Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 238: Nguyên Anh phù bảo, Thu gia tỷ đệ

"Tha mạng?" Vệ Đồ cười lạnh, đối với Tiễn Hoành cầu xin tha thứ, làm ngơ. Hắn tuy không phải là người chính nghĩa, nhưng cũng không biết tiếp tay cho giặc, viện trợ ma tu. Từ lúc mới bắt đầu, hắn tìm đến Tiễn Hoành, liền không nghĩ tới cho Tiễn Hoành một cái kết cục êm đẹp. Tiễn Hoành cướp đoạt tổ ấm của người khác, chiếm lấy "Tôn trạch", giết chủ nhân Tôn trạch, sau đó lại ở quận Thường Sơn cướp đoạt không biết bao nhiêu phụ nữ phàm trần. Nghiệp chướng của nó nặng nề, đã sớm không thể tha thứ. Một khắc đồng hồ sau. Vệ Đồ sưu hồn kết thúc. Hắn buông tay phải ra, dưới bàn tay, Tiễn Hoành xụi lơ ngã xuống đất, thần trí không còn rõ ràng. "Khá là lanh lợi, lại còn giấu diếm từ Hạ gia tổ trạch lục soát được bảo vật." Vệ Đồ híp mắt lại, vung tay một cái, thu đi túi trữ vật đeo bên hông Tiễn Hoành. Hắn dùng pháp lực xóa đi lạc ấn thần thức bên trong túi trữ vật của Tiễn Hoành, từ bên trong lấy ra một bộ sách cổ màu đen, dùng thần thức cẩn thận xem xét. Lần này, thông qua sưu hồn, hắn không chỉ xác định được chỗ ở của hậu nhân Hạ gia, mà còn từ trong đầu Tiễn Hoành, biết được một vài chuyện phát sinh trong quá trình nó tìm kiếm hậu nhân Hạ gia. Tỉ như cuốn sách cổ màu đen này. Cuốn sách cổ màu đen này, là gia phả mà hậu nhân Hạ gia thờ cúng tại từ đường, trông có vẻ bình thường không có gì lạ, không hề có chút gì đặc biệt. Nhưng mà, Tiễn Hoành vào thời điểm đoạt được cuốn sách cổ màu đen này, lại phát hiện ra cuốn sách cổ màu đen này có huyền cơ khác —— giống như là một kiện pháp khí. Sau khi rót pháp lực vào, mặt trên sách cổ màu đen, sẽ ẩn hiện chữ viết màu vàng. Thấy được kỳ bảo này, Tiễn Hoành lập tức nảy sinh lòng tham, nuốt riêng cho mình, không hề có chút ý định nào báo cáo lại với Vệ Đồ. Nếu không phải lần này Vệ Đồ không màng đến đạo đức, trực tiếp sưu hồn Tiễn Hoành, nếu không thì liền sẽ bỏ lỡ cái "Sách cổ màu đen" này. "Nguyên Anh phù bảo!" Khoảng khắc trôi qua, theo pháp lực Vệ Đồ rót vào, sách cổ màu đen cuối cùng hiện ra chân dung, biến thành một lá phù lục vẽ "thước đen". Nhìn đến đây, Vệ Đồ sao có thể không rõ, cuốn sách cổ màu đen này, chính là một kiện Nguyên Anh phù bảo mà Thân Đồ thượng nhân khi còn sống để lại cho hậu nhân gia tộc. —— "Thước đen" bên trong phù lục chính là pháp khí đặt ở trên bàn thờ mà hắn đã lấy đi tại cung điện dưới lòng đất Bảo Tư Yến. Chỉ có điều, năm tháng trôi qua. Hạ gia dần trở nên suy tàn, lại không có hậu nhân nào biết gia phả thờ cúng trong từ đường, kì thực là một Nguyên Anh phù bảo. "May mà pháp lực của ngươi có hạn, nếu không lần này ta tới đây, liền nguy hiểm." Vệ Đồ liếc nhìn Tiễn Hoành đang hôn mê, trên mặt lộ ra một tia may mắn. Nguyên Anh phù bảo này, xét về uy lực, không hề thua kém gì phù lục công kích tứ giai hạ phẩm. Nếu như Tiễn Hoành có đủ pháp lực để thúc giục Nguyên Anh phù bảo này, cho dù hắn là luyện thể tam giai...chỉ sợ cũng khó tránh khỏi bị trọng thương, thậm chí là vẫn lạc. ------------------ Vệ Đồ không có lập tức giết chết Tiễn Hoành. Giết chết Tiễn Hoành dễ dàng, nhưng nếu như dẫn tới ma tu khác truy xét, hắn có thể chạy trốn, nhưng nữ quyến bên trong "Tôn trạch" liền chắc chắn chết không có chỗ chôn. Hắn có sắp xếp thỏa đáng. Một, mượn thiên phú huyễn thuật của Thất Thải Huyễn Nga, điều khiển Tiễn Hoành, thả tin tức Tiễn Hoành đang bế tử quan ra cho thuộc hạ của Tiễn Hoành. Hai, đợi tin tức Tiễn Hoành bế tử quan, truyền bá ra bên ngoài, hắn sẽ khống chế Tiễn Hoành, phân phát vàng bạc cho hạ nhân, nữ quyến bên trong nhà để họ trở về quê. Tu sĩ bế tử quan, không giống với bế quan thông thường, bế quan mười mấy năm, mấy chục năm, đều thuộc về chuyện thường thấy, sẽ không có ai sinh nghi. Dù cho bế quan mà chết, cũng là bình thường. Rốt cuộc, đột phá cảnh giới, không thể nào không có chút nào nguy hiểm. Nữ quyến mà Tiễn Hoành nuôi dưỡng, phần lớn là phụ nữ phàm trần, mười mấy năm sau, đã sớm tuổi già sức yếu. Lúc này, ban thưởng vàng bạc về quê, sẽ không khiến người ta hoài nghi. Những việc này, dù biết làm trì hoãn thời gian của Vệ Đồ một chút, nhưng Vệ Đồ lại cho là, rất đáng để làm. Điểm khác biệt giữa tu sĩ chính đạo và ma tu nằm ở chỗ, tu sĩ chính đạo đối với sinh mạng, vẫn còn lòng kính sợ, không giết hại người vô tội. Vệ Đồ cũng không muốn bởi vì hắn chém giết Tiễn Hoành, mà khiến cho nữ quyến vô tội bên trong "Tôn trạch", vì thế mà mất mạng. Mấy chục gia đình, mấy trăm sinh mạng, không phải là một con số nhỏ. Làm những việc này đồng thời. Vệ Đồ cũng tranh thủ thời gian, đi biệt trạch của Tiễn Hoành, gặp gỡ hậu nhân của Hạ gia. Thời gian ngàn năm trôi qua, Hạ gia không vì trong tộc từng xuất hiện một tu sĩ Nguyên Anh mà hưng thịnh, ngược lại theo năm tháng trôi qua, số lượng tộc nhân, càng thêm thưa thớt. Giống như Thân Đồ thượng nhân một người, đã hút khô toàn bộ vận may của gia tộc. Tiễn Hoành tìm được hậu nhân của Hạ gia, tổng cộng chỉ có sáu người, tạo thành một gia đình chứ không phải một tộc. Mà lại, gia đình hậu nhân Hạ gia này, trước khi Tiễn Hoành tìm đến, đã mai danh ẩn tích, đổi họ thành "Thu". Nếu như trong gia phả từ đường không khớp tên với tục danh mà Vệ Đồ biết, thì có lẽ Tiễn Hoành đã bỏ qua gia đình hậu nhân Hạ gia này rồi. Khi nhìn thấy Vệ Đồ xuất hiện. Thu lão thái gia trực tiếp quỳ xuống tại gian phòng, dập đầu đối với Vệ Đồ mà nói: "Không biết gia đình nhỏ của tiểu lão nhân đã đắc tội tiên sư chỗ nào, nếu có đắc tội, xin tiên sư chỉ trách tội mình tiểu lão nhân, đừng trách tội hậu nhân Thu gia, tha cho bọn họ một con đường sống." Đối với chuyện này, Vệ Đồ cũng không bất ngờ. Sau khi Tĩnh quốc bị luân hãm, ma tu xâm lấn Tĩnh quốc, từng người một ức hiếp đồng hương tại Tĩnh quốc, tùy ý giết chóc, đã sớm khiến cho người người oán trách. Bách tính Tĩnh quốc không sợ ma tu, ngược lại là một chuyện hiếm thấy. Việc hắn giết Tiễn Hoành, không phải là một ví dụ, mà là trạng thái bình thường của ma tu ở Tĩnh quốc. Bên cạnh đó, thủ đoạn của Tiễn Hoành khi tìm kiếm hậu nhân Hạ gia cũng không ôn hòa, đặc biệt là chuyện cưỡng ép vào "Nhà thờ tổ của Thu gia", cũng đủ khiến cho hậu nhân Hạ gia e ngại. "Lão nhân gia, xin đứng lên." Vệ Đồ cúi người, đỡ Thu lão thái gia dậy. Tuy rằng tuổi của hắn, đủ để làm ông nội của Thu lão thái gia này, nhưng nhìn vẻ bề ngoài, hắn chỉ là một thanh niên hai ba mươi tuổi. "Không dám, không dám." Thu lão thái gia thấy Vệ Đồ khiêm tốn như vậy, sửng sốt một chút. Từ khi ông ta ra đời, Tĩnh quốc đã bị vùi dập trong tay ma tu, ông ta chưa từng thấy qua một "ma tu" nào có thái độ thân thiện như Vệ Đồ. Đám người Thu gia đứng sau lưng Thu lão thái gia cũng giật mình một phen. Cảnh tượng này, bọn họ chưa hề đoán trước. "Vệ mỗ nhận lời nhờ vả của tiền bối gia tộc các ngươi, đến chăm sóc các ngươi những hậu nhân này." Vệ Đồ trầm ngâm một tiếng, bày tỏ ý đồ đến. Lúc này, hắn không còn che giấu tên họ của mình. Tự xưng là "Vệ mỗ" chứ không phải là "Từ mỗ". "Tiền bối gia tộc?" Thu lão thái gia nghe nói như vậy, từ trong trí nhớ mơ hồ, nhớ tới những lời mà khi còn bé từng được nghe. Hạ gia bọn họ, từng là gia tộc tu tiên, chỉ là do một vài nguyên do mà tàn lụi. "Vệ tiên sư, ngài chẳng lẽ là tu sĩ chính đạo? Là tu sĩ chính đạo khác với ma tu?" Khuôn mặt Thu lão thái gia lộ vẻ kích động, ông nhìn Vệ Đồ trước mắt, đôi mắt đục ngầu ửng đỏ. Người có thể quen biết với tiền bối gia tộc của ông ta, không nghi ngờ gì, nhất định là những tu sĩ cũ của Tĩnh quốc trước đây, tức là những tu sĩ chính đạo của Tĩnh quốc. Tu sĩ cũ của Tĩnh quốc trở về, đối với những người bị ức hiếp như bọn họ, đó chính là một chuyện tốt vô cùng lớn. Nhiều năm như vậy, nhà ai mà không bị ma tu ức hiếp qua chứ. Cướp đoạt nữ quyến trong nhà, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Đáng hận chính là một số ma tu, lấy phàm nhân làm thức ăn, ngang nhiên luyện chế ma khí. Thu lão thái gia có không ít bạn cũ, người thân, đã chết trong tay những ma tu đó. Mắt thấy báo được đại thù có hy vọng, Thu lão thái gia làm sao có thể không kích động, không vui mừng mà khóc. Nhưng mà, tiếp theo, lời của Vệ Đồ, dội một gáo nước lạnh vào Thu lão thái gia. "Vệ mỗ đúng là tu sĩ chính đạo, bất quá Vệ mỗ là tu sĩ của Trịnh quốc, mà không phải là tu sĩ cũ của Tĩnh quốc. Bên cạnh đó, Vệ mỗ lần này đến Tĩnh quốc, là vụng trộm đến, cũng không phải là chính đạo phản công." Vệ Đồ từng trải qua sự đời, nhìn ra được ý nghĩ trong lòng Thu lão thái gia, hắn lắc đầu, nói ra sự thật tàn khốc này. "Tĩnh quốc mất nước đã 100 năm, lại không có phản công, chúng ta những người già, tàn lụi gần hết. Cho nên, sẽ không có ai biết...Tĩnh quốc đã từng là vùng đất của chính đạo, tiên phàm sống chung hòa bình." Thu lão thái gia nghe vậy, thở dài một hơi, nói. Ông lo lắng nhất, không phải là việc hậu bối của Tĩnh quốc không còn ai biết đến chuyện Tĩnh quốc ngày trước, mà là...hậu bối của Tĩnh quốc biến thành nanh vuốt của ma tu, phản bội quê hương, quay lại giết hại người của cố hương. Nghe thấy lời này. Vệ Đồ âm thầm gật đầu. Chính đạo, dù không thiếu những chuyện xu nịnh bợ đỡ. Nhưng tranh chấp giữa các tu sĩ chính đạo, đều biết hạn chế trong giới tu tiên, không liên lụy đến người phàm. So sánh với Tĩnh quốc lúc này, Trịnh quốc liền như một chốn an yên của người phàm. "Vệ mỗ tuy là tu sĩ của Trịnh quốc, nhưng sư phụ của Vệ mỗ, cũng là tu sĩ cũ của Tĩnh quốc." Vệ Đồ suy nghĩ một chút, mở miệng nói. Mấy năm trước, sau khi Xa công Vĩ quyết định truyền thừa phù sư tam giai cho hắn, hắn liền nhận Xa công Vĩ là sư phụ thật sự của mình...nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không bí mật để lại mật tín cho Xa công Vĩ trước khi đi. Tiếng vừa dứt. Thu lão thái gia đang còn ánh mắt tàn lụi, sắc mặt xám ngoét, trên mặt lập tức nhiều thêm chút sức sống, vẻ mong đợi, thần thái phấn chấn. Giống như câu nói của Vệ Đồ này, đã cho ông thêm không ít tuổi thọ. "Lão hủ có lẽ, có thể nhìn thấy Tĩnh quốc phục quốc trước khi chết." Thu lão thái gia cười mấy tiếng. "Không biết vệ tiên sư, lần này tìm chúng ta hậu nhân Hạ gia, có chuyện gì cần làm?" Thu lão thái gia tỉnh lại sau đó, hỏi vào chính sự. Ông không cho rằng, Vệ Đồ từ Trịnh quốc ngàn dặm xa xôi đến Tĩnh quốc, chỉ vì gặp mặt hậu nhân Hạ gia như bọn họ. "Dựa theo ước định với tổ tông ngươi, nếu như hậu nhân Hạ gia các ngươi, giàu có phát đạt, Vệ mỗ sẽ không cần chăm sóc. Nhưng nếu hậu nhân Hạ gia các ngươi suy tàn...Vệ mỗ liền phải ra tay giúp đỡ." Vệ Đồ suy nghĩ một chút, trả lời. Lúc đầu, hắn chỉ tính nâng đỡ hậu nhân Hạ gia một chút, còn nhiều hơn nữa thì không biết làm thế nào. Rốt cuộc, Thân Đồ thượng nhân không phải ân nhân của hắn, ngược lại là kẻ cướp đoạt thân thể của hắn...nhưng nghĩ đến việc hắn đã lấy được "Nguyên Anh phù bảo" mà Thân Đồ thượng nhân đã để lại cho Hạ gia từ tay Tiễn Hoành...Chỉ giúp đỡ một chút thì có vẻ quá keo kiệt, cay nghiệt. "Tiểu lão nhân có một yêu cầu quá đáng." Thu lão thái gia một lần nữa quỳ xuống, bái lễ nói: "Xin vệ tiên sư, nhớ tới tình cảm của tiền tổ, mang hai tôn nhi của ta, đi đến Trịnh quốc, thoát khỏi Địa Ngục Tĩnh quốc này." Ông quỳ bái này, chậm chạp không đứng dậy, chờ Vệ Đồ trước mặt lên tiếng. "Trịnh quốc?" Vệ Đồ mặt lộ vẻ chần chờ. Lần này hành trình Tĩnh quốc của hắn kết thúc, sẽ quay về Nam Hoang Cổ Nguyên, từ "Lối đi bí mật" của Nam Hoang Cổ Nguyên lẻn đến Khang quốc. Chứ không đi ngang qua Trịnh quốc. Bên cạnh đó, không lâu nữa Trịnh quốc sẽ bị Ma đạo xâm lấn quy mô lớn. Đến lúc đó, Trịnh quốc lại là một Tĩnh quốc khác. Thậm chí còn hỗn loạn hơn cả Tĩnh quốc hiện tại. Hắn mang theo hậu nhân Hạ gia đến Trịnh quốc, không phải là giải cứu hậu nhân Hạ gia, mà là đẩy hậu nhân Hạ gia vào hố lửa. Bất quá, đổi góc độ mà suy nghĩ. Vệ Đồ cũng không cho rằng thỉnh cầu này của Thu lão thái gia, có gì sai. Rốt cuộc, lúc trước hắn đã nói mình là tu sĩ của Trịnh quốc, lại còn nói là đến chăm sóc hậu nhân của Hạ gia...nếu Thu lão thái gia không nói lời này, ngược lại mới là chuyện lạ. "Từ lối đi bí mật, lén lút đi đến Khang quốc, dù dễ dàng hơn đầm lầy Hắc Huyết, nhưng trong đó cũng gặp nguy hiểm...dựa vào tu vi của ta, mang một người, còn có năng lực bảo vệ chu toàn cho nó, mang hai người, thì họa phúc khó lường." Vệ Đồ thầm nghĩ. Nếu như gặp nguy hiểm, hắn chắc chắn là sẽ ưu tiên sự an toàn của bản thân. Những người còn lại, đều phải lui lại phía sau. Không thể bận tâm đến hậu nhân của Hạ gia được. "Xem trước tố chất của hai tôn nhi ngươi đã." Vệ Đồ thu lại suy nghĩ, nhìn về phía thiếu niên thiếu nữ đang đứng phía sau Thu lão thái gia. Hai người này, chính là hai tôn nhi trong lời nói của Thu lão thái gia, thế hệ trẻ tuổi của sáu người Thu gia. Hai người có tuổi gần như nhau. Nữ lớn hơn một chút, đang vào độ tuổi cập kê, một bộ váy trắng, khóe mắt có nốt ruồi nước mắt, trông quyến rũ mê người. Nam nhỏ tuổi hơn một chút, còn là thiếu niên. Lúc nhìn Vệ Đồ, đáy mắt hiện rõ vẻ mong đợi. "Thu Hoài Tố." thiếu nữ vén áo hành lễ, báo lên tên mình. "Thu Bất Thần." Thiếu niên lui về phía sau, cũng nói tên họ của mình với Vệ Đồ. "Thu Bất Thần, Hạ Sính Thần." Vệ Đồ nghe vậy, lập tức nhớ đến tên của Thân Đồ thượng nhân, không khỏi nhìn Thu Bất Thần thêm vài lần. "Tên Bất Thần là lão hủ đặt, chỉ là để nó ghi nhớ Tĩnh quốc, không muốn thần phục trước lũ ma tu kia." Thu lão thái gia nói bổ sung. Vệ Đồ hơi gật đầu. Hắn tiện tay lấy ra hai Trắc Linh Phù, dán lên trán của Thu Hoài Tố và Thu Bất Thần. Linh phù dán trên đầu đôi tỷ đệ này. Trong chốc lát, trên trán của Thu Bất Thần, liền dâng lên ánh hào quang màu vàng đất chói mắt. Ánh hào quang màu vàng đất này lớn cỡ đầu người, sáng rỡ chói lóa. Thu Hoài Tố theo sát phía sau, trên trán cũng lộ ra ánh sáng màu xanh đen. Chỉ là tia sáng của nàng, so với em trai Thu Bất Thần nhỏ hơn một chút, vẻn vẹn chỉ lớn hơn một xích nhỏ. "Thượng phẩm thổ linh căn, trung phẩm thượng đẳng băng linh căn. Linh căn của hậu nhân Hạ gia này, không tệ a." Vệ Đồ kinh ngạc nói. Thượng phẩm linh căn và dị linh căn, đều là tư chất ngàn dặm mới gặp một, lại đồng thời xuất hiện trên người một đôi tỷ đệ, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy. Trong quá khứ, giới tu tiên cũng không phải chưa từng thấy qua chuyện lạ như vậy. Chỉ là Vệ Đồ không ngờ tới, bản thân mình cũng có một ngày gặp phải chuyện lạ này. Thấy thế, Vệ Đồ khẽ động tâm, lần nữa vung ra vài Trắc Linh Phù, dán lên cha mẹ của tỷ đệ Thu gia. Không sai khác so với tỷ đệ Thu gia. Trên trán của cha chúng cũng lộ ra ánh hào quang chói mắt, là trung phẩm thổ linh căn. Mẹ chúng thì kém hơn một chút, nhưng cũng nằm trong hàng hạ phẩm linh căn, đứng thứ trung đẳng. "Chẳng lẽ, chi nhánh hậu nhân này là huyết mạch ruột thịt của Thân Đồ thượng nhân?" Vệ Đồ chau đôi lông mày, lấy ra ngọc giản mà Thân Đồ thượng nhân đã để lại, cẩn thận xem xét. —— Dòng dõi tu sĩ không giống phàm nhân, tỉ lệ xuất hiện linh căn cao, sẽ cao hơn một chút. Thượng phẩm linh căn ngàn dặm mới có một trong phàm nhân, ở trong gia tộc tu tiên thì không chắc như vậy. Nhất là tu sĩ Nguyên Anh, gốc gác xương cốt và huyết mạch, sớm đã không giống tu sĩ bình thường. Dòng dõi sinh ra, hiếm có tư chất kém. Đương nhiên, khác với phàm nhân, việc các tu sĩ sinh dục dòng dõi, sẽ không quá dễ dàng. Hoặc có thể nói, sinh dục dòng dõi bình thường dễ, sinh dục "hậu duệ thuần huyết" thì khó. —— "hậu duệ thuần huyết" mới có thể kế thừa tư chất của cha mẹ. Tỉ như tu sĩ Nguyên Anh, theo một ý nghĩa nào đó, họ không khác gì "Thiên Yêu" trong yêu thú, so với phàm nhân thì hoàn toàn là hai chủng tộc khác nhau. ------------------ Nội dung mà Thân Đồ thượng nhân lưu lại trong ngọc giản quá nhiều, Vệ Đồ trước đó không rảnh xem hết, sau khi có được thì chỉ nhìn lướt qua, chi tiết cũng chưa xem kỹ. Hắn lướt qua những dòng ghi chép về nửa đời trước của Thân Đồ thượng nhân, trực tiếp đi xem những chuyện Thân Đồ thượng nhân đã làm sau hai trăm năm tuổi thọ còn lại, khi trở về Hỏa Tinh Môn và Đại Phong Pha. "Thì ra là thế." Sau gần nửa canh giờ, Vệ Đồ đã tìm thấy nguyên nhân tư chất cao của tỷ đệ Thu gia trong ngọc giản của Thân Đồ thượng nhân. Nguyên lai, Thân Đồ thượng nhân ngờ tới, Hỏa Tinh Môn có thể sẽ "nhắm vào" hậu nhân Hạ gia mà hắn đã để lại sau khi chết, vì vậy thỏ khôn có ba hang, đã nhận nuôi những đứa trẻ tư chất tốt nhất trong tộc tu tiên Hạ gia vào một mạch tộc nhân phàm tục của Hạ gia. Sau đó, bí mật sắp đặt, khiến cho mạch hậu nhân Hạ gia này trở thành "ẩn tu" bảo hộ cho Hạ gia. Chỉ là, trong ngọc giản, Thân Đồ thượng nhân lại không nói mình còn để lại một kiện trấn tộc bảo vật cho Hạ gia "ẩn tu" — Nguyên Anh phù bảo. "Nhưng mà...dù gia tộc có hùng mạnh đến đâu, cũng có lúc suy vong, bố trí cho Hạ gia ẩn tu dù là một nước cờ hay, nhưng về sau, Hạ gia ẩn tu độc lập ra ngoài, tự nhiên sẽ có ngăn cách với người Hạ gia của Hỏa Tinh Môn, hơn nữa lại không có nguồn vốn tu hành riêng..." "1000 năm sau, Hỏa Tinh Môn bị hủy diệt...Hạ gia ẩn tu, cuối cùng cũng lưu lạc thành người phàm." Vệ Đồ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận