Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 52: Chiến trường phát tài (cầu cất giữ, cầu truy đọc)

Chương 52: Chiến trường phát tài (cầu cất giữ, cầu theo dõi) Một bên khác.
Thấy chiêu thức của mình không trúng, không giết được Vệ Đồ, tay cung thủ này, gã cự hán chuỳ sắt liền nảy ý định rút lui.
Vệ Đồ chưa chết, gã ít nhất phải lưu một nửa tâm thần đề phòng Vệ Đồ bắn vào mắt mình.
Gã hét lớn một tiếng, tiện tay nhặt lấy hai dân quân ném về phía đội hình quân, thừa dịp lúc các võ quan phân tâm, gã đột ngột lao về phía bức tường đông nam của Lưu gia bảo.
Gã cự hán chuỳ sắt này nhìn có vẻ đồ sộ, nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, cứ như một con tê tê linh hoạt đi qua đi lại trong sân.
Cuối cùng, gã cự hán chuỳ sắt bắt được thời cơ, gã giậm chân xoay người, liền nhảy đến cạnh chân tường, rồi tay phải bám vào mái ngói, chuẩn bị leo lên tường trốn đi.
Nhưng đúng lúc này – Mười viên võ quan đã bắt đúng thời cơ, thấy gã cự hán chuỳ sắt kiệt sức, lập tức vung móng vuốt Phi Hổ mang bên hông ra.
Vút! Vút! Vút!
Móng vuốt Phi Hổ xé gió bay ra, quấn chặt lấy hai chân, hai tay gã cự hán chuỳ sắt, và chỗ khớp nối của huyền giáp.
Tiếp đó, mười võ quan cùng dùng sức kéo mạnh, gã cự hán chuỳ sắt bị kéo đi gần nửa đoạn tường, cùng nhau "tõm" một tiếng ngã xuống đất, hung hăng đập vào mặt đất.
Dân quân lại kết thành khiên trận, bao vây gã cự hán chuỳ sắt, dùng trường mâu đâm vào yếu huyệt của gã.
Trong nháy mắt.
Máu chảy lênh láng trên mặt đất.
Gã cự hán chuỳ sắt "ô ô" một tiếng, bị binh lính đâm thành nhím gai, chết thảm tại chỗ.
"Cuối cùng cũng chết rồi." Một đám võ quan thấy gã cự hán chuỳ sắt mất mạng, thở phào một hơi.
Tuy chưa hoàn toàn đánh vào được Lưu gia bảo, nhưng bọn họ hiểu rõ, gã cự hán chuỳ sắt này hẳn là kẻ khó giải quyết nhất bên trong Lưu gia bảo.
Nếu còn cao nhân khác, không thể nào trơ mắt nhìn gã cự hán chuỳ sắt đơn độc chiến đấu, bị bọn họ một đám quan binh mài cho đến chết.
"Thừa thắng xông lên, không thể lưu lại tàn đảng Võ Vận Lâu..."
Lúc này, một võ quan có tâm tư nhạy bén hét lớn một tiếng, dẫn theo phân đội của mình xông vào bên trong Lưu gia bảo.
Làm ra một bộ dáng muốn tiêu diệt Võ Vận Lâu đến tận gốc.
"Ta cũng đi."
Mấy võ quan mắt sáng thấy cảnh này, sao có thể không rõ, vừa rồi tên kia chạy vào Lưu gia bảo là đi đoạt chiến lợi phẩm.
Theo quy tắc ngầm của quan binh.
Sau khi chiến thắng lần này, những thứ bọn họ cướp được từ Lưu gia bảo, chỉ cần mình còn có thể cầm được, chia một nửa cho các võ quan liên quan, còn lại đều thuộc về mình.
Vệ Đồ thấy vậy cũng không ngoại lệ, hắn cầm lên thanh đao Kim Bối, chen vào.
Hai năm trước, vì rèn giáp, hắn còn thiếu Vi Phi và Vệ Hồng tổng cộng 80 lượng bạc ngoài sổ sách.
Trông chờ vào tiền lương ít ỏi của quan võ, hắn ít nhất phải gần 10 năm không ăn không uống mới trả được.
Đến mức bớt xén tiền trợ cấp, ăn chặn máu của binh lính trong nha môn dân quân, hắn cái "Đô quân sứ" này còn chưa đủ tư cách, nhiều lắm thì hàng năm có chút "tiền bịt miệng".
Bởi vậy, đối với cơ hội phát tài trước mắt này, Vệ Đồ đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Không cần thiết ở đây nhiều lời...
...
Hơn một canh giờ sau.
Chân trời nổi lên một tia ánh bạc.
Dân quân lần nữa hội tụ ở bên ngoài Lưu gia bảo.
So với lúc đến kiềm chế, nghiêm túc, thì bây giờ mỗi võ quan, binh sĩ đều mang nụ cười trên mặt, ai nấy "Thắng lợi trở về".
Lưu gia bảo xem như là phân bộ của Võ Vận Lâu, tiền tài tích trữ tuy không nhiều, nhưng đối với dân quân huyện Thanh Sơn mà nói, cũng coi như là một khoản có thể xem là khá lớn.
"Tổn thương bảy mươi hai người, chém giết 113 võ sư Võ Vận Lâu, xem như là đại thắng."
Sau khi huyện úy kiểm kê quân số, âm thầm gật gù.
Lần này nếu không phải do gã cự hán chuỳ sắt kia quá mạnh, lại gây thêm rối loạn, quan binh không đến mức bị tổn thất lớn như vậy.
Sau đó, huyện úy dời mắt sang Vệ Đồ, nói: "Vệ quân sứ, ngươi là đô quân sứ của chúng ta, phụ trách thưởng công phạt tội, lần này công lao, xử phạt của binh sĩ, đều do ngươi quyết định."
Huyện Thanh Sơn có tổng cộng ba đô quân sứ, trừ một người ở lại huyện thành ra, thì hai người còn lại lần này đi theo hắn đến trấn Tứ Dương.
Nhưng so với biểu hiện của Vệ Đồ, lập được hai công lớn, người còn lại thì rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Để Vệ Đồ quyết định công lao, xử phạt, cũng có thể khiến mọi người tâm phục.
Đến mức việc Hà tri phủ chèn ép...
Huyện úy đã ném chuyện của Hà tri phủ ra sau đầu, thời gian hơn hai năm trôi qua, Hà tri phủ đã sớm hết thời.
Huống chi lần này hắn không phải là thăng chức cho Vệ Đồ, mà chỉ là cho Vệ Đồ chia sẻ một chút quyền lực, xem như phần thưởng cho công lao của Vệ Đồ lần này.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Đối với quyết định này của huyện úy, Vệ Đồ cũng không bất ngờ, chắp tay ôm quyền lĩnh mệnh.
Huyện úy gật gù, tầm mắt một lần nữa hướng về phía quan võ, binh lính dân quân, nói: "Truyền quân lệnh của ta, tạm thời đóng quân tại Lưu gia bảo, tiếp tục lùng bắt dư nghiệt Võ Vận Lâu!"
Đám người nghe thấy vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn quen thói quen tôn kính cấp trên, lĩnh quân lệnh.
Lần này bọn họ hành động đột ngột, bao vây Lưu gia bảo, đến cả một con ruồi cũng không để lọt ra ngoài.
Trấn Tứ Dương, sao có thể còn dư nghiệt Võ Vận Lâu?
Cho dù thực sự có, chắc hẳn đã chạy khỏi trấn Tứ Dương khi bọn họ tiến hành truy bắt rồi.
Nhưng Vệ Đồ lại thấy rõ ý đồ trong chuyện này.
Vệ Đồ hơi suy nghĩ, thầm nghĩ: "Huyện úy Từ, chắc là vì muốn trói buộc thân sĩ trấn Tứ Dương, quyền lực không hiện tại dùng, quá hạn liền mất..."
Hắn tuy có tư chất tầm thường, cũng không khác gì người thường, nhưng do kiếp trước có nhiều thông tin bùng nổ, kiến thức rộng hơn so với người ở huyện thành, có thể nhìn ra được dụng ý của huyện úy Từ.
...
Đêm khuya, tại Lưu gia bảo.
Vi Phi mang theo một bình rượu ngon, cùng với một con gà quay, một đĩa đậu tương, đến tìm Vệ Đồ cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm.
"Lần này, nhị ca ta coi như phát tài rồi. Đoạt ít nhất hai trăm lượng bạc." Vi Phi uống vài chén rượu, mặt mũi hưng phấn nói.
Hắn tuy là nghĩa tử của bang chủ Thanh Hổ bang huyện thành, coi như có tiền, nhưng bạc có thể thực sự tiêu dùng trên tay thì không có nhiều.
Lần trước hắn cho Vệ Đồ mượn 50 lượng, hay là vì cha nuôi muốn kết giao với Vệ Đồ, nên mới mượn tay của hắn để đưa cho Vệ Đồ 50 lượng bạc.
Hai trăm lượng bạc, với những gia đình giàu có bình thường ở huyện thành, trừ bất động sản như ruộng đất, số tiền mặt còn có thể cầm trên tay cũng chỉ có chừng đó.
"Ta cũng không kém, cũng được 80~90 lượng." Vệ Đồ dùng đũa gắp vài miếng đồ ăn, cười đáp lại.
Sau khi tiến vào Cảm Khí cảnh, tay chân hắn đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều, không cần phải nói là lính bình thường, ngay cả võ quan cũng không nhanh bằng mắt và tay của hắn.
Bởi vậy, dù hắn rơi vào phía sau, đến sau vào, thì số tiền tài cướp được cũng không ít.
"Ngoài tiền tài ra..." Vi Phi kéo Vệ Đồ lại, từ trong ngực móc ra một quyển sách cũ, nói nhỏ: "Ta lấy được quyển bí kíp này từ trên người gã cự hán chuỳ sắt."
"Chúng ta là anh em kết nghĩa, quyển bí kíp này ngươi và ta cùng học."
Vi Phi thẳng thắn nói.
"Bí kíp?" Vệ Đồ khẽ giật mình, lập tức nhớ ra, sau khi gã cự hán chuỳ sắt chết, trong lúc một đám võ quan đang cướp đoạt tài vật, Vi Phi đã dừng lại bên cạnh gã chuỳ sắt một chút.
Khi đó, hắn cũng định "nhặt xác" từ trên người gã chuỳ sắt, nhưng vì hắn đứng quá gần huyện úy Từ, lại bị thân vệ bảo hộ, trong chốc lát khó mà ra tay...
Đến sau, chờ hắn có thời cơ thì gã chuỳ sắt đã sớm không ra hình người. Tài vật trên người sớm bị binh sĩ lấy đi sạch.
Không ngờ, Vi Phi lại cùng có chung ý định với hắn, ra tay với gã cự hán chuỳ sắt trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận