Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 670: Khôn Điền Tiên Thành, pháp ý sinh ra (4k, cầu đặt mua)

Chương 670: Khôn Điền Tiên Thành, pháp ý sinh ra (4k, cầu đặt mua)
Hơn mười ngày sau.
Vệ Đồ cùng Đặng chưởng môn đến Khôn Điền Tiên Thành của Lưu Dương quốc.
Tiên Thành này cùng thành trì của phàm nhân cấu tạo gần như giống nhau, vuông vức. Điểm khác biệt duy nhất chính là cực kỳ rộng lớn, mỗi một viên gạch đá xây thành tường thành đều to bằng người lớn, được xây chồng lên nhau, cao ngất tận mây.
Bất quá, Vệ Đồ đã từng chứng kiến cảnh tượng phồn thịnh của giới tu tiên Quy Khư Hải, nên đối với kỳ quan này cũng không cảm thấy quá mức ngạc nhiên.
Hắn liếc nhìn mấy lần rồi thu hồi tầm mắt.
Điều khiến hắn thật sự cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Đặng chưởng môn có mối quan hệ khá tốt tại Khôn Điền Tiên Thành này.
Trên đường đi, riêng những tu sĩ Nguyên Anh mà hắn thấy, đã có hơn bảy thành số người khi nhìn thấy Đặng chưởng môn đều cố ý dừng chân chào hỏi.
"Cũng đúng! Người này có thể cùng ta hóa thù thành bạn... Tại trên yến hội, lại chịu chi nhiều tiền để nịnh bợ ta..."
"Không có lý gì mà không thể trà trộn tại Khôn Điền Tiên Thành này."
Vệ Đồ thầm nghĩ.
Chốc lát, hai người đã đến bảo lai thương hội, linh dược thương hội lớn nhất ở Khôn Điền Tiên Thành.
Sau khi vào thương hội, Vệ Đồ không trực tiếp hỏi chưởng quỹ có hai vị chủ dược luyện chế Long Ngâm Đan hay không, mà trước tiên tuyên bố thân phận của mình, sau đó yêu cầu danh sách linh dược nội bộ của thương hội.
Có quyền mà không dùng thì quá hạn coi như phế.
Cửu Quốc Minh cho hắn tạm giữ chức trưởng lão, chính là để hắn sử dụng tại Cửu Quốc Minh.
Nếu hắn vứt bỏ không dùng, vẫn dùng "danh hiệu tán tu", thì trong mắt các cao tầng của Cửu Quốc Minh, đó không phải là điểm cộng mà là hành động không thân cận với Cửu Quốc Minh!
Thứ hai, hai vị chủ dược của Long Ngâm Đan cũng tương đối nhạy cảm, một phần vạn nếu Phùng Nguyên ở Đại Thương tu giới điều tra ra, Tỳ Nữ từng dâng Long Ngâm Đan cho hắn thì sao... Như vậy, dấu vết để lại hôm nay có thể trở thành mấu chốt để Phùng Nguyên nghi ngờ hắn sau này.
Hiện tại, hắn đã đặt chân vững chắc tại Đại Viêm tu giới, đồng thời thay đổi quê quán và họ tên, ngụy tạo cảnh giới, chỉ vì chuyện nhỏ này mà bỏ dở thì có phần quá thiệt.
"Quả nhiên! Hai vị chủ dược này thật khó tìm."
Xem danh sách linh dược một lát, Vệ Đồ thầm lắc đầu, trong lòng thở dài.
Nhưng hắn cũng không vì thế mà nản lòng, dù sao bảo lai thương hội chỉ là thương hội linh dược đầu tiên mà hắn tìm đến.
Trong Khôn Điền Tiên Thành, có tới mấy trăm cửa hàng linh dược lớn nhỏ, kiên nhẫn tìm kiếm thì dù không tìm được, hắn cũng có thể có thêm nhiều ký ức về các loại linh dược trong khu vực nam vực.
Điều sau mới chính là sự tích lũy kinh nghiệm của hắn với tư cách là một đan sư.
Đặt danh sách linh dược xuống, Vệ Đồ gọi Đặng chưởng môn, tiếp tục đi đến các thương hội linh dược tiếp theo.
Nửa ngày sau.
Đến thương hội linh dược thứ tư.
Lúc này, Đặng chưởng môn đi theo sau Vệ Đồ bỗng bước lên trước, nhắc nhở Vệ Đồ:
"Kia là con gái của Hàn đan sư, Hàn Bộ Thiền Hàn tiên tử.... Trong tay của nàng, có lẽ có linh dược mà Ôn đan sư đang tìm."
"Hàn Bộ Thiền?"
Nghe vậy, Vệ Đồ hơi ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ngay ở khu vực cầu thang lầu hai của cửa hàng, thấy một nữ tu xinh đẹp mặc váy hồng thúy tụ, tiên tư dật mạo.
Nàng dáng người nở nang, bộ ngực lộ ra chút da thịt trắng mịn, kết hợp cùng mặt dây chuyền Tử Tinh lộng lẫy trên cổ càng tôn lên vẻ giàu sang của nàng.
Tuy nhiên, khi cảm nhận được ánh mắt của hai người Vệ Đồ, nàng theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén mà nàng lộ ra như muốn nói với hai người rằng - nàng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Nguyên Anh hậu kỳ?"
Hai hàng lông mày Vệ Đồ hơi nhíu lại, ánh sáng vàng lóe lên trong mắt, sau khi quan sát tu vi cụ thể của cô gái này, lòng hắn không khỏi kinh ngạc.
Theo những gì Đặng chưởng môn nói trước đây, hơn một trăm năm trước nàng trúng hàn độc, cảnh giới bất quá chỉ là Nguyên Anh trung kỳ.
Trong thời gian ngắn ngủi một trăm năm mà đã đột phá lên Nguyên Anh hậu kỳ, điều đó không chỉ chứng minh nàng thu hoạch được nhiều ở bí cảnh Lạc Hà mà còn chứng tỏ nàng thủ đoạn bất phàm.
Rốt cuộc, bí cảnh Lạc Hà cũng không phải là nơi lành, tỉ lệ tử vong bên trong chưa bao giờ thấp.
Cha của nàng tuy là chuẩn đan sư ngũ giai, nhưng quan điểm dạy dỗ gần giống với hắn, chỉ giúp nâng đỡ những tài nguyên then chốt chứ không ban tặng quá nhiều trong quá trình tu hành thường nhật.
Đương nhiên, loại quan điểm giáo dục con cái này, không chỉ có Vệ Đồ và Hàn đan sư mà còn xuất hiện ở khắp mọi nơi trong giới tu tiên.
Bậc cha chú đời thứ hai dù đã già, nhưng không hề giống người phàm sắp chết, họ cũng có đạo đồ và cuộc sống riêng của mình.
"Thì ra là Đặng chưởng môn..."
Hàn Bộ Thiền mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng chào hỏi.
Tuy nhiên, nàng cũng không xuống cầu thang để trò chuyện thêm với Đặng chưởng môn.
Đặng chưởng môn có ý nịnh nọt nàng không sai, nhưng phụ thân nàng - Hàn đan sư đã dùng cách "thiếu nhân tình" để báo đáp ân tình này rồi.
Giữa bọn họ chỉ là quen biết hời hợt.
Nhưng Đặng chưởng môn cũng không để ý chuyện này, xuất thân và thực lực của Hàn Bộ Thiền đủ để nàng tự kiêu, không cần thiết phải lãng phí sức lực để kết giao.
"Đây là Ôn đan sư của Định Lăng Tông..."
Đặng chưởng môn đóng vai trò trung gian, giới thiệu Vệ Đồ với Hàn Bộ Thiền.
"Cái gì? Ôn đan sư?"
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Bộ Thiền thoáng dịu đi.
Dù sống ở Khôn Điền Tiên Thành, nhưng nàng vẫn nghe được tin Cửu Quốc Minh vừa xuất hiện một vị chuẩn Hóa Thần cường giả.
Rốt cuộc, tu sĩ chuẩn Hóa Thần chỉ kém Hóa Thần tôn giả một chút, là giai tầng thống trị xứng đáng bên trong Cửu Quốc Minh.
Hơn nữa, Vệ Đồ vẫn còn là một đan sư có chút hiếm thấy, cùng cha nàng – Hàn đan sư có chung địa vị sinh thái.
Nàng không ngờ rằng lại gặp vị chuẩn Hóa Thần mới nổi này, mà bản thân lại còn có chút "vô lễ".
Tất nhiên, với cử chỉ của nàng thì nói vô lễ có hơi gượng ép, chỉ là do gặp được Vệ Đồ – một chuẩn Hóa Thần cường giả nên mới lộ ra có một chút "vô lễ" mà thôi.
Lễ nghĩa tùy thuộc vào từng người!
"Bộ Thiền đã gặp Ôn đan sư."
Hàn Bộ Thiền vén váy, nở nụ cười tươi, từ trên cầu thang đi xuống, nhẹ nhàng hành lễ trước mặt Vệ Đồ.
"Hàn tiên tử..."
Vệ Đồ khẽ gật đầu đáp lại.
"Không biết Ôn đan sư đến Khôn Điền Tiên Thành có việc gì? Nếu có gì Bộ Thiền có thể giúp được, Ôn đan sư cứ việc sai bảo." Hàn Bộ Thiền cười nói.
Vệ Đồ cùng cha nàng tuy cùng ở chung một vị trí, nhưng đan sư cao giai trong Cửu Quốc Minh vốn không nhiều, hơn nữa tạo nghệ luyện đan của Vệ Đồ vẫn còn khoảng cách với cha nàng – đan sư ngũ giai. Không cần thiết phải tranh giành hơn thua.
Ngược lại, Hàn đan sư từng tiết lộ cho con gái rằng muốn lôi kéo Vệ Đồ, thành lập một liên minh đan sư, cùng nhau tiến thoái tại Cửu Quốc Minh, qua đó nâng cao quyền lên tiếng.
Bởi vậy, khi thấy Vệ Đồ, thái độ của nàng mới có vẻ thân thiện như vậy.
"Ôn mỗ đến Khôn Điền Tiên Thành là muốn tìm một vài linh dược để luyện chế một loại bí đan, nhưng đáng tiếc là thương hội nơi này không có những linh dược đó."
Vệ Đồ nhẹ giọng thở dài, nói ra mục đích, đồng thời dùng lý do "bí đan" để chặn lời của Hàn Bộ Thiền, tránh việc nàng hỏi quá nhiều về chủng loại linh dược.
Đan phương luôn là một chuyện tuyệt mật đối với các đan sư.
Dù không biết đan phương, chỉ cần dựa vào vài chủ dược, người ta cũng có thể đoán được công dụng của đan dược mà đan sư đó muốn luyện.
Là đan dược trị thương?
Hay là đan dược đột phá tu vi?
Hoặc là linh đan đặc biệt để nuôi dưỡng linh thú, cổ trùng?
Hàn Bộ Thiền vốn xuất thân gia học uyên thâm, cộng thêm nàng cũng là một vị tam giai đan sư phẩm giai không thấp, nên trong lòng nàng biết rất rõ điều đó.
Vì vậy sau khi nghe Vệ Đồ nói vậy, nàng cũng không tiếp tục hỏi sâu hơn.
Tuy nhiên, Hàn Bộ Thiền cung cấp cho Vệ Đồ một phương pháp giải quyết khó khăn hiện tại:
"Khoảng một tháng nữa, Khôn Điền Tiên Thành sẽ tổ chức một buổi đấu giá ngầm cao giai. Nửa sau của buổi đấu giá sẽ cho phép các tu sĩ tư nhân giao dịch. Đến lúc đó... Nếu Ôn đan sư vẫn chưa tìm được linh dược cần thiết thì có thể đến buổi đấu giá đó cầu xin...."
"Đấu giá ngầm?"
Nghe vậy, Vệ Đồ không quá quan tâm, hắn đã nói rõ là muốn đi tìm kiếm linh dược, nếu như nói ra nhu cầu ở hội giao dịch thì cũng chẳng khác nào cởi quần đánh rắm.
Hàn Bộ Thiền dường như nhận ra ý nghĩ của Vệ Đồ, nàng cười nhẹ nói: "Quy mô buổi đấu giá lần này rất lớn, cũng là một buổi tiệc Đan đạo. Đến lúc đó sẽ có không ít đan sư tứ giai tham dự, trao đổi linh dược trong tay. Giữa ngư long hỗn tạp, cho dù Ôn đan sư nói ra nhu cầu thì cũng không ai có thể phân biệt được thân phận của Ôn đan sư..."
"Hơn nữa, không cần kiểm tra thân phận khi tham dự, chỉ cần thả uy áp Nguyên Anh là có thể vào."
Nghe vậy, nỗi lo của Vệ Đồ tan biến, trong lòng cũng có chút động.
Nếu như đúng như lời Hàn Bộ Thiền, buổi giao dịch Nguyên Anh lần này đúng là một cơ hội tốt để hắn bổ sung các linh dược cần thiết cho Long Ngâm Đan, tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Đây là địa chỉ buổi đấu giá ngầm."
"Đến lúc đó, Ôn đan sư có thể tự mình đi."
Thấy Vệ Đồ đã xiêu lòng, Hàn Bộ Thiền tươi cười, lấy ra một miếng ngọc giản từ trong tay áo rồi đưa cho Vệ Đồ.
"Cảm ơn Hàn tiên tử."
Vệ Đồ chắp tay cảm tạ, nhận lấy ngọc giản.
Tiếp theo, Hàn Bộ Thiền ngỏ ý muốn cùng đi với Vệ Đồ, giúp hắn tìm kiếm linh dược ở các thương hội linh dược gần đó.
Lý do của Hàn Bộ Thiền rất đơn giản.
Nhờ vào quan hệ của Hàn gia, khi các thương hội linh dược chiêu đãi Vệ Đồ, họ không chỉ sẽ đưa ra giá thấp mà còn có thể lấy ra những mặt hàng ẩn chứa trong danh sách linh dược.
Nhưng đáng tiếc, dù có sự giúp đỡ của Hàn Bộ Thiền, Vệ Đồ vẫn không thu hoạch được gì ở những thương hội linh dược này.
Nửa ngày sau.
Cảm thấy đã có mối quan hệ tiến triển nhất định với Vệ Đồ, Hàn Bộ Thiền tạm biệt rồi trở về đan phường Hàn gia.
"Hôm nay, Đặng mỗ mới biết Hàn tiểu thư gần gũi, lễ phép ân cần đến thế...."
Sau khi Hàn Bộ Thiền rời đi, Đặng chưởng môn cảm thán nói.
Với vị thế của hắn hiện tại, đã sớm quen với sự ấm lạnh của thế gian, nhưng những chuyện đó thực sự xảy đến với hắn cũng không nhiều.
Dù là ở trước mặt Vệ Đồ thì tỏ vẻ thấp kém nhưng ở Hàm Quang quốc, hắn tuyệt đối là một nhân vật có quyền lực tuyệt đối.
Nghe vậy, Vệ Đồ lắc đầu, cười nhạt một tiếng.
Theo hắn thấy, không kể phàm nhân, hay tu sĩ, hoặc tiên nhân cao cao tại thượng, ai mà chẳng có thất tình lục dục, thế nên làm sao có thể không tồn tại chuyện trèo lên kẻ mạnh, khinh rẻ kẻ yếu, những cái gọi là "ác tính"?
Tu hành trên bản chất, chính là từ một thiên địa đi đến một thiên địa khác có sức mạnh hơn.
Nếu hỏi nguyên nhân tu hành, e rằng ai cũng là vì trường sinh bất tử, tung hoành thiên địa chứ không ai nói rằng mình đoạn tuyệt tình ái, ăn gió uống sương, trở thành loại tiên nhân vô tình vô dục như trong truyện.
Tiên nhân, vĩnh viễn có chữ nhân theo sau!
Mà nơi nào có người, nơi đó vĩnh viễn không thiếu hai chữ giang hồ.
...
Màn đêm buông xuống.
Vệ Đồ với thân phận trưởng lão tạm giữ, vào ở trụ sở của Cửu Quốc Minh tại Khôn Điền Tiên Thành.
Động phủ, trong phòng bế quan.
Vệ Đồ ngồi xếp bằng, ý thức chìm vào chỗ sâu trong não, quan sát mệnh cách vàng tím đang chìm nổi trong thức hải.
"Thanh Đế trảm Sinh kiếm (79/100): Mười ngày một tu, trăm năm tức thành."
"Chỉ còn một bước nữa là có thể đại thành."
Đáy mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng.
Trong bảy năm bế quan tại Định Lăng Tông, Xích Long lão tổ thành công đột phá tu vi lên cảnh giới chuẩn Hóa Thần.
Mà hắn cũng không hề lãng phí khoảng thời gian này, khổ tu, cuối cùng cũng tu luyện đạo pháp thuật bắt nguồn từ « Thanh Đế Trường Sinh công » này đến cấp độ sắp thành pháp ý.
Tu sĩ Hóa Thần nếu bỏ qua ảnh hưởng của ngoại vật linh bảo đến thực lực thì hai yếu tố rõ ràng nhất để đánh giá cao thấp chính là "cảnh giới" và "pháp ý".
Cái trước là lực, là căn bản của tu sĩ.
Cái sau thì như kĩ xảo, trên nền tảng lực lượng mà có thể dùng bốn lạng bạt nghìn cân, phát huy ra uy lực lớn hơn.
Tất nhiên, đây chỉ là khái quát đơn giản, khi pháp ý đã lĩnh ngộ đến một giai đoạn nhất định thì lực lượng mà nó phát ra tuyệt không phải là kỹ xảo, mà trực tiếp trở thành một nguồn gốc của lực lượng - thiên địa pháp tắc.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Vệ Đồ vừa kiên nhẫn chờ đợi hội giao dịch ngầm đến, vừa tiếp tục diễn luyện pháp thuật "Thanh Đế trảm Sinh kiếm", phỏng đoán những tinh túy ảo diệu của nó.
Hơn mười ngày sau.
Đột nhiên, Vệ Đồ phúc linh tâm chí, kiếm khí màu xanh quấn quanh đầu ngón tay hắn trở nên khác lạ hơn, mạnh mẽ hơn, có một loại khí kình chém trời phá đất.
Cùng lúc đó, nơi mi tâm của Nguyên Anh hắn xuất hiện thêm một đạo mảnh vỡ trong suốt màu xanh có hình dạng phức tạp và kích thước chừng một tấc.
"Thành công rồi!" Vệ Đồ khẽ động tâm thần, nhìn lại thức hải, quả nhiên trên mệnh cách vàng tím xuất hiện một dòng chữ viết mới tinh lấp lánh:
"Pháp ý • Thanh Đế trảm Sinh kiếm (0.8/100): Năm ngày một ngộ, ngàn năm tức thành."
"Pháp ý là do pháp thuật đạt đến cực hạn, sau khi chạm đến quy tắc mà sinh ra. Năm đó đao thuật của Đoàn Trường Kình sở dĩ kinh người chính là vì ông ta đã lĩnh ngộ được chút ít pháp ý....
"Mà sau pháp ý chính là lĩnh vực mà các tu sĩ Luyện Hư cảnh nắm giữ. Khi đến bước đó, một ý niệm cũng có thể hóa thành thiên địa, và thiên địa đều ở bên trong lĩnh vực của mình....
"Mệnh cách vàng tím ghi 'ngàn năm tức thành'.... Chẳng lẽ ta có hy vọng trong vòng một ngàn năm mà lĩnh ngộ được lĩnh vực 'Thanh Đế trảm Sinh kiếm'?"
Trong lòng Vệ Đồ kích động.
Pháp ý Thanh Đế trảm Sinh kiếm không bằng pháp ý tự nhiên quy tắc như pháp ý Cực Sơn hay Trọng Nham, chỉ là pháp ý hạ đẳng.
Nhưng nếu có thể trở thành lĩnh vực cao cấp hơn thì nó có khả năng sẽ nghiền ép những pháp ý thượng đẳng khác.
Ý không bằng vực, vực không bằng thiên địa pháp tắc.
Đây chính là quy luật của giới tu tiên.
Tuy nhiên, một ngàn năm vẫn quá xa vời, hiện tại thọ nguyên của Vệ Đồ chỉ hơn tám trăm tuổi, vì vậy sau khi kích động, hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn bắt đầu thử nghiệm năng lực của pháp ý này.
Mấy ngày sau, sau hàng chục lần luyện tập, hắn đại khái có kết luận:
Thứ nhất, sau khi có pháp ý, thời gian ngưng tụ thần thông Thanh Đế trảm Sinh kiếm được rút ngắn đi một nửa, đồng thời có thể ngưng tụ sáu cái trong một tháng thay vì ba cái như trước.
Đồng thời, pháp lực cần thiết để ngưng tụ cũng giảm đi một phần ba.
Thứ hai, uy lực của Thanh Đế trảm Sinh kiếm cũng được nâng lên rất nhiều.
Tuy không bằng linh bảo cao giai trong tay hắn nhưng mỗi một đòn đánh của kiếm có uy lực sánh ngang với một kích toàn lực của Hóa Thần mới lên cấp.
Điều đó có nghĩa là trong trường hợp không có tác động ngoại lực, hắn có khả năng sẽ giết chết Đinh Nhạc Chính trong vòng trăm chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận