Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 110: Đấu giá hội mưa gió, Phó Chí Chu đột phá (cầu đặt mua)

Chương 110: Hội đấu giá mưa gió, Phó Chí Chu đột phá (cầu đặt mua)
Vệ Đồ đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn lấy đi Trúc Cơ Đan của Triệu Thanh La, trong lòng vẫn có chút áy náy, lo lắng vì chuyện này mà làm lỡ con đường tu đạo của Triệu Thanh La. Dù sao, ân cứu mạng, cầm Trúc Cơ Đan báo đáp, là hợp tình hợp lý. Nhưng dù gì thì hắn cũng là không hỏi mà lấy. Bây giờ thấy Triệu Thanh La Trúc Cơ thành công, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn cũng theo đó mà tan biến.
. . .
Rất nhanh.
Đại sảnh tầng hai Bách Bảo Các, những chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn lần lượt kín chỗ các tu sĩ. Trong đó, không thiếu những tu sĩ đội nón lá che mặt, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, đầy vẻ thần bí. Theo quan sát của Vệ Đồ, các Trúc Cơ chân nhân ngồi ở các bao sương trên tầng ba, lần này ít nhất đã đến bảy vị trở lên.
"Lẽ nào lần này hội đấu giá có vật gì đáng để các Trúc Cơ chân nhân chú ý?"
Vệ Đồ lấy ra thiệp mời từ trong tay áo, lật đến mặt sau xem mục lục vật đấu giá của hội đấu giá.
"Cũng giống mấy lần trước, không có gì quý trọng cả, xem ra là ba món bảo vật cuối cùng, có điều gì huyền bí."
Vệ Đồ thầm nghĩ. Ngoài nguyên nhân này, hắn thực sự không nghĩ ra hội đấu giá lần này, còn có bảo vật gì khác có thể hấp dẫn được bảy vị Trúc Cơ chân nhân đến đây. Dù sao, hội đấu giá của Bách Bảo Các năm năm tổ chức một lần, mỗi lần bán đấu giá bảo vật đều cơ bản giống nhau.
Một khắc đồng hồ sau.
Một mỹ phụ quần áo mát mẻ, dáng người thục mỹ bước lên bàn ngọc ở đài đấu giá, nàng khẽ cúi người thi lễ, cười nói: "Thiếp thân Lâu Hồng, phụ trách chủ trì hội đấu giá lần này, ta thay mặt thương hội hoan nghênh chư vị khách quý."
Tự giới thiệu xong, Lâu Hồng cũng không nói nhảm thêm, nàng vén tấm vải đỏ che bàn ngọc, để lộ vật đấu giá đầu tiên của hội đấu giá lần này. Đó là một khoáng thạch đen nhánh, to bằng hạt đào.
"Một khối Thiết Tinh trung phẩm cấp một, nặng ba cân sáu lượng, là linh tài hiếm có để chế tạo pháp khí, tại hội đấu giá hôm nay, giá khởi điểm mười ba linh thạch."
"Mỗi lần tăng giá không thấp hơn hai viên linh thạch."
Lâu Hồng mỉm cười nói.
"17 viên linh thạch!"
Các tu sĩ trong tràng lập tức kêu giá.
Thiết Tinh là một trong những linh tài thường gặp của giới tu tiên, giá cả công khai, một khối nặng ba cân sáu lượng như thế này, giá cả thị trường dao động ở khoảng 30 viên linh thạch. Nếu có thể đấu giá được với giá thấp hơn 30 viên linh thạch thì bọn họ sẽ có lời. Đây là Bách Bảo Các cố tình thu hút khách hàng, thả ra chút "lợi nhỏ" cho các tu sĩ.
"Ta ra 21 viên linh thạch."
"23 viên."
Âm thanh kêu giá nối tiếp nhau, bầu không khí hội đấu giá bị đẩy lên cao. Kể cả Vệ Đồ và Phó Chí Chu, hai người cũng báo giá cho khối Thiết Tinh này. Linh thạch tự nhiên đưa tới tay, bọn họ đương nhiên không thể bỏ qua, không thể làm ra vẻ thanh cao.
"27 viên linh thạch."
Cuối cùng, khối Thiết Tinh này bị một lão giả mặc áo xám vỗ được, bỏ vào trong túi. Giá cả này chỉ kiếm được chút ít tiền công, lợi nhuận đối với những người ở đây có chút ít. Tiếp tục báo giá, liền biết sẽ bị lỗ.
"Vật đấu giá thứ hai, là một đôi Hỏa Tương Quả do Thịnh Giang Hà sản xuất."
"Loại quả này có vị ngon ngọt, lại còn giúp ích cho việc tu vi. Là vật không hai dùng để tu luyện, chiêu đãi khách quý."
"Hiệu quả tổng quan tương đương với một viên Trợ Khí Đan."
Mỹ phụ vén vải đỏ trên bàn ngọc.
Lập tức.
Một mùi thơm phức tràn ngập toàn trường.
"Hỏa Tương Quả?"
Một vài tu sĩ yết hầu khẽ nhúc nhích, nuốt một ngụm nước bọt. Ngoài việc có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống, linh quả còn có một lợi điểm, đó là có thể tạo ra hiệu quả tương đương với đan dược, gia tăng tu vi. Bên cạnh đó, khi dùng linh quả, không cần lo lắng việc đan dược còn sót lại đan độc. Chỉ là… giá của linh quả thường đắt đỏ, quý hơn đan dược cùng cấp. Tỷ như Hỏa Tương Quả lần này, giá khởi điểm còn cao hơn "Trợ Khí Đan" một thành, dù có thể đạt được hiệu quả tương đương. Do vậy, dù cho lần này giá khởi điểm của Hỏa Tương Quả không cao, người đấu giá cũng rải rác.
Vệ Đồ có chút động lòng, hắn lúc này cảnh giới đang ở Luyện Khí tầng bảy, nếu ăn hai quả Hỏa Tương Quả này, hắn có nắm chắc sẽ đột phá đến Luyện Khí tầng tám trong vòng mười năm. Việc tu vi ở hậu kỳ Luyện Khí đột phá không hề dễ như ở sơ kỳ hay trung kỳ, mà một tiểu cảnh giới phải mất đến mười mấy năm đều là chuyện thường.
Nhưng cuối cùng, Vệ Đồ vẫn không đấu giá.
Giá linh quả không nhỏ, hiệu quả không cao, chủ yếu dành cho các tu sĩ giàu có. Nếu hắn mua được linh quả này thì sẽ quá mức bắt mắt, không tránh khỏi việc bị người khác chú ý. Nên cẩn trọng mới có thể phát tài. Trong lúc chưa Trúc Cơ, hắn không muốn quá phô trương. Bên cạnh đó, hội đấu giá của Bách Bảo Các năm năm một lần, lần sau hắn tham gia, chắc chắn vẫn còn những loại linh quả tương tự Hỏa Tương Quả để đấu giá, không cần phải gấp gáp mua ngay bây giờ. Còn một điểm nữa. Hắn cần dành dụm linh thạch để chuẩn bị mua Ngưng Cơ Đan, không muốn lãng phí tiền ở những nơi khác.
Lần này đến hội đấu giá. Vệ Đồ chỉ là cảm thấy cuộc sống quá bình lặng, muốn có chút thay đổi, dự định ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện mở mang tầm mắt. Trong chốc lát. Hỏa Tương Quả bị người ta vỗ đi mất.
Từng món, từng món vật đấu giá được Lâu Hồng mang từ túi trữ vật ra để đấu giá. Trong số đó, không ít món giống như Thiết Tinh, Hỏa Tương Quả, có thể tranh thủ chút lợi nhỏ. Hội đấu giá tiến hành đến giữa chừng. Phó Chí Chu chờ mong "Khư Khí Đan" cuối cùng đã xuất hiện, hắn bỏ ra mười bốn viên linh thạch để đấu giá mua được viên đan dược kia.
"Không để ý căn cơ, chỉ ham sướng khoái nhất thời, sau này sẽ phải hao phí cái giá lớn hơn để bù đắp những thứ này." Vệ Đồ thở dài trong lòng. Từ khi đột phá lên Luyện Khí tầng sáu, Phó Chí Chu đã ở cảnh giới này bảy năm trời, trong quá trình đó đã "lãng phí" hơn một trăm viên linh thạch. Khư Khí Đan chỉ là một viên đan dược mà Phó Chí Chu mua trong quá trình này…
Sau Khư Khí Đan. Trong hội đấu giá lại xuất hiện thêm mấy loại đan dược khan hiếm, khiến các tu sĩ mừng rỡ.
"Vật đấu giá phía trước chỉ là khai vị của hội đấu giá, ba bảo vật áp trục phía sau mới thực sự là vật phẩm đấu giá chính trong lần này..."
Lâu Hồng nhẹ gõ chùy ngọc.
Các tu sĩ có mặt nghe vậy liền im lặng hẳn, bầu không khí cũng có thêm chút căng thẳng. Bọn họ biết rằng, chỉ riêng những món đấu giá vừa rồi thì không thể thu hút được nhiều Trúc Cơ chân nhân đến như vậy.
"Vật áp trục thứ nhất... là loại đan dược nhị giai nổi danh trong giới tu tiên, Trú Nhan Đan!"
"Sau khi dùng đan này, dung mạo sẽ không thay đổi trong suốt cả đời, dù cho đến lúc lìa đời, cũng sẽ không xuất hiện vẻ già nua..."
Giọng của Lâu Hồng trở nên sôi nổi khi nhắc đến ba chữ "Trú Nhan Đan". Ánh mắt nàng khi nhìn vào chiếc bình thuốc trên bàn ngọc, cũng để lộ một tia ao ước vẻ tươi đẹp. Trú Nhan Đan dù không thực dụng, cũng không hề giúp tăng tu vi, nhưng với những nữ tu thích làm đẹp thì đó lại là bảo vật vô giá.
"Viên Trú Nhan Đan này, bản quận chúa nhất định phải có, xin chư vị đạo hữu... cho ta chút mặt mũi."
Đấu giá đến một nửa, Triệu Thanh La bất ngờ lên tiếng trong ghế lô, nói một câu như vậy.
Vừa dứt lời.
Các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Lâu Hồng, nữ đấu giá sư trên đài, càng cau mày, trong ánh mắt lóe lên một tia không vui. Chỉ là các tu sĩ vì e ngại thế lực gia tộc Kim Đan Tê Nguyệt Triệu, nên không dám lên tiếng.
"Xem ra, vị Thanh La quận chúa này có chút mau quên. Chuyện bị cướp giết lần đó, nàng đã nhanh quên như vậy rồi sao?" Phó Chí Chu giao lưu thần thức với Vệ Đồ. Mấy năm trước, Khấu Hồng Anh vì báo thù cho cha nên đã gửi cho hắn một bức thư - vì vậy hắn đã biết một chút nội tình liên quan đến việc Triệu Thanh La bị Cảnh Văn và Huyết lão ma cướp giết.
Bất quá.
Ngay khi Phó Chí Chu vừa dứt lời. Triệu Thanh La liền lên tiếng đấu giá, trực tiếp đẩy giá Trú Nhan Đan từ 400 viên linh thạch lên 700 viên.
Lần này, các tu sĩ im bặt.
Lâu Hồng, người phụ trách bán đấu giá, sau khi nghe xong liền có vẻ dịu lại đôi chút. 700 viên linh thạch cho một viên Trú Nhan Đan, dù có thấp hơn chút so với mức giá giao dịch mà nàng tưởng tượng nhưng vẫn ở trong phạm vi hợp lý. Bách Bảo Các vẫn có lời.
Nghe vậy, Vệ Đồ có thêm đánh giá mới về Triệu Thanh La: Nàng bớt ương ngạnh, bớt tùy hứng đi một chút nhưng vẫn chưa đáng kể. Nhưng nghĩ kỹ lại, Vệ Đồ lại thấy thoải mái. Không dùng danh tiếng của gia tộc thì để làm gì. Đưa ra danh Tê Nguyệt Triệu gia, Triệu Thanh La đã tiết kiệm được vài trăm linh thạch để cạnh tranh Trú Nhan Đan. Những điều tiếng này hiển nhiên không đủ sức để gây ra ảnh hưởng căn bản cho một gia tộc Kim Đan. Không có một thế lực tu tiên nào bị hủy diệt chỉ vì một chút điều tiếng xấu. Cảnh Văn cũng là do tuổi cao, không có hy vọng Trúc Cơ nên mới liều lĩnh cướp giết Triệu Thanh La. Chuyện lần đó chỉ là một ngoại lệ. . .
Sau vài nhịp thở.
Triệu Thanh La đã mua được Trú Nhan Đan như ý.
Sau đó.
Đấu giá sư Lâu Hồng bắt đầu đấu giá hai bảo vật áp trục còn lại. Hai bảo vật này. Lần lượt là, một thanh Hỏa Lân Kiếm trung phẩm nhị giai và một viên Duyên Thọ Đan giúp tăng mười năm tuổi thọ. Người cạnh tranh Hỏa Lân Kiếm không nhiều. Nhưng khi đến Duyên Thọ Đan. Ngoài Triệu Thanh La thì những Trúc Cơ chân nhân khác như phát cuồng, điên cuồng nâng giá viên Duyên Thọ Đan lên đến 3000 linh thạch.
"Mười năm thọ nguyên đối với các Trúc Cơ chân nhân chỉ là hai ba lần bế quan."
"Vậy mà bọn họ lại điên cuồng tranh giành viên Duyên Thọ Đan này như vậy."
"Xem ra, Trúc Cơ cảnh cũng không hề tiêu dao như ta mong đợi."
Thấy cảnh này, tâm thần của Phó Chí Chu chấn động, đạo tâm có chút bất định. Con đường cầu tiên dài đằng đẵng. Khi còn ở cảnh giới Luyện Khí, con đường hắn đã gian nan như thế. Đến Trúc Cơ kỳ. . . Liệu sẽ phải đi như thế nào? Con đường phía trước mờ mịt. Gần như không thấy chút ánh sáng. Trước đây, khi chưa tiếp xúc với tu sĩ Trúc Cơ, hắn đã tràn đầy tưởng tượng về Trúc Cơ kỳ, nghĩ rằng đột phá Trúc Cơ sẽ được thả lỏng, được hưởng thụ cuộc sống tiêu dao. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy nhiều Trúc Cơ chân nhân tranh đoạt một viên Duyên Thọ Đan đến mức làm lớn chuyện như vậy. . . Hắn không thể không bắt đầu tiếp nhận thực tế tàn khốc.
Sau khi ra khỏi Bách Bảo Các.
Phó Chí Chu đem những phiền não này, tâm sự nói cho Vệ Đồ. Hắn muốn nghe ý kiến của Vệ Đồ. Vệ Đồ là người có tính tình ổn trọng nhất, và cũng là người có cái nhìn đại cục lớn nhất trong bốn huynh đệ bọn họ.
"Tứ đệ, còn nhớ năm xưa bốn người chúng ta ở trong nha phủ, cùng đối đầu với Hà tri phủ không?" Vệ Đồ trầm ngâm một hồi, hỏi.
"Hà tri phủ?" Phó Chí Chu nghe vậy, ký ức bỗng chốc quay về hơn bốn mươi năm trước. Hắn nhớ đến câu nói của Vệ Đồ – rằng dù bản thân có là một mã quan thì việc biến thành quan võ cấp thấp còn tốt hơn cuộc sống lúc ban đầu. Lúc đó, Phó Chí Chu xuất thân tướng môn, dù có bị chèn ép thì vẫn tiền đồ vô lượng. Nhưng Vệ Đồ thì khác. Thời gian trôi đi. Bây giờ, cảnh ngộ của hắn trong giới tu tiên lại tương tự như Vệ Đồ và những người khác năm đó. . .
"Tam ca nói có lý, dù sao cũng tốt hơn trước kia, cứ tiến lên phía trước thôi, không cần lo nghĩ nhiều."
Phó Chí Chu như hiểu ra, hắn cười cười, lưng hơi thẳng lên, tay chống lên cây thương dài ánh bạc trên vai, vẻ tang thương trên mặt lại khôi phục lại tự tin của vị võ cử nhân 18 tuổi năm nào.
Thế nhưng. Ngay khi Phó Chí Chu vừa đi một đoạn. Linh áp trên người hắn bỗng dưng sôi trào, tựa như đang tích góp một cỗ sức mạnh muốn bung ra. Thấy vậy, Phó Chí Chu lập tức ý thức được điều gì. Hắn không để ý đến những người xung quanh đang nhìn, lập tức khoanh chân ngồi trên đất, lấy một viên "Khư Khí Đan" đã mua được từ hội đấu giá ra, ngửa cổ nuốt vào.
Gần nửa canh giờ trôi qua. Trên người Phó Chí Chu bùng lên linh áp của Luyện Khí tầng bảy.
"Cảnh giới này cuối cùng cũng đột phá."
Phó Chí Chu ngẩng đầu nhìn Vệ Đồ đang hộ pháp cho mình, nước mắt đã sớm ướt đẫm vạt áo.
Đại trượng phu không dễ rơi lệ.
Chỉ vì chưa tới chỗ thương tâm.
Bảy năm khổ tu. Đan độc hắn đã hóa giải bảy tám phần, linh lực tích lũy cũng đã ẩn giấu bên trong cơ thể. Thế mà hắn vẫn không thể đột phá. Xét cho cùng, vấn đề là ở tâm cảnh. Và điều này thì thuốc hay linh thạch đều không trị được. Nếu như lần này hắn không hỏi Vệ Đồ, nhận được "chỉ điểm" này thì có lẽ hắn sẽ mất thêm hai ba năm nữa mới thoát khỏi khói mù thất bại để đột phá cảnh giới.
"Ta tự cho là đạo tâm của mình, hơn hẳn người trọng tình nghĩa như tam ca… "
"Nhưng trên thực tế, loại đạo tâm làm đến nơi đến chốn, từng bước tiến lên như tam ca mới là hơn... So với ta cái người bỏ rơi vợ con..." Phó Chí Chu than tiếc.
Năm đó.
Vệ Đồ đã khuyên hắn về nhà thăm người thân, nhưng hắn không những thẳng thừng từ chối mà còn ngược lại khuyên bảo Vệ Đồ đừng nên giúp đỡ nhi nữ. . . Bây giờ nghĩ lại. Hắn đã sai không hề ít. Nghĩ đến đây, Phó Chí Chu niệm ba tiếng tên của mình, gượng cười. Hắn tên là "Chí Chu", nhưng lại không giống như chiếc thuyền tùy ý rong chơi giữa biển hồ bao la. . .
Sau khi chia tay với Phó Chí Chu. Vệ Đồ lại quay trở về Lạc Tuyết Viện. Thời gian thấm thoắt. Trong nháy mắt đã thêm hai năm trôi qua.
Năm nay, trong điều kiện không ảnh hưởng đến việc tu luyện, Vệ Đồ cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà Khấu Hồng Anh giao phó – vẽ một trăm tấm "Chấn Địa Phù". Vệ Đồ đến dịch trạm Đan Khâu Sơn, bỏ những lá Chấn Địa Phù được gói ghém cẩn thận vào trong hộp, gửi đi Bạch Thạch Hồ.
Cùng năm, vào tháng tư. Vệ Đồ gặp lại Vi Phi sau thời gian dài xa cách.
"Sư phụ mất rồi."
"Ở phàm tục... lá rụng về cội."
Vi Phi lộ vẻ đau thương khi trở về Lạc Tuyết Viện và nói với Vệ Đồ một tin tức. Ngay từ buổi gặp mặt của nghĩa xã lần trước. Vi Phi đã từng nói rằng, muốn ở bên cạnh Vu tiên sư, đồng hành cùng lão những năm tháng cuối đời. Bởi vậy, khi Vệ Đồ nghe tin Vu tiên sư qua đời, cũng không kinh ngạc.
"Năm xưa, khi nghĩa phụ ngươi mất, ngươi còn không thương tâm như thế." Vệ Đồ thầm nhủ một câu. Khi hắn và Vi Phi còn làm quan võ ở phàm tục, lúc bang chủ Thanh Long Bang bị bệnh qua đời, phản ứng của Vi Phi cũng còn kém xa so với hôm nay. Tính về thời gian thì Vu tiên sư ở bên cạnh Vi Phi tầm mười năm, kém xa thời gian mà Vi Tĩnh Hải bang chủ Thanh Long Bang đã cùng ở bên Vi Phi.
Đương nhiên. Vệ Đồ cũng biết rõ nguyên do trong đó. Những cha nuôi, nghĩa tử của bang hội đều không phải thật lòng có tình phụ tử. Việc thu nhận nghĩa tử chỉ là một loại thủ đoạn để Vi Tĩnh Hải duy trì sự thống trị của Thanh Long Bang. Còn Vu tiên sư thì khác. Quan hệ thầy trò của hắn và Vi Phi có phần "tâm đầu ý hợp" và không chút gò bó.
"Trước khi qua đời, sư phụ đã dặn ta đem mai ngọc giản này giao cho tam đệ ngươi."
Vi Phi vỗ túi trữ vật, lấy ra một chiếc ngọc giản màu xanh nhạt để trên bàn.
"Sư phụ nói rằng, việc trước đây chỉ đưa cho tam đệ kiến thức về tu tiên, là do thời gian của sư phụ không còn nhiều, không cần thiết phải lưu thêm nhân tình."
"Di ngôn cuối cùng mà sư phụ để lại, là muốn ta giao truyền thừa lại cho tam đệ một phần, dự định cho ta chấp nhận ân tình này…" Vi Phi không chút kiêng dè nói ra tính toán của Vu tiên sư trước khi mất. So với mối quan hệ thầy trò với Vu tiên sư thì hắn đã nhận biết Vệ Đồ sớm hơn, và đó là tình huynh đệ kết bái thực sự.
"Tâm ý của Vu tiền bối, ta xin nhận." Vệ Đồ không chối từ, nhận lấy chiếc ngọc giản này mà Vu tiên sư để lại cho hắn. Dù cho tu vi của hắn hiện tại, đã cùng cảnh giới với Vu tiên sư. Truyền thừa của Vu tiên sư, cũng không có lực hấp dẫn gì đối với hắn. Nhưng rất nhanh - Khi thần thức đi vào trong ngọc giản. Vẻ mặt tùy ý của Vệ Đồ, lập tức trở nên trịnh trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận