Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 19: Hổ Hạc Song Hình Quyền (cầu cất giữ, cầu truy đọc)

Chương 19: Hổ Hạc Song Hình Quyền (cầu cất giữ, cầu theo dõi)
Bất quá Đan Mẫn thị cũng không phải là lúc nào cũng ở riêng với Đan cử nhân, cứ đến dịp Đoan Ngọ, Nguyên Đán, Trung Thu những dịp lễ lớn thì nàng sẽ trở về Đan gia.
Đan cử nhân nói vậy, Vệ Đồ đoán rằng có lẽ Đan Mẫn thị đã gửi thư báo trước là mấy ngày gần đây sẽ trở về...
Sau khi xong lễ bái sư.
Thái độ dạy bảo của Đan Võ Cử đối với Vệ Đồ cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn như trước, chỉ là ngữ khí khi nói chuyện có dịu đi một chút so với trước.
Không còn gấp gáp như trước nữa.
Nửa tháng sau.
Khi mà kỹ nghệ bắn cung của Vệ Đồ đã tiến bộ vượt bậc, Đan Võ Cử mới dẫn Vệ Đồ vào phòng mình.
Đan Võ Cử cho nha hoàn trong phòng lui ra, sau đó cúi người cạy mở một viên gạch xanh dưới bàn thờ, lấy ra một hộp gỗ lim dài chừng bảy tấc.
"Ngươi đã có dưỡng sinh công để tu dưỡng thân thể, luyện võ, tăng cường thể phách như vậy là quá đủ rồi."
"Nhưng võ nhân, không chỉ phải có một thân thể tốt, còn phải biết học các chiêu thức giết người nữa."
Đan Võ Cử nhìn Vệ Đồ, mắt lộ vẻ cảm khái, nghiêm túc nói.
Thật ra, việc thu Vệ Đồ làm đồ đệ, có thể xem như hắn đã nhặt được món hời lớn.
Vệ Đồ dưỡng sinh công đại thành, 32 thức thung công của « Quy Tức Dưỡng Khí Công » cũng đã thuộc nằm lòng, mà 32 thức thung công này, dù chỉ là thung công cơ bản, nhưng cũng đã đủ để tạo dựng một nền tảng võ đạo vững chắc.
Nói cách khác.
Trước khi bái hắn làm thầy, nền tảng võ đạo của Vệ Đồ đã rất vững chắc rồi.
Chỉ là thiếu sót các chiêu thức quyền pháp, đao pháp chém giết mà thôi.
Những chiêu thức quyền pháp chém giết này, đi vào thực chất chính là thuật bắn, quyền pháp, đao pháp..."
"Tấn pháp khom người là nền tảng của thuật bắn, cũng là nền tảng của quyền pháp, tháng qua ngươi luyện tập thuật bắn, cũng vô tình học được một phần nhỏ quyền pháp của ta rồi."
Đan Võ Cử từ tốn nói.
Nói xong, Đan Võ Cử mở hộp gỗ lim trong tay ra, lấy một cuốn sách ố vàng đưa cho Vệ Đồ.
"Đây là quyền phổ « Hổ Hạc Song Hình Quyền », cũng là căn cơ võ công của dòng dõi chúng ta, chỉ có luyện được « Hổ Hạc Song Hình Quyền » mới có thể tiếp tục bước vào luyện đao pháp.""Ta không đòi hỏi ngươi cao, chỉ cần một tháng sau luyện được Hổ Hình Quyền.""Đến lúc đó, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp tương ứng với Hổ Hình Quyền, đến "Múa đao" kiểm tra, ngươi luyện được thì ít nhất cũng lấy được thành tích thi đường cấp B.""Thi đường cấp B?" Vệ Đồ nghe thấy thế, mắt hơi sáng lên.
Võ cử và văn cử được chia ra các kỳ thi huyện, thi phủ, thi đường, thi hương.
Sau khi thi huyện, thi phủ xong, thì chỉ có thân phận của Võ đồng sinh, Võ đồng sinh không phải là công danh, mà chỉ là tư cách để tham gia thi đường.
Vượt qua thi đường, có thành tích thì mới có được công danh "Võ tú tài".
Thi hương là để lấy công danh "Võ cử nhân".
Lúc này, Đan Võ Cử nói rằng chỉ cần hắn luyện một bộ đao pháp là có cơ hội đạt được thành tích cấp B ở phần "Múa đao" của kỳ thi đường.
Thành tích cấp B này quả thực không hề thấp.
Toàn bộ kỳ thi đường đạt cấp B, nếu những thí sinh võ cử khoa thi kim trình độ hơi kém thì cũng có thể lấy được công danh Võ tú tài.
"Đa tạ sư phụ." Vệ Đồ lộ vẻ cảm kích, hai tay đón lấy cuốn sách ố vàng, cúi thấp người thi lễ với Đan Võ Cử.
"Đi luyện đi."
Đan Võ Cử vui vẻ cười, vỗ vai Vệ Đồ, rồi xua tay, ra hiệu Vệ Đồ rời đi.
"Sư phụ chờ một chút.""Đệ tử còn có một chuyện chưa rõ."Vệ Đồ vừa đi tới cửa thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn dừng bước, chần chừ một lát, quay người lại, lần nữa vái chào thi lễ với Đan Võ Cử, nói.
"Chuyện gì?" Đan Võ Cử nhìn Vệ Đồ như vậy thì mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ở chung mấy tháng, tính cách của Vệ Đồ hắn cũng đã hiểu rõ, biết đồ đệ này rất biết lễ, thậm chí còn có chút quá cẩn trọng. - Ngọn đèn dầu trong phòng nó rất tiết kiệm, giấy mực cũng vậy, dùng hết cũng không đòi nha hoàn, mà tự bỏ tiền đi mua ở trấn trên.
Nếu nói Vệ Đồ không giao tâm với hắn, thì cũng không đúng... Hễ gặp những chỗ khó hiểu trong binh thư, những chỗ khó trong cưỡi ngựa bắn cung, kiểu gì Vệ Đồ cũng tất tả chạy tới thỉnh giáo hắn người sư phụ này, không hề do dự.
Trong nhà nha hoàn thêm dầu đèn, bổ sung giấy mực trong phòng, nó cũng không từ chối.
Đến sau này, Đan Võ Cử mới suy nghĩ ra lý do mà Vệ Đồ hành xử như vậy, là bởi vì xuất thân nghèo khó nên nó hiểu rõ sự phân tấc, biết làm như thế mới không bị người khác khinh thường.
Lúc này, hắn vừa giao sách quyền pháp cho Vệ Đồ, theo lẽ thường thì tên đồ đệ tính tình cẩn trọng này sẽ không xoay người lại hỏi nữa, mà sẽ đi tìm hiểu quyền phổ, luyện tập thung công.
"Sư phụ, có biết Cảm Khí cảnh không? Đệ tử... thấy trong lời tựa của « Quy Tức Dưỡng Khí Công », có nhắc tới..."
Lúc này, Vệ Đồ đem nỗi thắc mắc đã dồn nén bấy lâu nói ra.
Từ sau khi bái sư Đan Võ Cử, hắn vốn cho rằng Đan Võ Cử trong quá trình dạy bảo sẽ nhắc tới "Cảm Khí cảnh".
Nhưng không ngờ rằng, mấy tháng đã trôi qua mà hắn chưa từng nghe Đan Võ Cử nói ba chữ "Cảm Khí cảnh" này.
"Cảm Khí cảnh?"
Đan Võ Cử nghe vậy thì hơi giật mình, không ngờ rằng chuyện mà Vệ Đồ hỏi lại có liên quan đến cái đó.
Hắn suy nghĩ một hồi, rồi lựa lời nói: "Tu hành võ đạo, chia thành trong ngoài, tức là nội gia chân công và ngoại gia công phu khác nhau.""Cảm Khí cảnh, chính là tiểu cảnh giới tu hành đầu tiên của nội gia chân công."
"Chỉ là tiểu cảnh giới đầu tiên của nội gia chân công?" Nghe vậy, Vệ Đồ lập tức cảm thấy có chút mất mát.
Hắn luyện tập dưỡng sinh công lâu như vậy nhờ vào lời nhắc nhở "có tài nhưng thành đạt muộn" trong mệnh cách, đến tận năm năm "một ngày chín luyện" sau mới có thể tiến nhập Cảm Khí cảnh.
Mà cái này, vẫn chỉ là tiểu cảnh giới đầu tiên của tu hành nội khí.
Cảm Khí cảnh đã khó như vậy rồi.
Các cảnh giới phía sau... chẳng phải còn khó tu luyện hơn nữa sao.
"Không cần tự ti như vậy." Đan Võ Cử như nhìn ra được suy nghĩ của Vệ Đồ, lắc đầu nói: "Sách dưỡng sinh công của ngươi, nói rằng là phương thức dùng bên ngoài và bên trong để luyện ra nội lực, nhưng không có nghĩa là ngoại gia công phu sẽ thua kém nội gia công pháp.""Ngược lại, nếu ngoại gia công phu đại thành, luyện ra được nội lực cương mãnh, luận về uy lực, một sợi thắng hơn mười sợi nội lực luyện từ nội gia chân công!"
Nghe đến đây.
Vệ Đồ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng tự trách mình quá vụng về, lại không nghĩ ra được điểm này.
Dưỡng sinh công chỉ có thung công, nhưng lại không có công pháp vận chuyển lực trong kinh mạch hay mở rộng kinh mạch như nội gia chân công trong truyền thuyết.
Nhìn qua cũng không phải nội gia chân công.
"Hơn nữa, nói một cách khách quan, võ sư nội luyện thường kém hơn võ sư ngoại luyện."
"Võ sư nội luyện tĩnh tọa mấy chục năm cũng không mạnh bằng một võ sư ngoại luyện rèn luyện thân thể trong vài năm.""Nếu không, võ sư trên thiên hạ này đã toàn là võ sư nội luyện rồi."
"Võ cử, cũng là từ những người này mà ra." Đan Võ Cử nói tiếp.
"Nhưng nếu có thể tiến vào Cảm Khí cảnh, nội ngoại kiêm tu thì càng tốt." Đan Võ Cử trầm ngâm một lát, nói: "Võ sư ngoại luyện bởi vì rèn luyện thân thể từ sớm, nên thường rất hiếu chiến, dễ hao tổn khí huyết, mắc phải ám thương, nếu có thể trở thành võ sư nội luyện thì có thể dùng nội lực điều dưỡng những vết thương đó..."
"Ta cho ngươi « Hổ Hạc Song Hình Quyền » và dưỡng sinh công của ngươi, chỉ cần ngươi luyện lâu thì cũng có cơ hội luyện nội lực từ bên trong và bên ngoài, tiến vào Cảm Khí cảnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận