu.
"Bất quá Hách Liên đạo hữu...Thật sự vì một phù sư nhất giai hạ phẩm mà đối nghịch với ta?"
Uy hiếp không thành, Cảnh Văn trong lòng bất đắc dĩ, do dự một chút, lại lôi lại lời mà vừa rồi đã đưa ra để dụ Hách Liên Hùng.
Hắn thực sự không nghĩ thông suốt, Hách Liên Hùng đã biết sẽ không thắng nổi mà lại còn... Làm ra chuyện lỗ vốn như thế.
Hách Liên Hùng nghe những lời này có vẻ quen tai, hắn lắc đầu, nhìn Cảnh Văn đã cao tuổi, trong đáy mắt lộ ra một tia khinh miệt.
“Không biết Cảnh đạo hữu có nhớ tuổi mình không?” “Nếu không nhớ, có thể hỏi vị tiên tử bên cạnh đây."
Nói xong, Hách Liên Hùng không nán lại thêm, hắn vung tay áo, trực tiếp rời khỏi phòng đan, rời khỏi động phủ của Cảnh Văn.
“Tuổi?” Cảnh Văn đang ở trong phòng luyện đan, nghe câu nói này, đầu tiên hơi giật mình, lập tức sắc mặt khó coi vô cùng.
Lúc này, hắn cuối cùng đã hiểu lý do vì sao Hách Liên Hùng không sợ đối đầu với hắn, vẫn nhất quyết bảo vệ Vệ Đồ.
Bởi vì hắn đã lớn tuổi.
Không còn tiềm lực phát triển.
Cả đời này, nếu không có đột phá, trong bốn mươi năm cuối đời, cấp bậc đan sư của hắn sẽ chỉ dừng lại ở mức nhất giai trung phẩm.
Còn Vệ Đồ thì ngược lại.
Lúc này dù chỉ là một phù sư nhất giai hạ phẩm, nhưng sau một thời gian nữa, không biết chừng có thể đạt tới cấp bậc của hắn bây giờ.
"Thà gây chim sáo đá, đừng khinh thiếu niên nghèo. Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi, Hách Liên Hùng, lại dám uy hiếp ta..."
Cảnh Văn giận quá mà cười.
Hắn vốn cho rằng câu nói này chỉ là một ngạn ngữ trong truyền thuyết, nào ngờ một ngày nào đó còn ứng nghiệm trên người hắn.
"Nhưng có cần liên lạc với Huyết lão ma để giết Hách Liên Hùng này không..." Thấy Cảnh Văn nổi giận, Sở Âm lúc này tiến lên, nhỏ giọng hỏi.
Huyết lão ma mà nàng nhắc tới là một cao thủ Luyện Khí viên mãn, đã từng có chiến tích huy hoàng là cùng một lúc giết ba tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Bất quá, khác với Trác Nghiên, Ứng Bính, Huyết lão ma có mối quan hệ hợp tác với Cảnh Văn.
"Không cần."
“Hiện tại việc cấp bách vẫn là bức Cung Thư Lan, để nàng giao ra linh vật Trúc Cơ của Cung gia...”.
Cảnh Văn khoát tay.
Để Huyết lão ma ra tay một lần, cái giá hắn phải trả không hề thấp.
Vì chút thù nhỏ nhặt, không đáng phải làm thế.
“Từ khi họ Uông chết, nàng ta đang khó khăn bước đi, lại ép một chút... cái linh vật Trúc Cơ kia của Cung gia, nàng sẽ phải dâng ra thôi.” “Có được linh vật Trúc Cơ này, ta có thể cùng mọi người trù luyện đan Trúc Cơ.” "Đến lúc đó, đợi sau khi ta thành tựu Trúc Cơ rồi, thù này báo sau cũng không muộn.” Cảnh Văn chậm rãi nói.
--Lúc này hắn đã bắt đầu tưởng tượng cảnh sau khi mình đạt Trúc Cơ sẽ đứng trước mặt Hách Liên Hùng như thế nào.
Khi Trúc Cơ thành công, thọ mệnh sẽ được tăng thêm 200 năm.
Lúc đó, hắn sẽ trẻ lại, khôi phục dáng vẻ, tinh lực như hồi thanh niên.
Đến lúc đó.
Ai là người lớn tuổi, ai là người trẻ tuổi, thật sự là không thể nói trước...
...
Hách Liên Hùng không phải là người khoe mẽ.
Sau khi rời khỏi động phủ của Cảnh Văn, hắn trực tiếp đi tới Vân Tước đường phố, kể lại cho Vệ Đồ chuyện mình ép Cảnh Văn.
"Vệ mỗ... Cảm ơn Hách Liên đạo hữu đã ra tay giúp đỡ lần này...".
“Nếu sau này Hách Liên đạo hữu có nhu cầu về phù lục, đều có thể đến tìm Vệ mỗ...” Vệ Đồ có chút e dè khi nói.
Dù trước đó Phó Chí Chu đã báo cho hắn Hách Liên Hùng sẽ che chở hắn, trong lòng cũng có sự chuẩn bị rồi, nhưng việc Hách Liên Hùng trực tiếp đến tận nơi ép Cảnh Văn... Hắn vẫn rất bất ngờ.
Lúc này, thậm chí hắn còn ác ý suy đoán – việc Phó Chí Chu giết Ứng Bính, có phải là Hách Liên Hùng âm thầm thúc đẩy hay không, chỉ là để hắn thiếu một món nợ ân tình lớn.
Nếu không có Ứng Bính gây rối thì Cảnh Văn chắc gì đã chú ý đến hắn lần nữa.
Nghĩ tới đây, Vệ Đồ hơi cúi đầu, tính toán đợi sau khi Hách Liên Hùng đi sẽ thêm tên của Hách Liên Hùng vào sổ, đề phòng cảnh giác hắn hơn.
Hắn có thể thấy được Hách Liên Hùng không phải là một người lỗ mãng, việc hắn làm như vậy chắc chắn là đã suy nghĩ cẩn thận.
Đã là suy nghĩ cẩn thận, lại còn không bàn bạc trước với hắn thì rất đáng nghi.
--Có thể là đang có toan tính lớn đối với hắn, mà lại có mưu đồ không nhỏ.
"Nếu Vệ đạo hữu đã nói như vậy thì ta sẽ nói thẳng.” Hách Liên Hùng cười hắc hắc, “Ta thấy Nham Thuẫn Phù của Vệ đạo hữu có vẻ mạnh hơn các phù sư bình thường một chút... Không biết Vệ đạo hữu có Nham Thuẫn Phù tinh phẩm nào không...".
“Phù tinh phẩm khác cũng được.” “Ta muốn mua mấy tấm.” "Nham Thuẫn Phù tinh phẩm?" Vệ Đồ nhíu mày, "Trên tay ta ngược lại là có hai tấm, nhưng hai tấm này... xưa nay vốn là để bảo vệ tính mạng...”.
“Nhưng mà là Hách Liên huynh..."
Vệ Đồ trầm ngâm một tiếng, nói: "Tặng cho Hách Liên huynh cũng không phải là không thể."
"Ta sẽ mua theo giá thị trường." Hách Liên Hùng nhướng mày, thầm nghĩ “Quả nhiên” “Theo giá chiết khấu bảy mươi phần trăm là được.” Vệ Đồ cười, lấy hai tấm Nham Thuẫn Phù tinh phẩm từ trong tay áo ra đặt lên bàn.
Trong suốt bảy năm nay, tiến độ Nham Thuẫn Phù trên mệnh cách màu tím của hắn đã đạt tới đại thành, sau vài năm nữa sẽ có thể hoàn mỹ.
Vì vậy, số lượng Nham Thuẫn Phù tinh phẩm mà hắn có tuy không nhiều nhưng vẫn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lần này là lần đầu tiên hắn thể hiện nghệ thuật Phù đạo của mình cho người ngoài thấy.
"Vệ đạo hữu thật hào phóng!" Hách Liên Hùng nghe vậy, từ trong ngực lấy ra một viên ngọc thạch màu xanh đậm bóng loáng, cùng đặt lên bàn.
“Linh thạch trung phẩm?” Vệ Đồ kinh ngạc.
Một viên linh thạch trung phẩm ít nhất có thể đổi một trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Nham Thuẫn Phù tinh phẩm có hiệu quả tương đương với một phù lục nhất giai trung phẩm, giá cả cũng tương tự.
Giá của nó có thể rơi vào khoảng 20 viên linh thạch.
Nói cách khác, hai tấm Nham Thuẫn Phù tinh phẩm này bán cho Hách Liên Hùng theo chiết khấu bảy mươi phần trăm thì nhiều nhất cũng chỉ bán được khoảng 30 viên linh thạch.
Tiền Hách Liên Hùng đưa cho hắn là quá nhiều.
"Số linh thạch còn lại, Vệ đạo hữu cứ ghi vào sổ, sau này... Khi nào ta mua phù lục thì Vệ đạo hữu trừ ra là được." Hách Liên Hùng phất tay, hào phóng nói.
Nghe vậy.
Sự khúc mắc của Vệ Đồ trong lòng với Hách Liên Hùng cũng đã giảm đi một chút.
--Hách Liên Hùng có mưu đồ đối với hắn cũng là chuyện sau này, hắn cẩn trọng chút là được.
Ít nhất hiện tại quan hệ giữa hắn và Hách Liên Hùng có vẻ hòa hợp, không hề có cảm giác khó xử nào.
...
Hai ngày sau.
Hách Liên Hùng chuyển đến Vân Tước đường phố.
Vệ Đồ biểu thị sự hoan nghênh, tại Cảnh Vân Cư đứng ra làm chủ mời Hách Liên Hùng cùng Phó Chí Chu đến ăn mừng niềm vui thăng quan của Hách Liên Hùng.
Thời gian lại một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Nửa năm sau.
Vệ Đồ cùng Đồng Bội Bội cùng nhau ra khỏi cửa phòng, gặp nhau trong viện.
Đồng Bội Bội chủ động bắt chuyện, "Vệ đạo hữu, nghe nói ngươi quen người của Tê Nguyệt Triệu gia... Không biết có thể giúp ta một tay, để ta cũng tham gia một chút vào việc làm ăn của bọn họ được không?"
Vệ Đồ nghe vậy ngẩn người, trong lòng nghĩ, Đồng Bội Bội cũng muốn đi theo vết xe đổ của Uông đan sư, bị Triệu Thanh La đánh cho trọng thương sao.
Thế là, hắn có lòng tốt nhắc nhở Đồng Bội Bội một câu, "Tê Nguyệt Triệu gia mua phù lục, chỉ mua loại phù lục nhất giai."
Lời vừa nói ra.
Đồng Bội Bội lộ vẻ xấu hổ, "Vệ đạo hữu, đừng có xem thường người khác, Phù đạo của ta dù không bằng ngươi, nhưng từ hai năm trước, ta cũng đã là phù sư nhất giai rồi.” Chuyện này Vệ Đồ thực sự không biết.
Rốt cuộc, hắn ít khi tiếp xúc với Đồng Bội Bội, cả hai chỉ mới quen sơ giao.
“Vậy thì tốt, nếu người của Tê Nguyệt Triệu gia tới, ta sẽ báo ngươi một tiếng.” Vệ Đồ đáp lại.
Tê Nguyệt Triệu gia thu mua phù lục với số lượng lớn, dựa vào một vài phù lục nhất giai của Đồng Bội Bội chắc chắn sẽ không gây ảnh hưởng gì tới hắn.
Thấy Vệ Đồ đồng ý, Đồng Bội Bội mặt lộ vẻ vui mừng, nàng nói: "Trong mấy tháng tới, chắc là tin tức Phụng triều và Trịnh quốc khai chiến sẽ lan tới Đan Khâu Sơn, Vệ đạo hữu tốt nhất nên chuẩn bị sớm, làm thêm một chút phù lục để mà bán."
“Cái gì?” "Hai thế lực phàm tục kia sắp khai chiến sao?" Vệ Đồ kinh hãi.
Theo như hắn biết, hai thế lực phàm tục này đã giằng co nhau gần 20 năm, mãi vẫn chưa phát sinh cuộc chiến lớn nào.
“Ta nghe đạo hữu bên ngoài nói, mấy tháng gần đây, Trịnh quốc đang tập trung lương thực từ khắp nơi...”.
"Tục ngữ có câu, binh mã chưa động, lương thảo đi trước."
“Hai nước giao tranh, gần như đã là chuyện chắc chắn." Đồng Bội Bội đắc ý nói.
“Đồng đạo hữu thật là hiểu biết, có dự kiến trước.” Vệ Đồ nghe vậy khen Đồng Bội Bội một câu.
Nhìn một lá có thể biết mùa thu.
Chỉ một chi tiết nhỏ như Trịnh quốc dự trữ lương thảo đã đủ để biết họ sẽ khai chiến với Phụng triều.
Mà khi hai thế lực lớn giao tranh thì Tê Nguyệt Triệu gia sẽ đến Đan Khâu Sơn mua sắm một lượng lớn phù lục, chuyện này cũng có thể đoán trước được.
“Chỉ là không biết tại sao Tê Nguyệt Triệu gia lại thay đổi ý đồ tác chiến?” Vệ Đồ nhíu mày khi trở lại phòng.
Theo lẽ thường thì sau khi hai đại gia tộc tu tiên phân định thắng bại mới quyết định lãnh thổ phàm tục sẽ thuộc về ai.
Rốt cuộc, việc hai đại gia tộc tu tiên quyết đấu chưa ngã ngũ, việc thành bại của phàm nhân thực tế không đáng để nhắc tới.
“Có lẽ trong đó có nhân tố gì đó mà ta không biết.” Hắn lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
Đôi khi một vài chuyện có vẻ không hợp lý nhưng chưa chắc đã không hợp lý, chỉ là do hắn chưa đạt đến cấp bậc đó mà thôi, nên không nghĩ ra.
...
Đồng Bội Bội đoán không sai.
Sau ba tháng.
Vệ Đồ lại nhìn thấy Triệu Thanh La trong bộ váy trắng bước vào tiểu viện trên đường Vân Tước.
“Nham Thuẫn Phù tinh phẩm?” Triệu Thanh La khi nhìn thấy Vệ Đồ đưa ra phù lục tinh phẩm, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, nhìn Vệ Đồ với vẻ tán thưởng.
Ở độ tuổi của Vệ Đồ mà có thể vẽ ra phù lục tinh phẩm nhất giai hạ phẩm thì đã có thể xem là một thiên tài về Phù đạo rồi.
“Tu vi hiện tại của ngươi là luyện khí tầng mấy?” Sau khi suy tư một lúc, Triệu Thanh La liếc nhìn Vệ Đồ hỏi.
Muốn nhìn xuyên tu vi của một tu sĩ nhất định phải cao hơn tu sĩ kia một đại cảnh giới.
Với thần thức hiện giờ, nàng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được tu vi của Vệ Đồ đang ở Luyện Khí trung kỳ.
Hỏi tu vi để làm gì?
Vệ Đồ nghi hoặc, bất quá hắn vẫn nói thật về tu vi của mình.
“Luyện Khí tầng bốn?” “Sao tu vi của ngươi lại kém như vậy? Số linh thạch lần trước ta cho ngươi, ít nhất cũng phải để ngươi tăng thêm mấy tiểu cảnh giới chứ?" Triệu Thanh La ngạc nhiên không thôi, không hề che giấu mà nói ra.
Nàng nhớ rằng mấy năm trước tu vi của Vệ Đồ cũng đã ở Luyện Khí tầng bốn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận