Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 196: Ngươi cùng Thanh La từ đây là người không cùng đường

Chương 196: Ngươi cùng Thanh La từ đây là người dưng Vệ Đồ không hề phản đối lựa chọn của Vệ Tu Văn. Con người khi còn sống có rất nhiều lựa chọn, nhưng lựa chọn con đường "sinh" thì dễ dàng, lựa chọn con đường "chết" lại khó khăn. Lén lút đi tới Khang quốc, con đường này so với việc trốn ở Mai gia, âm thầm bảo vệ Mai gia, tiền đồ càng thêm tươi sáng. Cho đến giờ, Vệ Đồ vẫn lo lắng Vệ Tu Văn sẽ trở thành cái tên thứ hai như Lý Hưng Nghiệp, vì tiền đồ mà rời nhà bỏ con, hại cả nhà lâm vào cảnh khó khăn. Bây giờ Mai gia chính là một ngôi nhà khác của Vệ Tu Văn. Bây giờ, Vệ Đồ không còn nỗi lo này nữa.
-------------------------------- Nhận được đáp án xác thực của Vệ Tu Văn.
Vệ Đồ không ở lại Thúy Bình Cốc lâu, hắn mang theo hai anh em Đào Tiết, trực tiếp đi đến Hàm Sơn. Nếu là trước kia, Vệ Đồ sẽ không có gan này, không hề che giấu mà đi thẳng đến hang ổ "kẻ địch". Hơn nữa, cái hang ổ này còn là tộc địa của thế lực Kim Đan. Nhưng bây giờ đã khác. Hắn đã là đệ tử của Kim Đan chân quân, thành viên quan trọng của Tán Tiên Minh. Có thế lực chuẩn Nguyên Anh làm chỗ dựa. Hàm Sơn Đào gia nên sợ hắn, chứ không phải hắn sợ Hàm Sơn Đào gia.
Bảy ngày sau.
Hàm Sơn Đào gia, phía nam Trịnh quốc.
Biết con trai con gái mình bình an trở về, trưởng lão Đào Thế Sinh của Đào gia ra ngoài đón tiếp, đồng thời chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi Vệ Đồ, một nhị giai phù sư rất có danh tiếng trong giới tán tu. Trong lúc nói chuyện, Vệ Đồ thuận miệng nhắc đến thân phận của mình ở Tán Tiên Minh.
Nghe được Vệ Đồ là đệ tử của Kim Đan.
Vợ chồng Đào Thế Sinh thay đổi thái độ rõ rệt đối với Vệ Đồ, từ sự kiêu căng ngấm ngầm của tu sĩ gia tộc chuyển thành khiêm tốn.
"Đây là linh tửu thượng hạng do mẫu thân ta cất, mong Vệ tiền bối thưởng thức." Đào Nhã từ khuê phòng bước ra, hai gò má ửng hồng, tự nhiên hào phóng rót đầy một chén rượu cho Vệ Đồ.
Trên đường đi, hai anh em họ dù có chút e ngại Vệ Đồ, lo lắng Vệ Đồ "mưu tài hại mệnh", nhưng khi Vệ Đồ đưa bọn họ an toàn trở về Hàm Sơn thì chút "bất mãn" này cũng tan thành mây khói. Thay vào đó là lòng cảm kích đối với Vệ Đồ. Dù sao, Vệ Đồ cũng không phải là bạn cũ của Hàm Sơn Đào gia, việc có người giúp đỡ trên đường đã là vận may của bọn họ rồi.
"Đa tạ Đào cô nương."
Vệ Đồ nói một tiếng cảm ơn, che tay áo nâng ly nhỏ, thi pháp uống cạn rượu trong ly mà không hề nếm bằng miệng. Tuy nói Hàm Sơn Đào gia có khả năng hạ độc hắn là rất thấp, nhưng hắn làm việc lại không thể vì vậy mà sơ suất, luôn phòng bị vẫn hơn. Đúng là lo trước khỏi họa.
Hành động nhỏ của Vệ Đồ, các tu sĩ Đào gia ở đó không một ai phát hiện, dù sao xét về tu vi, Vệ Đồ đã là người đứng đầu nhóm tu sĩ ở đây.
Sau ba lượt rượu và khi các món ăn đã được dùng hết.
Vệ Đồ khẽ nhếch môi, truyền âm đến chỗ ngồi của Đào Thế Sinh và nói đến chuyện chính: "Vệ mỗ khi cứu lệnh công tử cùng lệnh ái đã từng đối thoại với Thương Minh, biết được từ trong miệng Thương Minh, tam ca của phu nhân Đào đạo hữu là tu sĩ trấn thủ 'Xích Thủy Quan' - 'Nhiếp Văn Kính'."
"Không biết có đúng chuyện này không?"
Vẻ mặt Vệ Đồ nghiêm túc dò hỏi. Trong lời nói, Vệ Đồ cũng nể mặt hai anh em Đào Tiết, đổ hết chuyện gia tộc mà hai người đã nói ra vì để bảo mệnh lên đầu Thương Minh.
"Ý của Vệ đạo hữu là sao?" Nghe vậy, Đào Thế Sinh ngẩn người ra một lúc. Tuy nhiên, ông ta rất nhanh chóng lấy lại tinh thần và cũng không vì vậy mà trong lòng hoảng loạn. Việc có giao tình với "Nhiếp Văn Kính", chuyện này tuy là bí mật nhưng đối với Hàm Sơn Đào gia mà nói, nó chưa đến mức trí mạng. Hơn nữa, người sáng suốt đều có thể nhận ra. Việc Vệ Đồ đích thân đưa anh em Đào Tiết trở về Hàm Sơn, rõ ràng là trong lòng vẫn có ý tốt với Hàm Sơn Đào gia chứ không hề uy hiếp như những tên cướp tu kiểu Thương Minh. Từ một điểm này, ông ta không cần phải căng thẳng. Ngoài ra, những gia tộc có quan hệ giao tình với tu sĩ trấn thủ ở các nước khác, như Hàm Sơn Đào gia ở Trịnh quốc, không phải là hiếm. Số người trong vòng tròn càng nhỏ thì quan hệ thân thích càng nhiều.
"Nhi nữ của Vệ mỗ lúc này cảnh giới đã đến Trúc Cơ, nhưng vì giới tu tiên Trịnh quốc hiện nay đang ở vào thời loạn lạc, chuyện này Vệ mỗ không công khai tuyên bố..." Vệ Đồ cố ý nói.
"Cái gì? Một đôi nhi nữ của Vệ đạo hữu đã Trúc Cơ?" Nghe lời này, Đào Thế Sinh rất ngạc nhiên.
Theo ông ta biết, dòng dõi Vệ Đồ chỉ có Vệ Yến và Vệ Tu Văn, vậy mà bây giờ, đôi nhi nữ này vậy mà song song Trúc Cơ? Ba cha con đều Trúc Cơ. Đây không chỉ là một câu chuyện trong giới tu tiên để người đời ca tụng, mà còn đủ để chứng minh "thực lực" của Vệ Đồ trong cảnh giới Trúc Cơ. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường làm sao có thực lực để bồi dưỡng hai hậu đại Trúc Cơ. Có lẽ tư chất của hai tỷ đệ Vệ Yến không tệ, nhưng trong giới tu tiên, số người tư chất tốt hơn hai tỷ đệ Vệ Yến không ít, mà phần lớn những người này đều ngã xuống tại ngưỡng Trúc Cơ, biến thành từng đống xương trắng. Vì thế, Đào Thế Sinh rất dễ dàng đoán ra, việc tỷ đệ Vệ Yến thành công Trúc Cơ là có quan hệ không thể tách rời với người cha ruột là Vệ Đồ này.
"Trịnh quốc đang ở vào thời loạn lạc, mấy chục năm nay, có vô số thế lực bị hủy diệt.... Vệ mỗ đã từng đến Tĩnh quốc, năm xưa các gia tộc Kim Đan ở Tĩnh quốc, nay rất khó tìm thấy một ai." Vệ Đồ nhắc lại chuyện cũ, nói một cách rõ ràng hơn.
Khi biết nguyên nhân Thương Minh đuổi giết từ miệng Đào Nhã, Vệ Đồ đã hiểu, lợi ích của hắn và Hàm Sơn Đào gia là thống nhất. Khác nhau ở chỗ, khi Hàm Sơn Đào gia rời khỏi Trịnh quốc, liệu có thể nhân tiện kéo thêm người ngoài như hắn đi cùng không. Khi Vệ Đồ vừa tỏ thái độ, Đào Thế Sinh đã hiểu ý của Vệ Đồ, trong mắt ông ta hiện lên một tia suy tư, nói: "Vệ đạo hữu có ân cứu mạng con ta, theo lý, Đào mỗ hẳn là phải đáp ứng lời thỉnh cầu này của Vệ đạo hữu..."
"Chỉ là... Để mở con đường lén qua Khang quốc, chỉ một mình tam cữu ca của ta 'Nhiếp Văn Kính' thì không đủ, hắn chỉ là một mắt xích quan trọng." Nói đến đây, trên mặt Đào Thế Sinh lộ vẻ bất đắc dĩ, tựa như quyết định này đối với ông ta là rất khó khăn.
Trên thực tế, nếu không phải Vệ Đồ có bối cảnh là Tán Tiên Minh, thì khi nghe thấy Vệ Đồ muốn có được một chút lợi ích từ con đường lén qua này, Hàm Sơn Đào gia chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc giết người diệt khẩu. Chớ nói chi đến việc để Vệ Đồ xen vào. Nhưng tiếc rằng, bây giờ Vệ Đồ có chỗ dựa rồi. Cho nên, Đào Thế Sinh đang ám chỉ việc Vệ Đồ muốn chen vào con đường lén qua đến Khang quốc, nhất định phải đổi lấy bằng nhiều lợi ích. Đây là tiền đề để hợp tác. Hàm Sơn Đào gia thì sợ Tán Tiên Minh, nhưng sợ là sợ, chứ chưa đến mức vì chiêu bài của Tán Tiên Minh mà phải nhục chính mình.
"Tài sản của Vệ mỗ khá dư dả, nguyện giúp Đào gia một chút sức lực." Vệ Đồ không do dự nhiều, lên tiếng.
Làm đại sự mà lại tiếc thân, vì việc nhỏ mà quên mệnh, không phải là việc mà người có trí tuệ nên làm. Trong thời gian ngắn thì hai ba mươi năm, dài thì năm sáu mươi năm, tu vi của hắn mới có thể đạt đến đỉnh phong Trúc Cơ để chuẩn bị Kết Đan. Trong thời gian này, cục diện Trịnh quốc sẽ có biến chuyển thế nào, thì cũng không thể biết. Trước mắt, nên suy nghĩ trước về đường lui. Bây giờ không lo liệu trước thì đã là muộn rồi. Những tài phú không chuyển hóa thành thực lực được thì cũng chỉ là thứ bên ngoài. Vệ Đồ nhận thức rất rõ điều này.
"Vệ đạo hữu sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, Đào mỗ rất bội phục." Đào Thế Sinh thấy Vệ Đồ sảng khoái như vậy thì đáy mắt lộ vẻ tán thưởng.
Khi vừa mới đàm phán, ông ta còn tưởng rằng Vệ Đồ định nhân lúc này mà thừa nước đục thả câu, muốn không mất gì mà vẫn được Đào gia giúp mình lén lút rời đi. Nhưng không ngờ, Vệ Đồ lại không phải là kẻ nịnh bợ, mà muốn cùng bọn họ hợp tác, cùng nhau mở rộng con đường lén lút đến Khang quốc. Chỉ cần nhìn từ thái độ này, Đào Thế Sinh đã cảm thấy Vệ Đồ là một nhân vật rồi.
------------------------- Nửa tháng sau.
Vệ Đồ một mình rời khỏi Hàm Sơn Đào gia. So với lúc đến thì khi đi, trên người Vệ Đồ đã thiếu đi bảy ngàn linh thạch, cùng một vài phù lục nhị giai. Số linh thạch và phù lục bị thiếu đi này, chính là khoản đầu tư ban đầu của Vệ Đồ vào kế hoạch mở rộng con đường lén lút đến Khang quốc của Hàm Sơn Đào gia. Bảy ngàn linh thạch. Nghe thì số lượng không ít. Nhưng đối với cá nhân thì là không nhỏ chứ với thế lực lớn thì dù không đến mức không đáng nhắc tới, nhưng cũng có hạn thôi.
Hàm Sơn Đào gia đồng ý cho Vệ Đồ gia nhập.
Một là vì để tránh lộ chuyện lén qua. Hai, cũng là vì một phần ân tình Vệ Đồ đã giúp. Ba, Vệ Đồ và Hàm Sơn Đào gia ước định số người lén qua cũng không nhiều, không đến số lượng một bàn tay. Với số lượng người lén qua này, để đổi lấy sự rót vốn của Vệ Đồ, thì Hàm Sơn Đào gia cũng không thiệt.
Sau khi rời khỏi Hàm Sơn Đào gia.
Vệ Đồ hơi suy tư, hắn đến phường thị Bạch Thạch Hồ trước, đưa cho Khấu Hồng Anh một phong thư, sau đó trực tiếp đi đến Tê Nguyệt Triệu gia gặp Phó Chí Chu và Vi Phi. Mười năm trước, trên đường đến "Thiền Minh Nhai", Vệ Đồ đã đến Tê Nguyệt Triệu gia. Nhưng đáng tiếc là, năm đó Phó Chí Chu cũng giống Vệ Đồ, đều bị tiên môn ra "Lệnh chiêu mộ" đến chiến trường tiền tuyến "Lục Thủy Loan" trấn thủ.
Thời gian thấm thoát, tuế nguyệt trôi đưa. Chớp mắt, mười năm đã qua.
Phó Chí Chu cũng may mắn sống sót trở về từ "Lục Thủy Loan", thoát được một kiếp, trở thành tự do thân. Tất nhiên, sự may mắn của Phó Chí Chu cũng liên quan đến việc thời gian trấn thủ ngắn ngủi của y. Thời gian Phó Chí Chu trấn thủ chỉ có 5 năm, bằng một nửa thời gian trấn thủ của Vệ Đồ.
------------------- Nửa tháng sau.
Tê Nguyệt Sơn, Tê Nguyệt Triệu gia.
Vệ Đồ đứng ở cổng vào Tê Nguyệt Sơn, liên tiếp gửi cho Triệu Thanh La mấy đạo tín phù, nhưng hắn đã chờ rất lâu mà vẫn không thấy Triệu Thanh La ra nghênh đón.
"Vệ đạo hữu, Thanh La hiện tại đang bế quan tu luyện, nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm Triệu mỗ là được rồi..." Triệu Đình Hải từ Tê Nguyệt Sơn bay ra, chắp tay thi lễ với Vệ Đồ, nói.
"Triệu tộc trưởng." Vệ Đồ thấy Triệu Đình Hải thì vội đáp lễ.
Vệ Đồ để ý thấy, Triệu Đình Hải đang cầm mấy đạo tín phù mà hắn vừa mới gửi đi trên tay.
"Vệ mỗ tìm Thanh La quận chúa chỉ là muốn ôn chuyện một chút thôi." Vệ Đồ tùy tiện nói cho xong chuyện.
Lần này đến Tê Nguyệt Triệu gia, ngoài việc muốn gặp Phó Chí Chu và Vi Phi, hắn còn muốn trả lại "Tiểu Na Di Phù" mà Triệu Thanh La đã đưa cho hắn. Dù sao thì Tiểu Na Di Phù cũng quá quý trọng. Bây giờ hắn đã có Tiểu Na Di Phù do Xa chân quân tặng, nên cầm thêm Tiểu Na Di Phù của Triệu Thanh La cũng không được hợp lẽ lắm. Cái Tiểu Na Di Phù này còn là vật bảo mệnh của Triệu Thanh La, nếu vì hắn cầm đi Tiểu Na Di Phù mà khiến Triệu Thanh La gặp bất trắc thì hắn sẽ hối hận vô cùng. Chỉ là, ngay trước mặt cha ruột của Triệu Thanh La, hắn cũng không tiện nói rằng mình đang cầm trên tay vật bảo mệnh thiên kiêu của Triệu gia.
"Không cần ôn chuyện."
Triệu Đình Hải đứng sừng sững giữa đám mây, hắn nhìn xuống Vệ Đồ một cái, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Mười năm trước, sau khi ngươi đi, Thanh La đã bế tử quan, bắt đầu Ngưng Đan. Hai năm trước, dị tượng Kết Đan của nàng đã lộ ra, không lâu nữa, nàng sẽ là Kim Đan chân quân."
"Từ đây, hai người các ngươi chỉ là người dưng."
Hơn ba mươi năm trước, trước khi Vân Trạch bí cảnh mở ra, ông ta đã từng có ý định tác hợp cho Vệ Đồ và Triệu Thanh La. Lấy chuyện thông gia để lôi kéo Vệ Đồ - thiên tài phù sư này, gia nhập Tê Nguyệt Triệu gia. Hơn mười năm trước, khi Vệ Đồ rời khỏi Tê Nguyệt Triệu gia, ông ta đã để Triệu Thanh La tiễn Vệ Đồ một đoạn đường, ngoài việc để Triệu Thanh La chấm dứt khúc mắc, thong dong vượt qua "Thần thức quan", cũng chưa chắc không có ý định một lần nữa tác hợp Vệ Đồ và Triệu Thanh La. Nhưng bây giờ, thời thế đã thay đổi. Triệu Thanh La không lâu nữa sẽ là Kim Đan lão tổ của Tê Nguyệt Triệu gia mà Vệ Đồ bây giờ bất quá chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, cách cảnh giới Kim Đan còn xa vời. Cả một đời cũng không chắc Kết Đan. Địa vị cách xa quá lớn. Ông ta không thể chấp nhận việc Vệ Đồ và Triệu Thanh La ở bên nhau được nữa. Bởi vì, với tư cách tộc trưởng, ông ta biết rằng việc Triệu Thanh La, Kim Đan lão tổ, mà vướng bận nhiều "tình riêng" tại Triệu gia thì sẽ là tai họa lớn như thế nào.
"Người dưng?" Vệ Đồ nghe lời này thì ngây người ra một chút.
Hắn không ngờ, có một ngày mình cũng sẽ gặp phải cái cảnh ngộ như nhân vật chính trong tiểu thuyết. Có điều, khác với trong tiểu thuyết, lúc này Vệ Đồ không hề phẫn hận, chỉ có sự cảm thán trước thế sự vô thường, và một chút... như trút được gánh nặng trong lòng. Dù sao hắn cũng không có tình cảm gì với Triệu Thanh La, có...chỉ là một chút áy náy. Trước kia, hắn đã từng từ chối tấm chân tình của Triệu Thanh La trong điện đá. Bây giờ, Triệu gia "từ chối" hắn thì cũng hợp tình hợp lý.
"Thanh La quận chúa... mười năm trước vậy mà đã bắt đầu Ngưng Đan?" Lúc này, Vệ Đồ mới biết, có chút kinh ngạc nói.
Mười năm trước, tu vi của Triệu Thanh La mặc dù đã đạt đến đỉnh phong Trúc Cơ, nhưng hắn nghĩ rằng, Triệu Thanh La vẫn phải tốn vài năm công phu để ổn định cảnh giới rồi mới đi Kết Đan. Không ngờ rằng, Triệu Thanh La sau khi hắn rời đi lại trực tiếp bế quan Kết Đan. Cũng may, việc Kết Đan của Triệu Thanh La tuy hơi vội vàng một chút, nhưng kết quả vẫn tốt, đã xuất hiện dị tượng Kết Đan, không lâu nữa là có thể đột phá Kim Đan cảnh giới.
Triệu Đình Hải thấy vẻ mặt lo lắng của Vệ Đồ, tâm trạng không khỏi tốt hơn một chút, trong lòng thậm chí còn có một chút xấu hổ, dù sao việc đuổi Vệ Đồ đi là quyết định của mình mà không hề hỏi ý Triệu Thanh La.
"Nếu ngày khác... Vệ đạo hữu Ngưng Đan thành công, chuyện này..." Triệu Đình Hải dò xét nói.
Nhưng khi nói đến nửa câu thì Triệu Đình Hải đã tự giễu mà bật cười, không nói thêm nữa. Với tán tu thì việc Kết Đan khó như lên trời. Ông ta đang gián tiếp cho Vệ Đồ một mục tiêu mà gần như không thể hoàn thành. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Vệ Đồ có Kết Đan thành công, đạt đến cảnh giới Kim Đan, nhưng khi đó, Vệ Đồ liệu... có còn giống Vệ Đồ ngày hôm nay không?
Kết Đan, là một lằn ranh cực lớn. Nó có sự khác biệt về địa vị còn lớn hơn so với Luyện Khí và Trúc Cơ. Vốn dĩ Vệ Đồ cũng không có nhiều tình cảm với Triệu Thanh La, chẳng lẽ đợi hắn Kết Đan để rồi "tự rước nhục" đi nối lại quan hệ với Triệu gia lần nữa hay sao? Việc này nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng. Vệ Đồ không biết những suy nghĩ trong lòng của Triệu Đình Hải. Hắn cũng không cho rằng việc Triệu Đình Hải để cho hắn làm "người dưng" trong cuộc đời Triệu Thanh La là quá đáng. Hắn cũng là người có con gái. Nếu sau này Phó Lân vứt bỏ Lãnh tiên tử rồi lại tìm Vệ Yến, thì với tư cách một người cha, hắn cũng khó lòng nhẫn nhịn được. Suy bụng ta ra bụng người, hắn không cho rằng Triệu Đình Hải đã quá đáng. Triệu Đình Hải chỉ là dùng thủ đoạn của mình để bảo vệ con gái là Triệu Thanh La.
Bạn cần đăng nhập để bình luận