Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 59: Tận lực đổ nước (cầu cất giữ, cầu truy đọc)

Chương 59: Tận lực nhường nhịn (cầu cất giữ, cầu theo dõi)
Người nghèo, có thể cưới được vợ cũng đã là tốt rồi. Nào có tư cách mà kén cá chọn canh. Da dẻ mịn màng, dáng dấp xinh xắn của nha hoàn, với hắn mà nói, còn hơn khối nàng hoa khuê nữ bình thường nhiều. Huống chi, Thải Hà còn có quan hệ với "Vệ áp ty" trước mặt hắn đây, có thể dựa vào Vệ Đồ, dù Thải Hà có là một người phụ nữ xấu xí, hắn cũng bằng lòng.
"Vậy thì tốt, ta tùy ý nhờ bà mối đi nhà ngươi cầu hôn, ngươi chuẩn bị sẵn sàng…"
"Ta cho ngươi mượn một chút tiền, để xây nhà tân hôn, sau này trả lại…"
"Không thể để cho em gái ta chịu ấm ức."
Vệ Đồ nhìn kỹ nét mặt Nhạc Cảnh mấy lần, thấy hắn sắc mặt bình thường, liền gật đầu, sắp xếp quá trình hôn sự của hai người.
Hai tháng sau.
Ngày 9 tháng 8, là ngày tốt thích hợp cho việc cưới hỏi.
Nhạc Cảnh cùng Thải Hà như ý nguyện thành thân.
Vệ Đồ và Hạnh Hoa được coi như người chủ hôn tác hợp cho hai người, cùng nhau có mặt trong hôn lễ, mang theo quà mừng tới chúc.
Bởi vì có Vệ Đồ, không ít võ quan của nha môn dân quân cũng có mặt, còn phái người mang lễ đến.
Tuy quà mừng các võ quan đưa không quý giá, đều là đồ dùng thường ngày, nhưng riêng tấm mặt bài kia... cũng đủ để làm nhà họ Nhạc kinh ngạc.
Người nhà họ Nhạc không còn dám coi thường tân nương Thải Hà nữa, lời nói cử chỉ với Thải Hà đều rất cung kính.
Bất quá, Thải Hà cũng không vì thế mà vênh váo đắc ý, sinh lòng kiêu ngạo, ngày tân hôn thứ hai, đã dậy sớm đến nhà chính, dâng trà thỉnh an cha mẹ chồng, không có một chút kiêu căng.
Binh lính nha môn dân quân, sau khi nghe được chuyện này, trong lời nói đều có vẻ ngưỡng mộ với Nhạc Cảnh.
Sau khi hai người thành hôn được ba tháng.
Vệ Đồ tìm lý do, dùng quyền chức trong tay, đề bạt Nhạc Cảnh làm thập trưởng nha môn dân quân, phụ trách việc cơm nước trong quân.
Chức vụ này là một công việc béo bở. Hàng năm đều có thể kiếm chác, có không ít tiền vào túi.
Làm xong những việc này.
Ngoài việc để Hạnh Hoa cùng Thải Hà thường xuyên qua lại với nhau, Vệ Đồ không còn quan tâm đến Nhạc Cảnh và Thải Hà nữa.
Hắn cũng không phải là cha của Thải Hà.
Làm đến mức này, xem như là đủ rồi.
Bề ngoài thì, Nhạc Cảnh có quá nhiều tâm tư, thích luồn cúi, không giống "Toàn Thuận" cần cù chăm chỉ. Việc hắn giúp Nhạc Cảnh quá nhiều trong nha môn, làm địa vị Nhạc Cảnh tăng lên quá lớn, chưa chắc đã là chuyện tốt cho Thải Hà...
Dù có muốn giúp đỡ. Cũng phải "lâu ngày mới rõ lòng người".
Thời gian trôi qua.
Một năm sau, đã đến năm Khánh An thứ 27.
Mùa thu, tháng tám.
Năm nay, là thời điểm xây dựng hương võ cử của đường Sơn Nam.
Gần 600 Võ tú tài từ các phủ huyện thuộc đường Sơn Nam, tràn vào phủ thành Khánh Phong, để tham gia cuộc khảo hạch võ cử lần này.
Những Võ tú tài này, so với kỳ hương võ cử trước, có cả người trẻ lẫn người già. Võ sư trẻ tuổi trong độ tuổi 20 đến 30, đại khái chiếm hơn 70% thí sinh tham gia khoa thi lần này. Còn lại, 25% là võ sư trung niên bốn năm mươi tuổi, và 5% ít ỏi là võ sư lão niên đã hơn 50 tuổi.
Ngoài sàn tỷ thí. Vệ Đồ còn thấy một võ sư lão niên khoảng 70 tuổi đến tham khảo.
Võ sư 70 tuổi này bước đi tuy còn mạnh mẽ, nhưng trên sàn đấu chỉ được mấy chiêu đã bị võ sư trẻ tuổi đánh ngã bởi phản ứng chậm chạp.
Cũng may. Võ sư 70 tuổi này không bị trọng thương, xuống lôi đài vẫn còn đi lại hoạt bát.
Xét riêng về nghệ thuật võ đạo, Vệ Đồ không cho rằng vị lão tú tài này kém các võ sư trẻ bao nhiêu.
Nhưng sức trẻ có lợi thế, võ sư ngoại luyện khi lớn tuổi, thể chất xuống dốc càng thấy rõ.
Mấy ngày sau.
Qua vòng sơ khảo và vòng hai, trên lôi đài hương võ cử chỉ còn lại 50 võ sư, dùng để tranh vị thứ hạng bảng hương võ cử.
Hơn 500 võ sư còn lại đã bị loại sau các trận đấu phía trước.
Không thể tiến vào chung kết.
Trong 50 người này, đương nhiên bao gồm cả Vệ Đồ, người có cảnh giới võ đạo cao nhất.
Sau đó.
Tiếp ba ngày so tài liên tiếp, trên lôi đài từ 50 người chỉ còn lại 10 người cuối cùng, dùng để tranh vị trí trong top 10 hương võ cử.
"Người đỗ đầu hương võ cử, có thể được phong quan võ thất phẩm. Top 10, được phong quan võ bát phẩm, còn lại đều là cửu phẩm..."
Đứng trên lôi đài, Vệ Đồ thầm nghĩ về quy tắc phong quan sau hương võ cử.
Với thực lực võ đạo hiện tại của hắn, cộng thêm kinh nghiệm thi đấu mà Phó Chí Chu dạy, hắn có tự tin giành được vị trí đầu bảng trong kỳ khoa thi này.
Nhưng — Lúc này, Vệ Đồ lại nhớ lại cảnh tượng ở trấn Tứ Dương, hắn bị gã khổng lồ dùng chùy sắt tấn công.
Nếu không phải có tinh giáp bảo vệ, tránh kịp thời, thì trận chiến kia hắn đã không bị thương chết ngay tại chỗ, kết quả tốt nhất cũng là nửa đời sau phải sống đời tàn phế.
– Lúc đó, hắn đã thề trong lòng, quyết không thể lại nổi danh, làm việc gì cũng phải chú ý cẩn thận.
"Quan thất phẩm, có thật sự cần thiết phải đoạt lấy bằng được không? Tứ đệ từng nói, Vương tuần phủ đối diện với Tiên Thiên võ sư cũng phải khách khí, thậm chí còn có chút nể nang..."
"Ba mươi năm nữa ta có thể thành Tiên Thiên võ sư, địa vị khi đó... tự nhiên sẽ tăng lên rất nhiều..."
"Cứ khăng khăng muốn chức quan thất phẩm mà hương võ cử phong cho, xem ra không cần thiết."
Vệ Đồ trăn trở, bắt đầu phân tích hoàn cảnh hiện tại và tương lai của hắn.
Tuần phủ là mệnh quan thật sự của triều đình Trịnh Quốc, là bậc đại quan áo tím, quan phẩm ở hàng nhị phẩm.
Còn hắn sau khi trở thành quan thất phẩm, hiển nhiên khó mà trong vòng 30 năm, một bước lên mây mà đạt được chức quan như Vương tuần phủ.
Hơn nữa, hắn còn cần phải tu luyện công pháp võ đạo cùng công pháp Tiên gia «Ngũ Nguyên Uẩn Linh Thể», làm sao có thời gian và sức lực mà nghĩ đến chuyện quan trường, lãng phí thời gian vào những chuyện đó.
Đợi đến khi hắn thành Tiên Thiên võ sư, địa vị có thể nhảy lên hàng đầu, "ngồi ngang hàng" với Vương tuần phủ, không cần phải dốc sức làm quan trường nữa.
"Đỗ đầu hương võ cử quá mức chói mắt, cả Trịnh quốc, hai kinh mười ba đường, mỗi ba năm chỉ có mười lăm người đỗ đầu hương võ cử mà thôi..."
"Một khi trở thành người đứng đầu, chắc chắn sẽ nổi tiếng cả nước, đến lúc đó rắc rối sẽ kéo đến không ngừng... Trong khi những cái tốt nhận được, đối với ta, không hề có lợi gì."
Sau nửa khắc suy xét, Vệ Đồ cuối cùng đã quyết tâm, từ bỏ danh hiệu "Võ khôi thủ" lần này, chỉ giành một vị trí trong top 10.
Quan võ bát phẩm, với hắn mà nói, đã đủ dùng, đủ để nâng cao địa vị của hắn.
Quan võ thất phẩm tuy tốt hơn bát phẩm, phẩm cấp cao nhất, tiền đồ trong quan trường càng vô lượng, nhưng những rủi ro phải gánh chịu thật quá lớn, hiển nhiên là không xứng đáng so với những gì mà chức quan thất phẩm "đem lại".
Khi đã có mục tiêu, trong các trận so tài sau đó, Vệ Đồ ra đòn đánh có vẻ nhẹ nhàng hơn, không cần phải tính toán đến môn phái, chiêu thức, binh khí, võ học của đối thủ.
Nửa ngày sau.
Mọi việc đều kết thúc.
Với việc Vệ Đồ cố tình nhường nhịn, hắn đã giành được vị trí thứ bảy trong kỳ khoa thi hương võ cử này.
Vị trí này không cao không thấp, sẽ không khiến người ta chú ý quá nhiều.
"Tam ca suy tính thật chu toàn, vì một chức quan thất phẩm, xác thực không cần thiết phải rước thêm phiền phức vào người..."
Sau khi cuộc thi kết thúc, Phó Chí Chu lái xe đưa Vệ Đồ ra khỏi cổng trường thi.
Trên đường đi, khi biết thứ hạng của Vệ Đồ, hắn thoạt tiên lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu ra sao, nhưng sau khi nghe Vệ Đồ giải thích, hắn lập tức sinh lòng kính phục Vệ Đồ, cho rằng Vệ Đồ đã nhìn xa trông rộng.
Đứng trên góc độ của Vệ Đồ, đưa ra quyết định hợp lý như vậy, có vẻ như hợp tình hợp lý.
Nhưng ai có thể thật sự bỏ qua danh lợi mà vị trí đỗ đầu hương võ cử cùng quan thất phẩm mang lại?
Phó Chí Chu tự nghĩ, nếu mình là người đang ở trong tình cảnh như Vệ Đồ, e là sẽ không đưa ra được quyết định quả quyết như Vệ Đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận