Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 193: Lại nghe thấy phái Nam Hoa

Chương 193: Lại nghe thấy phái Nam Hoa. Nhị giai linh địa là tài sản quan trọng nhất của gia tộc Trúc Cơ. Sự phân chia giữa tán tu Trúc Cơ và gia tộc Trúc Cơ nằm ở nhị giai linh địa này. Hà Nhai Mai gia từ bỏ nhị giai linh địa. Thế lực và tu sĩ thèm khát gia sản của Mai gia không cần thiết phải đuổi cùng gϊết tận gia tộc này. Dù sao thì Hà Nhai Mai gia chỉ là mất lão tổ chứ không phải toàn tộc gặp nạn, vẫn còn sức đánh ngang ngửa "Trúc Cơ cảnh". Cùng Mai gia đồng quy vu tận, chưa chắc đã có kết quả tốt. "Gia tộc khác mà đưa ra quyết định này sẽ có chút mạo hiểm. Nhưng Mai gia có Yến nhi và Tu Văn âm thầm bảo vệ thì không." Vệ Đồ suy nghĩ nói. Vứt bỏ nhị giai linh địa tuy có thể giảm bớt sự dòm ngó của cường địch nhưng không có nghĩa là có thể tránh được lòng tham của tất cả mọi người. Dù sao thì gia tộc Trúc Cơ tích lũy nhiều năm cũng là một món của cải không nhỏ. Nhưng Hà Nhai Mai gia có Vệ Yến tỷ đệ âm thầm bảo hộ thì không có gì phải lo lắng. Thực lực mà Mai gia đang ẩn giấu còn mạnh hơn Mai Lang ở bên ngoài không chỉ một bậc. Trên thực tế, với thực lực của Vệ Yến tỷ đệ, trực tiếp đứng ra bảo vệ Hà Nhai Mai gia cũng không phải không có khả năng. Chỉ là, Vệ Yến tỷ đệ là Trúc Cơ lén lút, là thân phận "hắc hộ" trong mắt tiên môn, để lộ ra thì hại nhiều hơn lợi.
Sau khi nghe ngóng tình báo từ thương hội Cửu Vân, Vệ Đồ thúc giục "Hoàng Nhạn Chu" bay thẳng đến nơi ở hiện tại của Hà Nhai Mai gia, nhất giai linh địa "Thúy Bình Cốc". Thúy Bình Cốc cách Hà Nhai Lĩnh hơn 1.000 dặm, là linh địa thuộc về Trường Lĩnh Hoắc gia. Trường Lĩnh Hoắc gia là gia tộc Trúc Cơ, cũng là thông gia với Hà Nhai Mai gia. Hai gia tộc đời đời kết thông gia. Đạo lữ của Mai Viễn Phong chính là xuất thân từ Trường Lĩnh Hoắc gia, bao gồm cả huynh trưởng của Mai Trân, đạo lữ mà ông cưới cũng là tu sĩ Hoắc gia. Nếu không phải trước kia Vệ Tu Văn chen ngang một chân thì vận mệnh của Mai Trân rất có thể cũng là gả cho tu sĩ Hoắc gia, trở thành người của Hoắc gia. Ngày hôm sau, sáng sớm. Vệ Đồ đi đến nửa đường, cách Thúy Bình Cốc còn vài chục dặm thì đột nhiên có hai đạo độn quang màu xanh từ hướng tây bắc bay đến, ngay sau đó là một đại hán áo tím Trúc Cơ trung kỳ đuổi sát theo sau. Vệ Đồ thấy tình hình này thì phất tay áo một cái, tránh ra vị trí của mình, né tránh hai đạo độn quang màu xanh đang đuổi đến từ xa. Theo quan sát của Vệ Đồ, hai đạo độn quang màu xanh kia bao vây hai người lạ mà hắn không quen biết, đều là tu sĩ Luyện Khí. Còn đại hán áo tím thì Vệ Đồ lại nhận ra, là "hung nhân" trong giới tán tu của Trịnh quốc mà hắn đã gặp khi tham gia đấu giá ngầm. Vì vậy, Vệ Đồ đương nhiên cố gắng tránh phiền phức, hắn không đời nào vì cái gọi là "tinh thần trọng nghĩa" mà cưỡng ép ra mặt. Lấy mạnh gϊết yếu chưa chắc đã là chuyện ác. "Vệ tiền bối, vãn bối Đào Tiết, là tu sĩ Hàm Sơn Đào gia. 'Thương Minh' kia truy đuổi ta là vì gϊết người đoạt bảo, mong rằng Vệ tiền bối có thể giúp đỡ một chút, sau này Đào gia chắc chắn sẽ có thâm tạ." Ai ngờ, hai đạo độn quang màu xanh kia không hề rời đi mà lượn một vòng rồi dừng lại trước mặt Vệ Đồ. Bên trong độn quang màu xanh là một công tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, mặc áo gấm hoa phục. Đằng sau là một nữ tử trẻ tuổi nhu nhược, có bảy phần giống với Đào Tiết, có lẽ là muội muội của Đào Tiết. Thấy Vệ Đồ, Đào Tiết như vớ được cọc, vội cúi người hành lễ, giọng điệu hấp tấp nói. Tình hình bây giờ khác trước. Hiện tại Vệ Đồ đã hoàn thành nhiệm vụ tiên môn giao phó trấn thủ nên thuộc về "thân tự do", việc di chuyển ở Trịnh quốc nội địa với diện mạo thật còn tiện hơn là che giấu hình dạng. Vì vậy, ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Vệ Đồ, Đào Tiết đã nhận ra Vệ Đồ chính là "Vệ phù sư" đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu tiên của Trịnh quốc. Thấy Đào Tiết huynh muội "không thức thời" trực tiếp mang phiền phức đến chỗ mình, Vệ Đồ khẽ nhíu mày, trong lòng không vui. "Gắp lửa bỏ tay người", mặc kệ là vô tình hay cố ý, có lý do hay không có lý do thì người trong cuộc như hắn cũng không vui nổi. Chỉ là, bây giờ không phải lúc nói tỉ mỉ những chuyện này. Vệ Đồ ngẩng đầu nhìn đại hán áo tím "Thương Minh" đang đuổi sát phía sau. Nếu như hôm nay dịch dung thì Vệ Đồ cũng chẳng quản gì Đào Tiết huynh muội, trực tiếp bỏ chạy là xong. Hắn và Hàm Sơn Đào gia lại chẳng có chút giao tình nào. Nhưng vì hắn đang để lộ diện mạo, gặp phải chuyện này mà trực tiếp bỏ đi thì có vẻ không hay, còn có thể dẫn họa vào thân. Hàm Sơn Đào gia không phải là gia tộc Trúc Cơ mà là gia tộc Kim Đan nổi danh như Hạc Sơn Hoàng gia. "Không biết Thương đạo hữu vì sao lại truy đuổi hai tiểu bối Đào gia này? Chẳng lẽ trong đó có hiểu lầm?" Vệ Đồ nhìn về phía Thương Minh đã dừng lại độn quang phía trước, chắp tay thi lễ, giọng điệu khách khí nói: "Vệ mỗ chỉ là đi ngang qua. Vệ mỗ hoàn toàn không rõ ân oán giữa Thương đạo hữu và hai tiểu bối Đào gia này." Vừa nói, Vệ Đồ vừa truyền âm giao lưu với Thương Minh, cố ý nhấn mạnh hai chữ "đi ngang qua". Ý của Vệ Đồ rất rõ ràng, đợi sau khi hắn rời đi thì Thương Minh có thể tiếp tục truy sát huynh muội Đào gia. Tạm thời thu tay xem như bán cho hắn một bộ mặt. "Vệ Đồ?" Thương Minh dừng bước, hắn quan sát một lượt gương mặt của Vệ Đồ, mày nhíu lại. Mười năm trước, danh tiếng của Vệ Đồ trong giới tu tiên Trịnh quốc đã không hề nhỏ, đặc biệt trong giới phù sư thì lại càng nổi danh. Với thực lực của hắn thì đấu với Vệ Đồ - một nhị giai thượng phẩm phù sư này, phần thắng không cao. Nói cách khác, Vệ Đồ - một "Trúc Cơ cường giả" này, đủ tư cách để hắn nể mặt. "Chẳng phải Vệ phù sư đã bị tiên môn chiêu mộ, đến tiền tuyến chiến trường sao?" Thương Minh thu liễm tâm tư, thăm dò hỏi. Nếu như Vệ Đồ là đào binh, bị tiên môn truy sát thì hắn sẽ không cần quá cố kỵ Vệ Đồ, mà ngược lại Vệ Đồ phải kiêng kị hắn mới đúng. "Mười năm đã qua, thời hạn trấn thủ của Vệ mỗ đã đủ, giờ là thân tự do." Vệ Đồ cười nhạt một tiếng, không chút e ngại nói. "Thời hạn trấn thủ?" Nghe vậy, Thương Minh giật mình. Tán tu có thể trụ lại đến hết thời hạn trấn thủ, còn sống trở lại Trịnh quốc đều không phải hạng người hiền lành gì. Trong mắt Vệ Đồ hắn là hung nhân nhưng trong mắt hắn thì Vệ Đồ mới thật sự là hung nhân, không dễ dây vào. "Hai tiểu bối Đào gia có thù với Thương mỗ, chuyện này không tiện nói nhiều. Bất quá... nể mặt Vệ đạo hữu, Thương mỗ tạm thời không tính toán với bọn chúng." Thương Minh chắp tay thi lễ với Vệ Đồ, nói một tiếng "Cáo từ" rồi hóa thành độn quang, biến mất ở cuối chân trời. Chỉ là khi Thương Minh rời đi, Vệ Đồ đã để ý thấy Thương Minh lén lưu lại thủ đoạn truy tung trên người huynh muội Đào Tiết. Nhưng Vệ Đồ không nhắc nhở huynh muội Đào Tiết, chọn cách làm ngơ. "Hai huynh muội các ngươi có thể đi." Vệ Đồ liếc Đào Tiết một cái rồi phất tay. Hắn không có hứng thú với ân oán, bí mật giữa Thương Minh và huynh muội Đào Tiết. Việc Thương Minh nhượng bộ vừa rồi cũng xem như ngầm chứng minh, trọng bảo trên người huynh muội Đào Tiết rất hữu hạn, không đáng để hắn lưu tâm. "Vệ tiền bối, xin dừng bước." Đào Tiết là người thông minh, hắn biết mình chỉ tạm thời thoát hiểm. Một khi Vệ Đồ rời đi, Thương Minh nhất định sẽ quay lại truy sát hắn. Nhưng vừa dứt lời thì bước chân Vệ Đồ vẫn không dừng lại, độn quang của hắn lóe lên rồi biến mất một khoảng. Thấy cảnh này, Đào Tiết ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tiền bối "không tốt phục vụ" như Vệ Đồ. "Tiền bối dừng bước, vãn bối có một bí mật muốn bẩm báo. Bí mật này tuyệt đối có giá trị với Vệ tiền bối." Đào Tiết nghiến răng, thúc giục tinh huyết, dùng huyết độn đuổi kịp Vệ Đồ, la lớn với Vệ Đồ đang ở phía trước. Nghe vậy, Vệ Đồ khẽ nhướng mày, trong lòng dâng lên một chút hứng thú, độn quang của hắn ngoặt lại, quay trở về trước mặt Đào Tiết. "Bí mật gì?" Vệ Đồ liếc nhìn Đào Tiết sắc mặt trắng bệch rồi tiện tay lấy ra một viên đan dược nhất giai ném tới. Đào Tiết nuốt đan dược vào, sắc mặt hồng hào trở lại, thở hồng hộc vài hơi rồi nói: "Vệ tiền bối có biết phái Nam Hoa không?" Phái Nam Hoa? Vệ Đồ giật mình. Hắn không chỉ quen thuộc ba chữ "phái Nam Hoa", mà linh bảo "Bổ Thiên Bát" của phái Nam Hoa còn đang ở trên tay hắn. Nhưng dù sao thì phái Nam Hoa cũng là một tiên môn Thượng Cổ ở địa giới Trịnh quốc, trong giới tu tiên Trịnh quốc có không ít ghi chép về phái Nam Hoa. Vậy nên việc Đào Tiết nói cho hắn bí mật về "phái Nam Hoa" cũng chưa chắc có ích cho hắn. Tu hành nhiều năm, Vệ Đồ rất biết cách dưỡng khí, hắn không đổi sắc nhìn Đào Tiết, giọng điệu đạm mạc nói: "Là Thượng Cổ tiên môn phái Nam Hoa kia? Không biết trong tay ngươi có bí mật gì về tiên môn này?" "Chỉ cần Vệ tiền bối hộ tống ta và muội muội đến Hàm Sơn Đào gia an toàn, bí mật này Đào mỗ nhất định..." Đào Tiết tươi cười nói. Nhưng khi Đào Tiết còn chưa dứt lời, đã bị Vệ Đồ lạnh giọng cắt ngang. "Tiểu bối, ngươi cho rằng Vệ mỗ không bằng Thương Minh, sợ các ngươi sao?" Sắc mặt Vệ Đồ lạnh đi, không chút khách khí nói. Hiện tại hắn bái sư Xa chân quân, sau lưng có chỗ dựa là "Tán Tiên Minh" thì sao phải sợ một "Hàm Sơn Đào gia"? Thậm chí không khách khí mà nói thì so với Tán Tiên Minh, Hàm Sơn Đào gia chẳng qua là một thế lực nhỏ, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Lúc trước thấy huynh muội Đào Tiết bị Thương Minh truy sát, dây dưa đến hắn... hắn chỉ là không muốn gây thêm phiền phức nên mới giúp huynh muội Đào Tiết một chút sức lực chứ không có nghĩa là hắn sợ Hàm Sơn Đào gia, buộc phải trợ giúp. "Là vãn bối vô lễ, xin tiền bối thứ tội." Đào Tiết nghe vậy thì biến sắc, vội vàng tạ lỗi với Vệ Đồ. Lúc này, Đào Tiết thầm hận phán đoán sai lầm, không những không tìm được giúp đỡ mà còn đắc tội một Trúc Cơ tiền bối. Nếu xử lý không khéo thì Vệ Đồ so với Thương Minh - một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia, còn phiền phức hơn nhiều. "Lời lúc trước của Đào mỗ chỉ là muốn khoản đãi Vệ tiền bối tại Hàm Sơn..." Đào Tiết chữa cháy, ngượng ngùng cười. "Còn về bí mật phái Nam Hoa thì..." "Nếu Vệ tiền bối muốn nghe, Đào mỗ sẽ nói cho tiền bối ngay bây giờ." Đào Tiết bổ sung. "Nói!" Vệ Đồ nói ngắn gọn, lạnh lùng liếc nhìn Đào Tiết một cái. Đào Tiết nói thẳng: "Bí mật phái Nam Hoa này, cũng là do vãn bối vô tình biết được từ miệng ông nội, tương truyền phái Nam Hoa khi xưa đã xây dựng tứ đại bí mật dược viên..." "Mỗi dược viên đều trồng vô số linh thảo, thế lực nào có được, chắc chắn sẽ hưng thịnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận