Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 522: Hết lòng quan tâm giúp đỡ, tứ giai Thái Tuế (cầu đặt mua)

"Lão tổ, cái này..." Bên trong Thần Độ đảo, ngay lúc cùng Triệu Vũ Nga tiếp đãi đám Tư Đồ Dương, những tu sĩ Triệu gia khi nhìn thấy dị tượng thiên địa này thì lập tức giật mình. Bọn họ không ngờ rằng, ngay sau khi lão tổ Triệu Vũ Nga vừa tuyên bố xử phạt không lâu, Triệu Thanh La đang bị cầm tù lại trực tiếp lấy cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, xung kích lên cảnh giới Nguyên Anh.
"Nàng này, thật không thể xem thường." Tư Đồ Dương một bên nói lên từ tận đáy lòng. Lúc đầu, khi biết Triệu Thanh La lựa chọn đạo đồ, bỏ Vệ Đồ thì trong lòng hắn rất khinh thường Triệu Thanh La, cho rằng nàng không hiểu "Tiềm Long Tại Uyên", bỏ lỡ người chồng chưa cưới có thể thay đổi cả vận mệnh nàng. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Triệu Thanh La đập nồi dìm thuyền, dám mạo hiểm đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh thì cách nhìn của hắn về người phụ nữ này lại buộc phải đổi mới. Thấy chết không sờn, bất kể lúc nào, cũng đều đáng tán dương. Đúng vậy, theo Tư Đồ Dương, thời khắc Triệu Thanh La đột phá Nguyên Anh lúc này, không thể nghi ngờ là đang tự tìm đường chết. Không có linh thể thượng giai... Không có linh vật Kết Anh... Triệu Thanh La cứ tùy tiện Hóa Anh thế này, tỷ lệ thành công có thể nghĩ, có khả năng rất lớn là sẽ thân vong đạo tiêu. Tuy nhiên, sự việc bi thương đó, lại là chuyện hắn vui mừng. Vốn dĩ Tư Đồ Dương còn khó phán định được Vệ Đồ có vì Triệu Thanh La bị phạt mà đến đây không, nhưng lúc này hắn lại không còn lo nữa. – Triệu Thanh La vừa chết, chỉ cần Vệ Đồ người tình cũ này hơi chút nhớ tình xưa một chút thôi thì không thể không đến Thánh Nhai Sơn tìm hắn.
"Còn việc đắc tội Vệ Đồ..." Tư Đồ Dương lắc đầu. Dù ban đầu hắn không mấy muốn dựa vào bối cảnh mà ức hiếp Vệ Đồ và người thân của hắn... việc đối với Triệu Thanh La "giải quyết việc chung" lúc nãy cũng chỉ muốn để nàng viết thư, dẫn Vệ Đồ đến Thánh Nhai Sơn mà thôi. Nhưng sự tình đã đến nước này, hắn cũng không cần phải sợ hãi gì nữa. Dù sao thì Vệ Đồ cũng chỉ là một kẻ mới lên cấp Nguyên Anh, không thể lật được trời...
... Không giống với sự thảnh thơi của Tư Đồ Dương, sắc mặt Triệu Vũ Nga lại có chút âm tình bất định. Cầm tù Triệu Thanh La, dẫn Vệ Đồ tới cửa, so với Triệu Thanh La chết rồi dẫn Vệ Đồ tới cửa thì hai cái khác biệt này cách nhau một trời một vực. Với cái trước, dù Vệ Đồ tức giận nàng không giúp Triệu Thanh La là người của tộc, mà lại giúp Tư Đồ Dương người ngoài thì hai bên cũng chỉ là cãi vã mà thôi, không đến mức vì chuyện này mà trở thành kẻ thù sống chết. Còn thêm một kẻ hay gây chuyện là Nguyên Anh xa lạ... Rõ ràng mà nói, đối với Thánh Nhai Triệu gia thì sẽ không có tổn thất gì lớn. Nhưng với cái sau — Thánh Nhai Triệu gia không thể nghi ngờ sẽ bị xem là kẻ cầm đầu bức tử Triệu Thanh La. Một lão tổ Nguyên Anh đến trả thù, Tư Đồ Dương và Thánh Nhai Sơn chưởng giáo nhất mạch sau lưng không sợ, nhưng Thánh Nhai Sơn Triệu gia của bọn họ thì khó có thể chịu nổi. "Con nhỏ chết tiệt kia, là đang ép ta." Sắc mặt Triệu Vũ Nga lạnh lẽo, sự chán ghét trong lòng đối với Triệu Thanh La lại càng thêm nồng đậm. Trước đây, dù nàng đối với Triệu Thanh La việc không bắt lấy được Vệ Đồ kim quy con rể trong lòng có thất vọng, nhưng khi thấy Triệu Thanh La từ trước tới nay vẫn cần cù khổ tu, nàng vẫn còn chút cảm giác thưởng thức. Ấn tượng này đã thay đổi mới đây thôi... khi nàng thấy Triệu Thanh La không phân nặng nhẹ, không tiếc làm trái mệnh lệnh của nàng cũng không chịu viết thư cho Vệ Đồ thì sự thưởng thức cũng biến thành chán ghét. Rốt cuộc thì, viết một bức thư, khó đến vậy sao? Nàng cũng đâu phải ép Triệu Thanh La đi chết, chỉ là làm một việc nhỏ mà thôi. Hai trăm năm qua, Thánh Nhai Triệu gia đã đầu tư bao nhiêu tài nguyên vào việc bồi dưỡng Triệu Thanh La kẻ là tu sĩ thứ mạch tư chất không tốt? Những tài nguyên này lẽ nào không bằng một bức thư không quá quan trọng của Triệu Thanh La sao? Đương nhiên, Triệu Vũ Nga cũng rõ, nếu đứng từ góc độ Triệu Thanh La, nàng không có lỗi gì mấy. Nhưng... lỗi sai khác nhau ở từng người. Nàng đối với sự tha thứ của Triệu Thanh La có hạn mức, mà mức đó không hề cao — Triệu Thanh La kẻ là con cháu thứ mạch không có tiềm năng này, cũng không có tư cách... lựa chọn sai lầm giữa lợi ích gia tộc và lợi ích riêng. Lỗi lầm này, mới là căn bản để nàng ra quyết định, phạt giam Triệu Thanh La 300 năm chứ không phải vì bị Tư Đồ Dương bức bách.
Chỉ là, điều mà Triệu Vũ Nga không ngờ tới là, Triệu Thanh La phản kích lại đến nhanh đến vậy. Triệu Thanh La vừa chết, chuyện này sẽ hoàn toàn thay đổi. Ở ngoài, Thánh Nhai Triệu gia bức bạn thành thù, sẽ làm Vệ Đồ lão tổ Nguyên Anh triệt để ghi hận, xem như cừu nhân. Ở trong, khó tránh khỏi mang tiếng xấu "Chủ mạch vì làm vừa lòng người ngoài mà bức tử Kim Đan thứ mạch". Một khi mang tiếng này thì nội bộ lục đục giữa mạch chính và thứ mạch cũng không còn xa. Điều này, không cần nói gia tộc nào, cũng đều vô cùng thận trọng, hết sức tránh khỏi...
"Tư Đồ trưởng lão nói không sai, lão thân đã xem thường Triệu Thanh La rồi."
"Nàng ta không những không nhu nhược mà còn có quyết đoán vô cùng, muốn mượn cơ hội này, lợi dụng ta mạch chính mà đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh. Đây là đang liều mình đấy." Một lát sau, Triệu Vũ Nga cười lạnh vài tiếng, đáp lại Tư Đồ Dương. Vừa dứt lời, Tư Đồ Dương không khỏi ngơ ngác. Nửa câu đầu Triệu Vũ Nga nói, hắn nghe hiểu, nhưng nửa câu sau, hắn chẳng hiểu gì. Tuy nhiên, sau đó cũng không cho hắn có thời gian suy nghĩ nhiều. Triệu Vũ Nga sau khi vừa nói xong thì liền từ trong tay áo lấy ra một cái bình thuốc, dùng pháp lực hướng mật thất giam Triệu Thanh La đưa tới.
"Hóa Anh Đan?" Tư Đồ Dương giật mình. Dưới thần thức của hắn, đan dược trong bình này y hệt với viên "Hóa Anh Đan" mà hắn đã dùng khi đột phá cảnh giới Nguyên Anh trăm năm trước. Điều khiến Tư Đồ Dương khó hiểu là. Hiện giờ, Triệu Thanh La đã cãi nhau với Thánh Nhai Triệu gia căng thẳng như vậy, vì sao Triệu Vũ Nga còn đưa cho Triệu Thanh La viên Hóa Anh Đan này? Giúp nàng ta đột phá thành công sao? Như vậy chẳng phải là đang tiếp tay cho kẻ địch sao?
"Đó là Hóa Anh Đan tàn thứ phẩm." Ánh mắt Triệu Vũ Nga lạnh lùng, tùy ý giải đáp nghi ngờ của Tư Đồ Dương. Nguyên Anh có ba cửa ải. Toái Đan, Ngưng Anh, Khải Linh. Ba cửa ải này, cửa thứ nhất chỉ cần là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong tu luyện bình thường đều có thể phá vỡ được. Còn hai cửa còn lại thì có độ khó nhất định. Tích lũy hơi kém thì sẽ thân vong đạo tiêu. Tuy nhiên, khi qua được cửa Ngưng Anh, đến cửa thứ ba "Khải linh" thì tính mạng của tu sĩ Hóa Anh sẽ có sự đảm bảo cực lớn. Cho dù khải linh thất bại thì cũng chỉ rơi vào thân phận "Giả Anh" mà thôi, sẽ không đến mức chết. Lúc này, mục đích Triệu Vũ Nga tặng cho Triệu Thanh La "Hóa Anh Đan" tàn thứ phẩm cũng là vì mục đích đó — giữ lại tính mạng của Triệu Thanh La! Không làm cho tình hình trở nên không thể cứu vãn. "Thánh Nhai Triệu gia hết lòng quan tâm giúp đỡ. Dù là Vệ Đồ có hỏi, thì lão thân cũng không thẹn với lòng." Nói xong, Triệu Vũ Nga phất tay áo bỏ đi, không tiếp tục lưu lại ở cửa mật thất nữa.
...Cùng lúc đó, Vệ Đồ đang rời khỏi Khang quốc, đến "Ma Cực Hải" bên trong lãnh thổ ma đạo, như có cảm nhận được, nhìn về phía nam. "Không bao lâu nữa sẽ đến đảo Độc Ma, cái đảo này có thật sự phồn hoa như lời Chúc lão ma nói không?" "Có tứ giai Thái Tuế Thạch để bán thật chứ?" Vệ Đồ nhíu mày, nghi hoặc liếc qua hòn đảo nhỏ cách hắn hơn mười dặm. Dưới thần thức của hắn, trên hòn đảo nhỏ này trừ một ít hươu nai và thỏ rừng thì gần như không có sinh vật nào, cũng chẳng giống một linh đảo, ngược lại giống như một hoang đảo. Còn về tứ giai Thái Tuế Thạch... vật này trước mắt là rất cần thiết với Vệ Đồ, để tăng cường tinh khí bản thân, đáp ứng ngưỡng cửa tu hành "Nhiếp Sinh Nguyên Ấn", là một kiện trọng bảo. Chỉ cần "Nhiếp Sinh Nguyên Ấn" tu hành thành công, hắn sẽ có thể với thân Nguyên Anh trung kỳ mà có chiến lực chạm đến mức độ của Nguyên Anh hậu kỳ. Dù sao "Nhiếp Sinh Cửu Bí" chính là bí thuật bộc phát cao giai mà tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tu luyện. Ngoài việc tăng cường chiến lực... tu hành viên mãn "Nhiếp Sinh Nguyên Ấn" cũng là một việc cấp bách đang đặt ra trước mắt của Vệ Đồ. Theo Xích Long lão tổ ước đoán. Hắn muốn như thời Nguyên Anh sơ kỳ, đánh vỡ cực hạn Nguyên Anh, tấn thăng lên Nguyên Anh hậu kỳ, thì ít nhất phải đáp ứng hai điều kiện sau: Một là, Nhiếp Sinh Nguyên Ấn phải tu hành viên mãn. Hai là, luyện thể phải đột phá tứ giai trung kỳ. Khi hai điều kiện này được đáp ứng thì hắn mới có thể sử dụng bí thuật để tăng cường sức mạnh pháp lực, lên đến trình độ có thể đánh vỡ cực hạn Nguyên Anh trung kỳ. Do đó, trước khi đến được ma đạo địa vực, ngoài việc đi đường đến Vạn Âm Môn ra, Vệ Đồ còn dọc đường thu gom bí bảo luyện thể tứ giai và các loại thiên tài địa bảo có thể tăng tinh nguyên nhục thân với biên độ lớn.
"Cái đảo Độc Ma này, đâu chỉ đơn giản như bên ngoài đâu. Bên trong đó có bố trí cả trận pháp chuẩn ngũ giai đấy." "Với cảnh giới của ngươi, nếu có thể nhìn ra thì lại là chuyện kỳ lạ đấy." Xích Long lão tổ trốn trong tay áo của Vệ Đồ híp mắt, tiện tay ngưng ra một cái ngọc giản, đưa đến cho Vệ Đồ. "Trận pháp chuẩn ngũ giai?" Nghe vậy, Vệ Đồ không khỏi ngạc nhiên, vì theo hắn biết, rất nhiều đại trận hộ tông của các đại phái Nguyên Anh cũng chỉ đến cấp độ chuẩn ngũ giai thôi. Nói cách khác, cái "Thế lực" trông coi đảo Độc Ma này cũng có thể đạt tới cấp độ đại phái Nguyên Anh. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Vệ Đồ nhận lấy ngọc giản mà Xích Long lão tổ đưa đến, rất nhanh đã biết được trên đảo Độc Ma này có trận pháp hộ đảo này. Thì ra, đảo Độc Ma này ban đầu không phải là một phường thị giao dịch cao cấp trong lãnh thổ ma đạo mà là nơi ẩn tu của một cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ tên "Độc Ma lão nhân". Vị Độc Ma lão nhân này có phương thức thu thập tài nguyên khá giống với Đàm minh chủ của Phi Tiên Minh, đó là phát thư mời và cùng các tu sĩ khác trao đổi vật phẩm. Kết quả, qua lại vài lần thì đảo Độc Ma liền trở thành một phường thị cao cấp có tiếng ở Ma Cực Hải. Còn về tứ giai Thái Tuế Thạch mà Vệ Đồ đang tìm thì theo ký ức của Xích Long lão tổ, vật này là một trong các bảo vật trấn cửa hàng của "Vạn Thánh các" trên đảo Độc Ma. "Tu sĩ ma đạo phần lớn là dùng người luyện đan. Nếu tinh nguyên không đủ thì giết nhiều tu sĩ là được. Bởi vậy vật này nhiều năm qua cũng chẳng ai hỏi thăm." "Thật hợp với ngươi đấy." Xích Long lão tổ cười nhạt đáp. Lúc này, thời gian hắn được trở về Vạn Âm Môn cũng không còn bao lâu nữa, tâm tình của hắn tự nhiên là tốt hơn nhiều so với lúc ở trong lãnh thổ chính đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận