Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 404: Hóa Thần di vật, Bạch Chỉ kinh biến (cầu đặt mua) (2)

Chương 404: Di vật Hóa Thần, Bạch Chỉ kinh biến (cầu đặt mua) (2)
Mà "Bạch Chỉ" lúc này lại biến thành một đạo Phượng Điểu tinh phách, ngủ say không tỉnh.
"Vậy là giải quyết xong rồi sao?" Vệ Đồ nghi ngờ không thôi.
Hắn cho rằng chuyện này còn lâu mới có thể dễ dàng kết thúc như vậy, dù sao tên này dám tính kế cả tu sĩ Nguyên Anh như hắn, thủ đoạn tuyệt đối không phải đơn giản qua loa như thế.
Quả nhiên, ngay khi Vệ Đồ cẩn thận tìm "Xương ngón tay đen nhánh", chuẩn bị sẵn phương án đối phó sau đó, chỉ nghe một tiếng "vút", một cái móng vuốt quỷ đen sì liền từ đỉnh đầu Bạch Chỉ chui ra, hung hăng chộp về phía thiên linh cái của Vệ Đồ.
"Chém!" Vệ Đồ tâm thần rung lên, thúc giục Lý Long Âm đao đã sớm chuẩn bị kỹ càng, phi thân chém về phía móng vuốt quỷ.
Nhưng, móng vuốt quỷ này lại không hề đụng độ, đột ngột lóe lên rồi trực tiếp tránh thoát ánh đao của Lý Long Âm, biến mất không dấu vết.
Đến khi Vệ Đồ thần thức tìm lại được thì móng vuốt quỷ kia đã áp sát đỉnh đầu Vệ Đồ, phá vỡ vòng bảo hộ pháp lực của Vệ Đồ, đánh tới thiên linh cái của Vệ Đồ.
Bất quá lúc này, Vệ Đồ đã phòng bị, lập tức thúc giục Lôi Linh Xích ẩn trong tay áo, hóa thành mấy đạo huyễn ảnh màu xanh, biến mất không thấy tại chỗ.
Nhưng điều làm Vệ Đồ ngạc nhiên là.
Ngay khi hắn dừng chân ở ngoài vài dặm, móng vuốt quỷ đen sì kia vậy mà vẫn bám theo hắn như đỉa đói, thậm chí... khoảng cách giữa móng vuốt quỷ và thiên linh cái của hắn càng lúc càng gần.
"Đây chính là thủ đoạn của Hóa Thần?" Vệ Đồ lúc này tuy mặt không biến sắc, nhưng trong lòng đã dậy sóng, dù sao so với mảnh vỡ thần hồn của Bi Minh thần quân, di vật Hóa Thần xương ngón tay đen nhánh này, thủ đoạn quả thực quá mạnh.
Mà hiện tại hắn, cũng không rảnh thi triển thủ đoạn khác để né tránh một kích ngang ngược của móng vuốt quỷ đen sì này.
"Giáp Nguyên Ngân Giáp!" Vệ Đồ thúc giục Nguyên Anh, tế ra bí bảo phòng thân Hồn đạo này.
Sau một khắc —-
Chỉ thấy một ánh bạc lóe lên, Giáp Nguyên Ngân Giáp liền chạm vào móng vuốt quỷ đen sì kia.
Bất quá lần này Vệ Đồ không thất vọng, Giáp Nguyên Ngân Giáp đã vững vàng ngăn trở sự tấn công của móng vuốt quỷ đen sì.
Bên ngoài ngân giáp, cơ bản không hề bị thương.
Lúc này, sau khi cản được một kích này, Vệ Đồ thừa cơ triệu hồi Lý Long Âm đao, chém tan hoàn toàn dư uy của móng vuốt quỷ đen sì này.
"Thật là nguy hiểm." Vệ Đồ trở lại vị trí cũ, cực kỳ cẩn trọng nhìn về phía Bạch Chỉ trong trận bàn màu xanh.
Trên mặt hắn lộ vẻ do dự, không biết có nên nhổ cỏ tận gốc, triệt để gϊếŧ Bạch Chỉ hay không.
Dù sao, để lại một tai họa bên người như vậy, có chút không yên, quả là mối họa lớn.
"Sau một kích này, dù nó còn sống thì hẳn cũng phải dốc hết sức lực để đối phó ta."
Nghĩ ngợi một hồi, Vệ Đồ lắc đầu, đè nén ý định gϊếŧ chóc trong lòng.
Đây không phải vì hắn thiếu quyết đoán, mà là theo phân tích lý trí, cách hành xử này càng phù hợp hơn một chút.
Mặc dù lúc này hắn cũng nghĩ không ra, vì sao kẻ này ký sinh vào Bạch Chỉ rồi còn muốn ám toán hắn, một tu sĩ Nguyên Anh. . .
Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định.
Đó là thực lực hiện tại của kẻ này không mạnh.
Rốt cuộc, nếu tên này thực sự có khả năng đoạt xác nhẹ nhàng, đủ khả năng gϊếŧ được hắn thì đã không cố ý mượn xác Bạch Chỉ để ám toán hắn.
Hắn cùng nó giao đấu, tuy hơi có vẻ chật vật, nhưng đó đều là do hắn không bị thương, mới thành ra như vậy.
Lùi 10 nghìn bước mà nói, cho dù hắn không có "Giáp Nguyên Ngân Giáp" phòng thân, thì móng vuốt quỷ đen sì kia thật sự đối đầu với Nguyên Anh của hắn, ai thắng ai bại còn chưa chắc.
Nghĩ xong, Vệ Đồ vung tay áo bào, tế ra một lá bùa màu đen, khắc lên trên Phượng Điểu tinh phách do Bạch Chỉ biến thành.
Trong chốc lát, ánh sáng từ lá bùa màu đen lóe lên, quỷ thân của Bạch Chỉ liền bị nó phong ấn lên trên lá bùa.
Dường như vẫn thấy chưa đủ, Vệ Đồ suy tư một hồi, lấy ra pháp đàn Thiên Giác Long Ngô cùng lá bùa phong ấn trước đây, phong ấn quỷ thân của Bạch Chỉ vào trong đó.
"Có Câu Linh Phù và lá bùa phong ấn cấp bốn này, dù tên này còn thủ đoạn gì khác thì trong thời gian ngắn cũng không giải được." Vệ Đồ sắc mặt hơi thả lỏng một chút.
Tiếp theo, Vệ Đồ lấy túi linh thú từ bên trong trận bàn màu xanh nơi Bạch Chỉ ở ra, kiểm tra trạng thái của Liệt Không Điêu.
So với Bạch Chỉ thì trạng thái của Liệt Không Điêu có vẻ tốt hơn một chút, không hề bị thương gì.
Bất quá, vì an toàn, Vệ Đồ vẫn dùng Câu Linh Phù, tạm thời phong ấn Liệt Không Điêu lại.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Vệ Đồ chuyển ánh mắt, hơi nhức đầu nhìn về phía Nghê Mai Tiên ở bên cạnh.
Vừa rồi, nàng ta bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu thảm thiết của xương ngón tay đen sì, trực tiếp bị đánh ngất đi, ngược lại không nhìn thấy cảnh hắn và móng vuốt quỷ đen sì đại chiến.
Chỉ là, nàng ta lại lần nữa hôn mê, nhưng việc này lại khiến hắn không tiện giải thích với Nghê Sư Hoàng, lão tổ Nghê gia gần đó.
--- nếu như hắn muốn rời khỏi Trịnh quốc, giải thích hay không không quan trọng, nhưng trải qua chuyện này, hắn không khỏi nảy sinh hứng thú với mảnh tàn phù thượng cổ mà Nghê Sư Hoàng đã nói.
Vệ Đồ suy đoán, mảnh tàn phù thượng cổ này có lẽ có mối liên hệ với chủ nhân "Xương ngón tay đen sì", tức là vị đại năng ma đạo kia.
Sau khi suy đoán một lát, Vệ Đồ trong lòng đã có tính toán, hắn đi tới bên cạnh Nghê Mai Tiên, phất tay áo một cái, đánh thức nàng ta.
"Trong bí cảnh trải qua ba năm, pháp thể của ngươi có chút ứ thương. Nể tình ngươi là thị thiếp của Phù mỗ, ta thi pháp giúp ngươi hóa giải thương thế, bất quá nghĩ đến sự tình này quá mức đau khổ nên tiện tay đánh ngất ngươi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. . ."
Vệ Đồ thuận miệng bịa lý do, qua loa cho xong chuyện.
Vệ Đồ không biết lời nói dối này có tin được không, nhưng hắn biết rõ Nghê Mai Tiên tuyệt đối không dám ở trước mặt hắn nói bậy những chuyện cơ mật này, trêu chọc hắn không vui.
"Vâng, thiếp thân đã rõ."
Nghe vậy, Nghê Mai Tiên thầm oán thầm, nàng ở trong bí cảnh ba năm, dựa vào thân phận thị thiếp của Nguyên Anh, chưa từng một lần ra tay, làm gì có ứ thương?
Bất quá, nàng biết rõ thân phận của mình, không dám phản bác lời nói này của Vệ Đồ. . .
Sau khi dặn dò Nghê Mai Tiên vài lời, Vệ Đồ vung tay áo bào, hóa giải thuật pháp sương mù, mang nàng ta đến bên trong sơn cốc, trở lại chỗ cũ.
Mọi người Nghê Sư Hoàng, tuy vừa rồi nghe thấy bên ngoài sơn cốc có chút động tĩnh, nhưng nể mặt Vệ Đồ, một lão tổ Nguyên Anh, cũng không hề nghĩ nhiều. . . Lúc này thấy Vệ Đồ mang Nghê Mai Tiên an toàn trở về, càng không sinh lòng nghi ngờ.
"Chúc mừng Nhị muội, từ nay về sau có hy vọng kết Kim Đan rồi."
Nghê Sư Hoàng tiến lên một bước, lộ vẻ tươi cười, nói với Nghê Mai Tiên một câu chúc mừng.
"Cảm ơn đại tỷ." Nghê Mai Tiên nghe vậy, trên mặt lộ ra mấy phần vui mừng, nàng hơi cúi người hành lễ, kéo tay Nghê Sư Hoàng, bắt đầu hàn huyên với tỷ muội của mình.
Chỉ là, hàn huyên chưa được bao lâu.
Nghê Sư Hoàng liền phát hiện một vấn đề.
Vị Nhị muội vốn khiêm tốn của mình, lúc này thái độ cung kính với nàng đã không bằng trước đây, thậm chí ẩn ẩn có ý muốn cùng nàng ngang hàng.
"Cũng đúng, Mai Tiên bây giờ là thị thiếp của Nguyên Anh, luận địa vị còn cao hơn cả các chân quân Kim Đan bình thường."
Nghê Sư Hoàng nhẫn nhịn sự khó chịu, thầm nghĩ.
Là đại tỷ, nàng hiện tại chỉ có tâm tư chúc phúc cho Nhị muội này, không muốn tranh giành.
Bất quá, nghĩ đến tình chị em, Nghê Sư Hoàng vẫn nhắc nhở Nghê Mai Tiên một câu, đừng quá kiêu căng, nên thận trọng trong lời nói và việc làm, để tránh làm Phù tiền bối không thích.
"Cảm ơn đại tỷ nhắc nhở, tiểu muội ghi nhớ."
Nghê Mai Tiên dịu dàng cười một tiếng, đáp lại.
Nghe vậy, Nghê Sư Hoàng thầm thở phào, cho rằng vị Nhị muội này còn có thể giữ được bổn phận.
Nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Nghê Mai Tiên, khiến Nghê Sư Hoàng bất giác, có chút nổi giận.
"Bất quá. . . Phù tiền bối vừa tặng cho ta một bình Bạch Lộ Đan. Hình như, không có nhắc nhở chuyện này."
Nghê Mai Tiên nhẹ nhàng nói.
Trước kia, nàng chuyện gì cũng không bằng Nghê Sư Hoàng, nên phải nhẫn nhịn thái độ không coi ai ra gì, ngạo mạn của Nghê Sư Hoàng đối với các tỷ muội.
Hiện giờ, nàng ta vất vả lắm mới trở thành thị thiếp của Nguyên Anh. Nghê Sư Hoàng còn viện cớ bảo nàng thận trọng lời nói và hành động, muốn ép nàng một đầu? Đối với chuyện này, đương nhiên nàng sẽ không cố nhịn nhục.
"Thôi được! Vì gia tộc mà thôi, không chấp nhặt với nàng."
Nghê Sư Hoàng kìm nén cơn giận, quyết định bỏ qua lời nói của Nghê Mai Tiên, không muốn để ý.
Nhưng rất nhanh, trong lòng nàng cũng không khỏi nổi lên lửa giận vô danh, dù sao nếu không phải nàng mời Vệ Đồ đến thì làm sao có Nghê Mai Tiên giàu sang như ngày hôm nay?
Bên cạnh đó, ban đầu, Vệ Đồ cũng là vì nàng mà đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận