Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 313: Linh thạch cực phẩm, Kim trướng tuyển cử

Chương 313: Linh thạch cực phẩm, Kim trướng tuyển cử
Trong khoảnh khắc.
Nguyên Oánh quyết định mua sắm các loại phù lục, cùng với số lượng tương ứng.
"Phù Cụ Phong mười bảy tấm, phù Hàn Kiếm mười ba tấm, phù Lưu Viêm tám tấm..."
Nguyên Oánh chậm rãi nói.
"Đại công chúa xác định mua nhiều tam giai phù lục như vậy sao?" Vệ Đồ có chút không dám tin.
Tính gộp lại, đại công chúa Nguyên Oánh mua sắm số lượng phù lục tam giai đã gần năm mươi tấm.
Số lượng phù lục tam giai này, dùng tiết kiệm một chút cũng đủ sức chống chọi một trận đại chiến với bốn đến năm tu sĩ Kim Đan.
Cần biết, sau nhiều năm như vậy, số phù lục tam giai hàng tồn trong tay hắn cũng chỉ mới hơn bảy mươi tấm mà thôi.
- Tài liệu vẽ phù lục tam giai rất khó tìm.
Nguyên Oánh chỉ mở miệng một chút, liền muốn lấy hơn phân nửa hàng tồn của hắn.
"Sao vậy? Vệ đan sư trong tay, không có nhiều tam giai phù lục vậy sao?"
"Hay là nói, Vệ đan sư thấy tiếc?"
Nguyên Oánh trêu chọc.
Tiệm mới mở, Vệ thị phường đan phù ngoài việc giảm giá 70% cho đan dược, phù lục cũng được giảm giá, thậm chí mức ưu đãi còn lớn hơn cả đan dược.
"Đại công chúa nói đùa."
Vệ Đồ lắc đầu, dù có ưu đãi thì đối với hắn vẫn có lợi nhuận nhất định.
Khác nhau chỉ là lời nhiều hay lời ít.
Ngược lại, nếu Nguyên Oánh mua với số lượng lớn như vậy, hắn lại càng thêm hoan nghênh.
Bởi vì có thể nhanh chóng thu hồi vốn.
"Không biết đại công chúa muốn thanh toán như thế nào?" Vệ Đồ buôn bán ra vẻ buôn bán, hỏi.
Hơn năm mươi tấm phù lục tam giai, dù được giảm giá 70%, tổng giá trị cũng khoảng 100.000 linh thạch.
Vệ Đồ lo lắng đại công chúa Nguyên Oánh sẽ dựa vào quyền thế, học thói của đám quyền quý, đưa hắn thứ gì đó có giá trị tương đương.
Kiểu diễn xuất này, không chỉ phàm tục thường gặp, mà trong giới tu tiên, thỉnh thoảng cũng xảy ra.
"Vệ đan sư lo xa rồi."
Nguyên Oánh dường như nhìn ra suy nghĩ của Vệ Đồ, nàng cười khẽ mấy tiếng, lật bàn tay một cái, trên tay liền có thêm mấy viên linh thạch màu sắc khác nhau.
"Linh thạch cực phẩm?" Vệ Đồ thấy Nguyên Oánh đặt linh thạch lên bàn thì rất kinh ngạc thốt lên.
Mấy viên linh thạch này, so với linh thạch bình thường lớn hơn một chút, có kích cỡ cỡ nắm tay trẻ con, lại tỏa ra linh khí tinh khiết hơn.
"Bảy viên linh thạch cực phẩm này, chắc là đủ cho số bùa này của Vệ đạo hữu."
Nguyên Oánh cười nói.
Mười linh thạch hạ phẩm mới đổi được một linh thạch trung phẩm. Mười linh thạch trung phẩm mới đổi được một linh thạch thượng phẩm.
Nhưng – 100 viên linh thạch thượng phẩm mới đổi được một linh thạch cực phẩm!
Nói cách khác, một linh thạch cực phẩm tương đương 10 ngàn linh thạch.
Nhưng đây chỉ là giá thị trường.
Linh thạch cực phẩm từ xưa đến nay là có tiền cũng không mua được, muốn dùng 10 ngàn linh thạch để đổi thì không khác nào người ngốc nói mê.
Không gì khác, so với linh thạch bình thường, linh thạch cực phẩm về lượng linh khí, cứ cho là có khác biệt lớn với 10 ngàn linh thạch, nhưng linh khí tinh thuần trong đó không chỉ dùng để bố trí trận pháp cao giai mà còn có thể giúp ích cho tu sĩ đột phá cảnh giới.
Chỉ riêng điểm này thôi, linh thạch cực phẩm đã có thể trở thành bảo vật mà các tu sĩ khát khao.
Bởi vậy, bảy viên linh thạch cực phẩm này đủ trả cho số phù lục trị giá 100.000 linh thạch, đơn này Vệ Đồ không những không lỗ mà còn kiếm được một chút.
"Đương nhiên là được." Vệ Đồ đè nén sự ngạc nhiên trong lòng, lập tức lấy hộp phù trong túi trữ vật ra, đưa cho Nguyên Oánh trước mặt.
Hắn dù không biết phủ Hữu Hiền Vương vì sao hôm nay muốn thanh toán bằng linh thạch cực phẩm, nhưng rõ ràng là hắn sẽ không dễ dàng để lỡ bảy viên linh thạch cực phẩm này.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Nguyên Oánh nhận lấy hộp phù, nàng đứng dậy nháy mắt với Vệ Đồ, rồi lắc mông rời khỏi Vệ thị phường đan phù.
Trước khi đi, Nguyên Oánh khuyên nhủ Vệ Đồ phải giữ kín bí mật, không được báo cho bên ngoài biết việc phủ Hữu Hiền Vương mua sắm phù lục, nếu không hậu quả tự chịu. Rõ ràng, Nguyên Oánh vẫn khăng khăng cho rằng, Vệ Đồ vẫn là Kim Đan nhỏ yếu năm xưa, đối mặt với Trảm Lang đạo nhân mà lựa chọn dàn xếp ổn thỏa.
"Dùng linh thạch cực phẩm để thanh toán, có thể là phủ Hữu Hiền Vương đã không còn linh thạch dư thừa, bất đắc dĩ phải dùng bảo vật này để thanh toán."
Vệ Đồ thầm nghĩ.
Hắn còn suy đoán, phủ Hữu Hiền Vương mua một lượng lớn phù lục tam giai như vậy, có lẽ chủ yếu là do bất lợi khi giết nhị vương tử Nguyên Kiệt.
"Nhan Ngọc, lần Kim trướng tuyển cử sắp tới, Vương Đình đã báo tin chưa?"
"Cách nay còn bao lâu thời gian?"
Nghĩ tới đây, Vệ Đồ gọi Nhan Ngọc tới hỏi.
Phủ Hữu Hiền Vương sở dĩ nhắm vào Nguyên Kiệt, nguyên nhân lớn nhất là – Nguyên Kiệt, một thiên kiêu xuất chúng của Ứng Đỉnh Bộ, có khả năng thông qua Kim trướng tuyển cử để được chọn làm Hữu Hiền Vương, thay thế Hữu Hiền Vương già yếu hiện tại.
Đây là xung đột căn bản giữa việc thế tập của phủ Hữu Hiền Vương và Nguyên Kiệt, rất khó hòa giải.
Mấy năm trước, sau khi nhị vương tử bị Nguyên Kiệt giết chết, mâu thuẫn này càng trở nên gay gắt hơn.
"Đại tế ti, khoảng cách Kim trướng tuyển cử, chỉ còn không đến bốn tháng."
Nhan Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Do tầm mắt và địa vị hạn chế, Nhan Ngọc không biết rõ lần Kim trướng tuyển cử này ảnh hưởng lớn thế nào đối với Vệ Đồ, thêm nữa Vệ Đồ đã không về một năm... cho nên nàng không mấy để ý chuyện này, chỉ xem như một việc nhỏ thoáng qua.
Suy cho cùng, Kim trướng tuyển cử của Ứng Đỉnh Bộ chỉ là hữu danh vô thực, nhiều năm qua, cơ bản đều là Hữu Hiền Vương và Tả Hiền Vương thế tập mà được chọn.
"Bốn tháng nữa..."
Vệ Đồ trầm ngâm, đã hiểu vì sao phủ Hữu Hiền Vương vội vàng mua sắm phù lục đến vậy.
Hắn suy đoán, có lẽ sau khi nhị vương tử c·h·ế·t, mâu thuẫn giữa Nguyên Kiệt và phủ Hữu Hiền Vương đã hoàn toàn bùng nổ, từ đấu đá ngấm ngầm chuyển sang công khai đối đầu... Thế nên thần sư phe Nguyên Kiệt thừa cơ gây áp lực lên Vương Đình, muốn tổ chức Kim trướng tuyển cử sớm để một lần đưa Nguyên Kiệt lên vương vị.
Nói cho cùng, dù là Ứng Đỉnh Bộ, Xạ Nhật Bộ hay Phượng Ô Bộ, người nắm quyền thực sự sau lưng là thần sư, chứ không phải Vương Đình.
Vương Đình chỉ là thay mặt thần sư nắm quyền mà thôi.
Vệ Đồ không ngờ rằng, mình vừa đến Hô Yết Tiên Thành không lâu mà đã cảm nhận được sự tranh giành quyền lực khốc liệt đang âm ỉ trong Ứng Đỉnh Bộ.
"Ta về động phủ trước. Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, đừng nhắc với người khác."
Vệ Đồ căn dặn Nhan Ngọc.
Nói xong, Vệ Đồ rời khỏi Vệ thị phường đan phù, đến Vân Tước Cư mà hắn đã thuê lại.
Qua nửa ngày.
Nhờ có bí thuật cảm giác đỉnh giai Tri Thiên Độ, sau khi nhận thấy những kẻ giám sát quanh mình đã rời đi, Vệ Đồ lập tức cải trang dịch dung rồi phi độn đến động phủ của Nguyên Kiệt.
Về lời cảnh cáo của đại công chúa Nguyên Oánh...
Vệ Đồ không hề sợ hãi.
Phủ Hữu Hiền Vương có mấy Kim Đan?
Hắn còn không sợ Quỷ La Ma Chủ thì sợ gì một mình phủ Hữu Hiền Vương?
Nếu thực lực của phủ Hữu Hiền Vương có đủ khả năng ám sát hắn, e rằng các thần sư của Ứng Đỉnh Bộ đã không ủng hộ Nguyên Kiệt kế nhiệm Hữu Hiền Vương một cách đơn giản như vậy để suy yếu thực lực bộ tộc.
Hơn nữa, khác với suy nghĩ của Nguyên Oánh.
Vệ Đồ từ trước đã lên thuyền của Nguyên Kiệt, kết oán thù sâu nặng với phủ Hữu Hiền Vương, chứ không phải như nàng nghĩ, Vệ Đồ chỉ là phe trung lập và còn chịu ơn của phủ Hữu Hiền Vương....
- Trảm Lang đạo nhân và nhị vương tử c·h·ế·t đều có liên quan trực tiếp đến Vệ Đồ.
"Cái gì? Phủ Hữu Hiền Vương đã mua một số lượng lớn phù lục của Vệ đạo hữu?" Nguyên Kiệt nghe Vệ Đồ nói mà vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Kinh ngạc vì phủ Hữu Hiền Vương lại muốn dùng vũ lực đối phó hắn. Mừng vì Vệ Đồ đã minh xác đầu quân vào phe của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận