Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 197: Nghĩa Xã gặp nhau, cuối cùng không giống thời niên thiếu

Chương 197: Nghĩa Xã gặp mặt, cuối cùng không còn như thuở thiếu thời
“Mười năm trước, khi từ biệt quận chúa Thanh La, Thanh La quận chúa đã tặng Vệ mỗ bùa này, bây giờ…... thời hạn Vệ mỗ trấn thủ ở Thiền Minh Nhai đã hết, tấm ‘Tiểu Na Di Phù’ này...... Xin Triệu tộc trưởng thu hồi, thay Vệ mỗ trả lại cho Thanh La quận chúa......” Vệ Đồ lấy ‘Tiểu Na Di Phù’ từ trong tay áo ra, hướng Triệu Đình Hải cúi người thi lễ, sau đó đưa ngọc phù về phía Triệu Đình Hải bằng cả hai tay.
Ban đầu, hắn định tự tay trả ‘Tiểu Na Di Phù’ cho Triệu Thanh La. Nhưng không ngờ, Triệu Đình Hải từ chối cho hắn gặp lại Triệu Thanh La, đồng thời muốn hắn trở thành “người dưng” trong cuộc đời của Triệu Thanh La.
Giờ phút này, hắn cũng không tiện cầm ‘Tiểu Na Di Phù’ này nữa, đợi sau này sẽ trả lại.
“Tiểu Na Di Phù?” Triệu Đình Hải kinh ngạc khi nghe vậy, thầm mắng Triệu Thanh La ích kỷ giả vờ vô tư, đồng thời bội phục phẩm chất của Vệ Đồ từ tận đáy lòng.
Nếu là hắn, tiền bạc nhỏ thì hắn sẽ trả lại, nhưng bảo vật quý như ‘Tiểu Na Di Phù’ này, tuyệt đối sẽ tự mình cất giấu.
Hơn nữa, giấu ‘Tiểu Na Di Phù’ cũng chẳng có áp lực tâm lý gì.
Dù sao ‘Tiểu Na Di Phù’ này là đồ được tặng, không cần thiết phải trả lại.
“Không cần đâu.” Triệu Đình Hải lắc đầu, không nhận ngọc phù trong tay Vệ Đồ. Hắn xoay người, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn về động phủ bế quan của Triệu Thanh La, trầm giọng nói: “ ‘Tiểu Na Di Phù’ tuy quý giá, nhưng vật này đã là do Thanh La tặng ngươi, ta cũng không tiện lấy về......”
“Vệ đạo hữu cứ giữ tấm ‘Tiểu Na Di Phù’ này.”
Nói đến đây, Triệu Đình Hải ngưng lại giọng, kiên định nói: “Triệu gia ở Tê Nguyệt không phải Hoàng gia Vân Hạc, Triệu gia…... không phải hạng người tham lam đê tiện. Đồ đã đưa ra, không có đạo lý thu hồi!”
Dứt lời, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Vệ Đồ á khẩu, không nói thêm lời nào, cất ‘Tiểu Na Di Phù’ vào túi trữ vật, sau đó cúi thấp người thi lễ với Triệu Đình Hải.
Chốc lát sau.
Khi Vệ Đồ ngẩng đầu lên sau khi vái chào xong thì thấy Triệu Đình Hải đã biến mất trong mây. Trước mặt hắn, chỉ còn vầng trăng tròn, từ trời xanh rơi xuống, ngự trên đỉnh Tê Nguyệt Sơn, cùng đình đài lầu các trong núi giao hòa, đồng thời tung xuống khắp nơi ánh trăng.
Giờ phút này, giữa thiên địa tựa như một màu.
“Lần trước, là trăng khuyết?” Vệ Đồ nhớ lại cảnh sắc lần trước khi Vi Tiên Nhi dẫn hắn tới Vọng Nguyệt Đài.
--------------------------
Vệ Đồ xuống núi, rời khỏi Tê Nguyệt Sơn.
Thật ra, với mối quan hệ qua lại với Phó Chí Chu và Vi Phi, Triệu Đình Hải sẽ không ngăn cản Vệ Đồ vào Tê Nguyệt Sơn, ở lại vài ngày cũng không có gì khó khăn.
Nhưng Vệ Đồ biết chừng mực.
Hắn không ở lại Tê Nguyệt Sơn lâu, sau khi Triệu Đình Hải rời đi liền cất bước, bay xuống Tê Nguyệt Sơn tìm chỗ khác ở.
Sau khi tìm được chỗ ở gần đó, Vệ Đồ gửi mỗi người Vi Phi và Phó Chí Chu một đạo tín phù.
Một tháng sau.
Ngọc Kinh, đô thành Trịnh quốc.
Tụ Tiên Lâu, phòng số một lầu ba.
Vi Tiên Nhi đứng ở ngoài cửa. Khi nàng thấy một nữ tu mặc quần dài màu lam nhạt, khí chất xinh đẹp nho nhã thoát tục từ từ tiến về phía mình, nàng không giấu nổi vẻ kinh diễm trong mắt.
“Hồng Anh tỷ.” Vi Tiên Nhi vén áo thi lễ, thái độ cung kính.
Xét về vai vế thì nàng và Khấu Hồng Anh là cùng thế hệ, nên không cần phải khiêm tốn như vậy. Nhưng vai vế chỉ là vai vế. Về mối quan hệ thì nàng và Khấu Hồng Anh không thân cận, đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Vì không thân quen, nên việc cư xử, tự nhiên phải xem xét địa vị của đối phương trong giới tu tiên.
Khấu Hồng Anh là Trúc Cơ cao cao tại thượng của tiên môn, địa vị cao hơn cha nàng – một Trúc Cơ bình thường rất nhiều. Trong buổi tiệc Nghĩa Xã lần này, chỉ có "Vệ thúc" của nàng mới đủ sức đối đầu với nàng ta.
Nghĩ đến Vệ thúc, trong đáy mắt Vi Tiên Nhi lộ ra một tia khâm phục.
Là một "tán tu", nàng rất hiểu rõ, Vệ Đồ có thể với tư chất linh căn hạ phẩm mà có được thành tựu như ngày hôm nay, là phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng.
“Tiên Nhi?” Khấu Hồng Anh ngước mắt, tò mò đánh giá Vi Tiên Nhi.
Trong thư từ qua lại với Vệ Đồ, nàng nghe Vệ Đồ nhắc đến việc Vi Phi có một người con gái tên Vi Tiên Nhi.
“Đây là quà gặp mặt.” Khấu Hồng Anh suy đoán một lát, tiện tay lấy ra một pháp khí nhất giai thượng phẩm từ trong túi trữ vật, đưa cho Vi Tiên Nhi.
“Đa tạ Hồng Anh tỷ.”
Vi Tiên Nhi vui vẻ nhận quà, nói lời cảm ơn.
Cùng lúc đó, Vi Tiên Nhi cũng âm thầm cảm kích Vệ Đồ đã đưa nàng đến Tụ Tiên Lâu. Nếu không có Vệ Đồ, nàng có lẽ đã khó được Khấu Hồng Anh, một tu sĩ cùng thế hệ chưa từng gặp mặt tặng quà gặp mặt.
Vi Tiên Nhi rõ ràng mối quan hệ giữa cha ruột mình Vi Phi và Khấu Hồng Anh vốn không thân thiết.
Nếu thân, có lẽ nàng đã không đến hôm nay mới biết mình có một người tu sĩ Trúc Cơ tiên môn cùng thế hệ.
“41 tuổi Luyện Khí tầng sáu, tư chất không tệ.” Khấu Hồng Anh nói vài câu miễn cưỡng về Vi Tiên Nhi.
Tuy Vi Tiên Nhi chỉ là linh căn hạ phẩm, tư chất chỉ hơn Vệ Đồ, Vi Phi thế hệ trước một chút, nhưng điểm xuất phát của những người tiểu bối như Vi Tiên Nhi khác xa với thế hệ trước như Vệ Đồ.
‘Pháp lữ tài địa’, có lẽ không dồi dào, nhưng so với Vệ Đồ, thế hệ trước thì cũng có thể coi là đầy đủ.
Vì vậy, cùng độ tuổi, tu vi của Vi Tiên Nhi đã vượt xa những tu sĩ thế hệ trước như Vệ Đồ, Vi Phi.
Sau vài câu hàn huyên với Vi Tiên Nhi, Khấu Hồng Anh đẩy cửa phòng, nâng váy bước vào.
Nàng nhìn Vệ Đồ không bị thương, lộ vẻ nhẹ nhõm, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nàng từng làm trấn thủ tu sĩ ở phường thị Hồng Nhạn Sơn một thời gian, nên biết rõ sự gian nan và nguy hiểm của việc làm trấn thủ.
Trước đây, nếu không nhờ vào chuyến đi đấu giá ngầm ở thương hội Cửu Vân khi đang làm trấn thủ mà thoát khỏi "tử kiếp" thì bây giờ nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, trở thành vong hồn dưới tay ma tu.
Mà bàn về mức độ nguy hiểm, Thiền Minh Nhai chỉ hơn chứ không kém phường thị Hồng Nhạn Sơn. Bởi hiện giờ Trịnh quốc đã trở thành chiến trường chính trong cuộc chiến giữa chính và ma, cả quy mô lẫn mức độ chấn động đều vượt xa trước kia.
“Hơn 50 năm Nghĩa Xã chúng ta, nay lại đoàn tụ.” Khi Khấu Hồng Anh đã ngồi xuống, Phó Chí Chu lộ vẻ cảm khái.
50 năm trước và sau.
Đối với hắn, có thể nói là tang điền thương hải, nhật nguyệt thay đổi.
Hơn 50 năm trước, hắn vì bế quan Trúc Cơ, nên đã "lỡ hẹn" với buổi ước hẹn mười năm của Nghĩa Xã.
Không ngờ, sau lần đó, bốn người Nghĩa Xã bọn họ không còn cơ hội tụ tập cùng nhau.
Trong 50 năm qua.
Vi Phi Trúc Cơ thất bại, từ đó nản lòng thoái chí, rời khỏi Nghĩa Xã, kết hôn sinh con với nữ tu "Triệu Đình".
Bí cảnh Hoàng gia Vân Trạch mở ra.
Thú triều núi Yêu Lang, ma đạo xâm lấn Tĩnh Quốc......
Từng chuyện xảy ra khiến bốn người Nghĩa Xã bọn họ dù muốn tụ họp, cũng không có cơ hội này.
May mắn thay, 50 năm sau, vận mệnh thay đổi, Vi Phi Trúc Cơ thành công, Vệ Đồ may mắn còn sống trở về từ Thiền Minh Nhai, những người còn lại thì cũng "nhàn rỗi ở nhà" nên cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội tụ tập.
Dứt lời, Phó Chí Chu không đợi Vệ Đồ và những người khác cảm khái, tự tay dùng pháp lực hút bình rượu đến, rót đầy ly cho Vệ Đồ và Vi Phi, sau đó im lặng ngửa cổ uống vài ly rượu.
“Uống rượu!” Vi Phi không nói nhiều lời, cụng ly với Vệ Đồ, sau đó bắt chước Phó Chí Chu, uống hết ly này đến ly khác.
Vệ Đồ cũng không khách khí, xét về tửu lượng thì trăm năm trước, hắn đã không thua hai người Phó Chí Chu và Vi Phi.
Ba người thay nhau rót rượu, mỗi lần đều là ly nhỏ đầy.
Khấu Hồng Anh ở một bên mỉm cười nhìn cảnh này, lặng lẽ ngắm ba lão huynh đệ của Vệ Đồ, không hề cắt ngang những lời tâm sự của ba người.
Nàng thỉnh thoảng đứng lên, xắn tay áo giúp ba người Vệ Đồ rót rượu, không hề tỏ ra chút mất kiên nhẫn nào.
“Nếu cha còn sống, có lẽ cũng sẽ như Vệ thúc, Phó thúc và Vi thúc, say túy lúy cả đêm......” Khấu Hồng Anh bỗng nhiên nghĩ đến điều này, đáy mắt nhiều thêm chút thương cảm.
Trong bốn người Nghĩa Xã, nàng thay cha mình, Khấu Lương, để đến gặp mặt.
Mấy canh giờ sau.
Phó Chí Chu ợ rượu, nói một tiếng "thống khoái", ba người liền dừng uống rượu, cùng nhau dùng pháp lực để ép tửu lực ra ngoài.
Trong chớp mắt, cả phòng toàn mùi rượu.
Lúc này, sắc mặt Phó Chí Chu đã khôi phục bình thường, nhìn về phía Vệ Đồ, hỏi: "Lần này tam ca viết thư mời chúng ta Nghĩa Xã đoàn tụ, không biết có chuyện gì quan trọng?"
Hơn một trăm năm trước, bọn họ lập Nghĩa Xã là để ôm đoàn sưởi ấm. Giờ, hơn một trăm năm đã qua, bốn người Nghĩa Xã đều là tu sĩ Trúc Cơ, đã có địa vị nhất định trong giới tu tiên, cho nên...... bọn họ không còn giúp đỡ nhau nữa mà mỗi người một nơi.
Trong 50 năm qua, sở dĩ Nghĩa Xã không có lần tụ họp nào khác, ngoài việc thời cơ không cho phép, còn vì…... Nghĩa Xã không còn thiết tha những lần tụ họp như thế nữa.
Khi còn ở cảnh giới Luyện Khí, họ không thể có sự chênh lệch quá lớn.
Tài nguyên có thể bù đắp.
Nhưng sau khi Trúc Cơ, mọi chuyện đã khác.
Tài nguyên giữa họ, rất khó để tiếp tục bổ sung.
Việc tu luyện càng là chuyện cá nhân.
Vì vậy, lần này Vệ Đồ mời họ tụ tập, Phó Chí Chu không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Vệ Đồ có chuyện quan trọng muốn bàn.
“Tứ đệ, lời này của ngươi......” Khi Vi Phi nghe Phó Chí Chu nói, lông mày nhíu lại, lớn tiếng nói.
Dù ngữ khí Phó Chí Chu khi nói lời này rất ôn hòa, nhưng câu nói này rất không thích hợp, cứ như là Vệ Đồ muốn cầu cạnh bọn họ nên mới phát tín phù tụ tập Nghĩa Xã sau 50 năm.
"Là ta lỡ lời."
Phó Chí Chu thấy Vi Phi quở trách mình, lông mày hơi nhíu lại, nhưng có vẻ như đã nghĩ đến điều gì đó, hắn không nói thêm mà chỉ nói một câu xin lỗi rồi im lặng.
“Tứ đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Vệ Đồ cười nói: “Lần này ta mời nhị ca, Hồng Anh và tứ đệ ngươi, chỉ là muốn ăn mừng việc cả ngươi và ta đều may mắn sống sót trở về từ chiến trường......”
"Chứ không có chuyện quan trọng gì."
Vệ Đồ khoát tay.
Nghe vậy, Phó Chí Chu liền biến sắc, từ lời này, hắn nhận thấy sự bất mãn và không tin tưởng của Vệ Đồ dành cho mình.
Và khi những lời này vừa dứt.
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, không còn hài hòa như trước.
“Phó mỗ…... xin cáo lui.” Phó Chí Chu cắn răng, đứng dậy chắp tay thi lễ với Vệ Đồ, rồi phất tay áo rời khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa phòng mở rộng.
Ba người trong phòng đều im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Khấu Hồng Anh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong phòng, đồng thời đóng cửa phòng lại.
“Ta tin tưởng Vệ thúc.” Khấu Hồng Anh nói ít nhưng ý sâu.
“Ta cũng tin tưởng tam đệ.” Vi Phi nhanh chóng đáp lời.
Sống chung nhiều năm, hắn hiểu rõ tâm tính của Vệ Đồ, và cũng đã thấy Vệ Đồ giúp đỡ, nâng đỡ hắn những khi gặp khó khăn.
So với Vệ Đồ, Phó Chí Chu cả về phẩm chất lẫn tình nghĩa đều kém xa.
Hắn sống gần Phó Chí Chu, nhưng nhiều năm qua Phó Chí Chu gần như không quan tâm đến hắn. Quà tặng các dịp lễ trong năm cũng chưa từng có.
Trước kia, Vi Phi còn cho rằng Phó Chí Chu là một khổ tu sĩ không am hiểu việc đối nhân xử thế.
Nhưng sau chuyện ngày hôm nay......
Vi Phi hiểu ra rồi, Phó Chí Chu không phải là không biết những chuyện này, chỉ là vì chúng không có lợi ích gì với hắn nên không thèm làm mà thôi.
“Đa tạ nhị ca và Hồng Anh.”
Vệ Đồ đứng lên, nói lời cảm ơn.
Sau khi cảm ơn, Vệ Đồ mới nhắc đến chuyện chính, nói: “Lần này viết thư mời Hồng Anh, nhị ca, và tứ đệ các ngươi đến đây, quả thực có một chuyện muốn thương lượng, đó là chuyện có liên quan…... đến việc sang Khang quốc.”
“Ngoài ra, còn có một tin vui nữa…... muốn nói cho các ngươi biết.”
Nói đến đây, ngữ khí của Vệ Đồ ngập ngừng, trên mặt lộ vẻ mất mát.
Lần này, hắn gọi những người còn lại trong Nghĩa Xã đến rõ ràng là có chuyện tốt muốn bàn bạc, nhưng Phó Chí Chu hết lần này đến lần khác lại không chờ hắn nói xong, mà đã vội khẳng định hắn có việc muốn nhờ, rồi chất vấn hắn.
“Tình nghĩa trăm năm, sao lại đến nông nỗi này.”
Vệ Đồ thở dài trong lòng.
Trước kia, Phó Chí Chu vì hắn mà canh giữ ở bên ngoài Đan Khâu Sơn, giết chết cướp tu “Ứng Bính”.
Sau đó, cả hai còn nhiều lần chung sống.
Phó Chí Chu cũng là người rất coi trọng tình nghĩa, không phải kẻ bạc tình.
Khấu Hồng Anh thấy vậy, liền an ủi Vệ Đồ: “Phó thúc là trưởng bối của chất nhi, theo lý thì ta không nên lắm lời. Nhưng…... trước kia Phó thúc đã bỏ rơi vợ con, một mình dấn thân vào tiên đồ...... Hành động lần này có thể cho thấy đạo tâm của Phó thúc kiên định, nhưng một người ngay cả vợ con còn không quan tâm, thì sao có thể là người trọng tình trọng nghĩa……”
Sau đó, Khấu Hồng Anh nói thêm một câu, "Phó thúc hiện giờ đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa pháp thể song tu.”
“Hắn có thể…… có cơ duyên khác ở trên chiến trường.”
Lời Khấu Hồng Anh bóng gió rất rõ.
Bây giờ, Phó Chí Chu không cần đến sự giúp đỡ của Vệ Đồ - một phù sư nhị giai nữa nên mới lạnh nhạt, chất vấn Vệ Đồ như vậy.
Năm đó Phó Chí Chu không tài nguyên, không tư chất, không cơ duyên, thuộc dạng tu sĩ "ba không", trong “pháp lữ tài địa” chỉ có chữ “lữ”, vì vậy mới ỷ lại vào Vệ Đồ nhiều hơn……
Vệ Đồ nghe vậy, gật đầu.
Trong lòng cảm thấy bình thường trở lại đôi chút.
Hắn hiểu rằng, Phó Chí Chu không "bạc tình" như lời Khấu Hồng Anh nói. Nếu không thì hắn đã không lén đưa cho Phó Lân mười viên linh thạch kia.
Đạo lý cũng giống nhau.
Phó Chí Chu đối với hắn không phải là không có chút tình nghĩa.
Chỉ là, khả năng cần đến hắn đã ít đi nên không quan tâm đến hắn mà thôi. Bởi vậy mới có những lời nói thất thố.
Còn hắn, sở dĩ không nói cho Phó Chí Chu chuyện liên quan đến Khang quốc, khiến Phó Chí Chu bất mãn rời đi…... cũng là có nguyên nhân.
Việc lẻn sang Khang quốc, không phải là chuyện nhỏ.
Chỉ cần có chút sai sót, liền có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vì Phó Chí Chu không được hắn hoàn toàn tin tưởng, nên tự nhiên hắn sẽ không nói bí mật này cho Phó Chí Chu biết.
"Tiên Nhi có cảm nhận về thiên phú, có thể sẽ phát huy được tác dụng trên đường lén sang Khang quốc……"
"Quyền lựa chọn nằm ở nhị ca, ngu đệ sẽ không ép buộc."
Vệ Đồ kiềm chế cảm xúc, nói đến chuyện chính.
-----------------------
Sau khi nói xong chuyện chính.
Vi Phi dẫn Vi Tiên Nhi rời đi.
Khấu Hồng Anh và Vệ Đồ vẫn ngồi lại trong ghế lô, Khấu Hồng Anh lấy bộ đồ trà từ trong túi trữ vật, tự tay pha trà.
"Đây là linh trà nhị giai ‘Tử Vân Vụ’, Vệ thúc có thể nếm thử, để giải rượu……” Khấu Hồng Anh rót một bình trà cho Vệ Đồ, nhẹ nhàng nói.
Vệ Đồ gật đầu, liếc mắt nhìn chiếc ghế trống Phó Chí Chu để lại, thở dài: "Cuối cùng cũng không còn như...... hồi còn trẻ nữa.”
Ps: Đoạn cuối chương này, khi Phó Chí Chu rời khỏi Nghĩa Xã…… ta nghĩ rất lâu, xóa đi rồi viết lại, viết rồi lại xóa, vẫn cảm thấy bản này phù hợp nhất. Từ cái năm kết nghĩa với Hà Tri Phủ, đến chuyện mỗi người một ngả……
Dù sao...... chuyện đời không thể nào hoàn mỹ cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận