Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 355: Vệ Đồ di sản, mưu đoạt Tiểu Hàn Sơn

"Nhị giai đan sư?" Nghiêm Chấn Bình nghe vậy, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Lúc này hắn mới giật mình, vì sao Vệ Đồ biết không sai lệch mà chạy đến Bách Dược Các, hóa ra là nắm giữ Đan đạo một môn kỹ nghệ của Tiên gia.
"Không biết Thôi tiền bối ở khâu luyện chế đan dược nào, so sánh thành thạo?" Nghiêm Chấn Bình kiềm chế kích động trong lòng, trầm giọng hỏi. Nếu chỉ biết luyện chế chút đan dược bình thường, vậy thì việc Lâu Cao Tông mời Vệ Đồ làm khách khanh Kim Đan, hiệu quả sẽ không được cao cho lắm.
"Nghiêm chưởng quỹ mời xem." Vệ Đồ mỉm cười, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra đan lô cùng linh dược tương ứng, ngay trước mặt Nghiêm Chấn Bình, bắt đầu luyện chế đan dược. Nửa ngày sau, theo một luồng đan hương tràn ra. Vệ Đồ vừa bấm Đan Quyết, liên tiếp đánh mấy đạo pháp lực vào bên trong đan lô, nhấc ra ba viên Hoàng Đan Hoàn trong suốt, dùng pháp lực đưa đến trước mặt Nghiêm Chấn Bình.
"Nhị giai thượng phẩm đan dược – Hoàng Tinh Đan!" Nghiêm Chấn Bình thân là chưởng quỹ Bách Dược Các tự nhiên biết hàng, hắn nhẹ nhàng khẽ ngửi đan hương, liền biết chủng loại linh đan này, cùng chất lượng. Hoàng Tinh Đan, dù không phải đan dược gì khó khăn. Nhưng Vệ Đồ có thể luyện chế ra nó trong khoảng thời gian ngắn này, có thể thấy được phần nào đó trình độ tạo nghệ Đan đạo của hắn.
"Vãn bối xin phép bẩm báo tộc thúc chuyện mời Thôi tiền bối vào tông, để thương nghị." Nghiêm Chấn Bình buông đan dược xuống, sau khi cung kính thi lễ với Vệ Đồ liền lập tức rời khỏi Bách Dược Các, hướng lên trên núi Lâu Cao Tông bay đi. Một khắc đồng hồ sau.
Tại một gian đại điện của Lâu Cao Tông. Nghiêm Chấn Bình hướng thúc phụ Nghiêm Trạch Chí bẩm báo chuyện Vệ Đồ muốn gia nhập Lâu Cao Tông.
"Người này lạ mặt, chắc không phải là tu sĩ Tào Châu. Nói cách khác, lai lịch theo hắn đến không rõ ràng…." "Là muốn tránh họa? Hay là có mưu đồ với Lâu Cao Tông ta? Không tốt để mà xem xét." Nghiêm Trạch Chí hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ ngưng trọng. So với cháu trai, hắn nắm giữ tình báo tông môn Lâu Cao Tông, có thể lập tức xác minh thân phận và lai lịch của Vệ Đồ. Nếu Vệ Đồ là tu sĩ Tào Châu, hoặc tu sĩ châu lân cận Tào Châu, hắn có thể biết rõ nền tảng của Vệ Đồ trước, sẽ không có sai sót nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, Vệ Đồ lại không phải.
"Thúc phụ, Tiêu quốc quá lớn, Lâu Cao Tông chúng ta lại là thế lực nhỏ…." Nghiêm Chấn Bình muốn nói rồi lại thôi. Ý của hắn rất đơn giản. Lâu Cao Tông không đủ năng lực điều tra tin tức của tất cả Kim Đan chân quân ở Tiêu quốc. Chỉ vì nguyên nhân này, mà từ chối Vệ Đồ gia nhập Lâu Cao Tông, không nghi ngờ là một tổn thất của Lâu Cao Tông. Một tôn nhị giai thượng phẩm đan sư, dù không đủ để chấn hưng Lâu Cao Tông, nhưng lợi ích mang lại, cũng đủ ảnh hưởng đến quy mô thế lực của Nghiêm gia bên trong Lâu Cao Tông.
"Ngoài mặt, một vị Kim Đan chân quân gần hết thọ nguyên, di sản của hắn e là không ít." Nghiêm Chấn Bình thấp giọng nhắc nhở một câu. Lùi lại 10 ngàn bước mà nói, cho dù trên người Vệ Đồ còn có vụ án mạng, thậm chí chọc tới tu sĩ mấy đại Tiên Môn ở Thánh Nhai Sơn Tiêu quốc, nhưng một điểm đặc tính thọ kiệt sắp chết của hắn, đã khiến cho bọn họ đáng để mạo hiểm một phen.
Tiêu quốc là địa giới chính đạo, không phải là địa bàn Ma đạo. Dù Lâu Cao Tông thu lưu "tội phạm" lấy lý do thông thường, chỉ cần phía sau ngoan ngoãn phối hợp với đại tiên môn, sẽ không bị xử phạt quá nặng. Huống hồ, người bị xử phạt chính là Lâu Cao Tông, không liên quan gì đến Nghiêm gia bọn hắn. Chỉ cần thế lực Nghiêm gia lớn mạnh, những trưởng lão khác của Lâu Cao Tông dù bất mãn, cũng chỉ giới hạn ở bất mãn, vẫn không tạo thành uy h·iếp thực chất với Nghiêm gia.
"Gần thọ hết...." Nghe vậy, mắt Nghiêm Trạch Chí hơi sáng lên, có chút động lòng. "Ngươi cứ mời vị Thôi đan sư kia vào đã." Nghiêm Trạch Chí trầm ngâm nói. Cháu trai Nghiêm Chấn Bình dù gì cũng chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ, tu vi không cao, có thể có chút phán đoán sai. Việc hắn có án cũ hay không mặc kệ, quan trọng nhất là vấn đề thọ nguyên. Chỉ cần điểm này không vấn đề gì, các vấn đề còn lại có thể lại tiến hành thương nghị, quyết định.
Chỉ trong chốc lát, Nghiêm Chấn Bình liền đưa Vệ Đồ đến trước mặt Nghiêm Trạch Chí.
"Quả là bộ dạng gần hết thọ nguyên." Nghiêm Trạch Chí nhìn trạng thái pháp thể của Vệ Đồ, thầm thở phào nhẹ nhõm. Với trạng thái của Vệ Đồ, không quan tâm chuyện lúc nào đến Lâu Cao Tông của hắn có mưu đồ khác không, bằng thực lực của hắn, đều có thể đơn giản đối phó được, không đùa.
"Không biết Thôi đạo hữu quê quán ở đâu, vì sao lại đột nhiên muốn làm khách khanh tại Lâu Cao Tông ta…." Nghiêm Trạch Chí vuốt râu dưới cằm, cười hỏi.
"Thôi mỗ là tu sĩ Khang quốc…." Nghe được lời này, Vệ Đồ không chần chừ, lập tức móc ra một vé tàu Đăng Vân Phi Chu, đưa về phía Nghiêm Trạch Chí. "Nói ra để Nghiêm đạo hữu chê cười, Thôi mỗ đến Tiêu quốc vốn là để sưu tập linh dược cho gia tộc, tốt luyện chế Bích Diễm Đan.... Không ngờ đến tận bây giờ, lại không thể quay về…." Vệ Đồ mặt lộ vẻ sầu khổ.
Vé tàu giả của thương hội Thương Lãng, hắn đã có được từ hồi ở Tiên Đào Thành. Giờ chế tạo thêm một cái khác, chẳng qua chỉ là chuyện dễ dàng. "Tu sĩ Khang quốc?" Nghiêm Trạch Chí nhướng mày, cẩn thận xem xét thông tin trên vé tàu trong tay. Tào Châu dù hẻo lánh, không phát đạt mậu dịch thương nghiệp như Hải Châu, nhưng có liên quan đến tin tức con đường buôn bán giữa Tiêu – Khang hai nước bị đứt đoạn, hắn vẫn nghe ngóng được. Lúc này, sự hoài nghi của Nghiêm Trạch Chí đối với Vệ Đồ, lập tức giảm đi hơn phân nửa. Rốt cuộc vé tàu trên tay hắn, xác thực không giống làm giả. Nếu Vệ Đồ có thể làm giả, cũng không quá có thể nán lại tại Lâu Cao Tông nhỏ bé. Mà những lời này cũng hợp tình hợp lý. Việc thương lộ giữa Tiêu – Khang hai nước thông thoáng lại, còn không biết phải chờ đến bao giờ, lấy thọ nguyên của Vệ Đồ, có thể đợi không được đến ngày đó. Cho dù đợi được, với tình trạng thân thể của hắn, cũng khó lòng chống đỡ được thêm một chuyến đi xuyên quốc gia nữa.
Tu sĩ lúc tuổi xế chiều, thường thường là mục tiêu của những cuộc cướp đoạt tài nguyên tu luyện. "Đã là tu sĩ Khang quốc, vậy thì bản tông đương nhiên sẽ không bài xích việc Thôi đạo hữu gia nhập." Cân nhắc lợi hại xong, Nghiêm Trạch Chí rất nhanh liền đưa ra lựa chọn, hắn mỉm cười, ra hiệu mời. Lai lịch thân phận, tình trạng pháp thể, hai điểm này Vệ Đồ đều đã qua kiểm tra của hắn, nếu hắn còn do dự nữa, sẽ tỏ ra không quyết đoán. Bên cạnh đó, Nghiêm Trạch Chí cũng vừa nghe được Vệ Đồ trong lúc nói chuyện có nhắc đến “Bích Diễm Đan”. Bích Diễm Đan vốn là đan dược thay thế cho Thuế Phàm Đan. Mặc kệ Vệ Đồ trên người có linh dược hoàn mỹ cho loại đan dược này hay không, hoặc có năng lực luyện chế đan này không, thì cái này đối với Lâu Cao Tông, Nghiêm gia đều là một chuyện tốt.
Sau đó. Nghiêm Trạch Chí đại diện Lâu Cao Tông, cùng Vệ Đồ thương lượng đãi ngộ cụ thể sau này. Hai bên thỏa thuận, Lâu Cao Tông sẽ che chở cho Vệ Đồ, phòng ngừa đạo chích nhòm ngó Vệ Đồ đang lúc tuổi xế chiều, nhưng Vệ Đồ cũng cần cung cấp một lượng linh đan nhị giai nhất định cho Lâu Cao Tông hàng năm.
Mắt thấy linh khế khách khanh sắp hoàn thành… Lúc này, Vệ Đồ mặt lộ vẻ do dự, muốn thêm vào một điều nữa trên linh khế khách khanh. Nội dung là: đợi đến khi mình hết thọ, mong Lâu Cao Tông có thể đưa linh vật trên người trả về Thôi gia ở Khang quốc. Nghiêm Trạch Chí ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại xem thường. Hiện tại, Lâu Cao Tông có thể cho Vệ Đồ đãi ngộ có thể xem là phong phú, vốn là đã nhắm tới di sản sau khi c·hết của Vệ Đồ.
“Chấn Bình, ngươi nhìn chằm chằm tên họ Thôi đó. Nếu đến khi thương lộ giữa Tiêu – Khang hai nước khôi phục, hắn muốn rời đi thì báo cáo cho ta trước." Nghiêm Trạch Chí ở sau lưng giao phó nói. Đến lúc đó, nếu Vệ Đồ không muốn lưu di sản cho Nghiêm gia một cách đường hoàng, vậy thì hắn chỉ có thể giúp Vệ Đồ đường hoàng mà thôi.
Trao đổi xong. Nghiêm Trạch Chí đích thân mang Vệ Đồ tiến vào bên trong Lâu Cao Tông, chọn địa linh thích hợp làm động phủ. Mượn cơ hội tốt này, Vệ Đồ lập tức biểu lộ ra vẻ không thích, bài xích với động phủ được tặng. “Thôi mỗ là đan sư, thích yên tĩnh. Nơi này linh phong quá ồn ào, mà linh khí lại không tốt.” Hắn có chút bực bội nói.
Vệ Đồ biết rõ, những Tiên Môn lập tông đã lâu như Lâu Cao Tông, những địa linh trong môn đã sớm bị chia cắt hết cả rồi, người ngoài không có chỗ cắm dùi. Hiện tại Nghiêm Trạch Chí chọn cho hắn những động phủ này, phần lớn đều treo họ Nghiêm. "Không biết Thôi đạo hữu coi trọng động phủ nào? Nghiêm mỗ nguyện bỏ qua chút thể diện này, giúp đạo hữu lấy về." Nghiêm Trạch Chí không giận, nghiêm mặt nói. Rốt cuộc, Vệ Đồ sau này là đại tài chủ của Nghiêm gia bọn hắn, một khoản thu hoạch phong phú nhất trong 100 năm tới. Hiện tại ở một vài việc nhỏ, để Vệ Đồ chút ít, cũng không có gì lớn.
"Không biết tông bên ngoài có linh địa thích hợp không?" Vệ Đồ hơi trầm ngâm, dò hỏi. Tính cách tu sĩ không giống nhau, lựa chọn cũng không giống nhau. Có chút tu sĩ thích ở trên linh phong bên trong tông môn, cùng đồng môn giao lưu, còn có tu sĩ lại xây dựng động phủ ở linh địa bên ngoài tông môn, ở một góc khuất. Đương nhiên, những linh địa bên ngoài tông môn này, thường thường cũng ở bên trong thế lực của tông môn.
"Bên ngoài tông môn…." Nghiêm Trạch Chí suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Thôi đạo hữu, tông ta lịch sử lâu đời, không chỉ tu sĩ trong môn đông đảo, linh địa bên ngoài, cũng phần lớn bị các cao tầng trong tông chiếm giữ rồi." Rốt cuộc tu sĩ bên trong Lâu Cao Tông cũng không ngốc, lẽ nào có thể đặc biệt để không một linh địa nào, không tiến hành khai phá chứ?
"Bất quá nếu Thôi đạo hữu khăng khăng muốn ở bên ngoài tông môn, Nghiêm gia ta ngược lại có mấy nơi linh địa thích hợp." Nghiêm Trạch Chí như nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ tươi cười, vỗ một cái túi trữ vật, lấy ra một bộ địa đồ, đưa về phía Vệ Đồ.
Tấm địa đồ này chính là đồ thế lực phạm vi của Lâu Cao Tông, bên trong chú thích các nơi linh địa, linh sản và phường thị của Lâu Cao Tông. Vệ Đồ chú ý tới, trên tấm địa đồ này, đại khái có một phần bảy khu vực, có đánh dấu màu lam chữ "Nghiêm". Rất rõ ràng, những linh địa này đều thuộc quyền sở hữu của Nghiêm gia, là gia sản dòng họ do Nghiêm gia chiếm giữ.
"Tiểu Hàn Sơn...." Vệ Đồ liếc mấy cái, ánh mắt dừng lại ở Tiểu Hàn Sơn, nơi gần với phạm vi thế lực của Nghiêm gia trên địa đồ. Lần này, mục tiêu của hắn chính là khu linh địa nhị giai vừa bị Xạ Nhật bộ thuê lại ngàn năm trước này. "Thôi mỗ thọ nguyên sắp hết, không cần thiết vào ở linh địa tam giai lãng phí thời gian, ba khu linh địa nhị giai này, ngược lại khá vừa ý…." Vệ Đồ biền chỉ một điểm, ba khu linh địa nhị giai trên bản đồ lập tức có thêm mấy điểm sáng màu xanh, trong đó ba khu linh địa nhị giai này bao gồm cả Tiểu Hàn Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận