Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

chương 146: Một trận sinh tử ( Cầu đặt mua )

chương 146: Một trận sinh tử (Cầu đặt mua)
“Vệ Đồ vào Hoàng gia ta, bất quá hơn 20 năm, lai lịch có thể tra, thân thế trong sạch, chắc không phải nội gián.” Hoàng Hành Liệt suy tư một lát, lắc đầu.
Mấy năm trước, khi Vệ Đồ đột phá Trúc Cơ trung kỳ, thể hiện ra thiên phú phù đạo, lão tổ Kim Đan như hắn liền dần dần tìm hiểu thêm về Vệ Đồ và tiến hành điều tra. Từ lúc Vệ Đồ sinh ra, đến việc nhậm chức quan võ trong triều đình Trịnh quốc, rồi tu luyện ở Đan Khâu Sơn...... kinh nghiệm của Vệ Đồ đều không có gì đáng nghi. Nếu không, lần này Vệ Đồ vào Vân Trạch bí cảnh, hắn cũng không vì lôi kéo Vệ Đồ mà tiện tay cho Vệ Đồ "Kim Ti Giáp". Phải biết, Kim Ti Giáp là pháp khí phòng ngự nhị giai thượng phẩm, cho dù ở Hoàng gia Hạc Sơn thì loại pháp khí phòng ngự như vậy cũng không có nhiều.
“Tuy nhiên, trên người Vệ Đồ vẫn có những điểm đáng ngờ, không thể không đề phòng, sau này phải để mắt đến mới được.” Hoàng Hành Liệt cũng không phủ nhận phán đoán của tộc trưởng Hoàng Trường Thuận. Chuyện nội gián, không thể qua loa, dù chỉ có một điểm đáng ngờ, cũng phải xếp vào danh sách nghi vấn, phải phòng bị cẩn mật.
“Lão tổ anh minh, Trường Thuận cũng cho rằng Vệ Đồ là nội gián xác suất không cao.” Tộc trưởng Hoàng Trường Thuận nịnh Hoàng Hành Liệt một câu. Tiếp đó, Hoàng Trường Thuận nói: “Trường Thuận cho rằng, trong bốn cung phụng của tộc, ngoài Vệ Đồ thì Tư Tình trận sư có xác suất là nội gián không nhỏ, trước đây...... tộc đã điều tra về Tư Tình không ít......” Hoàng Trường Thuận hiểu rõ, chỉ dựa vào một điểm bất hợp lý là "ký kết linh khế", liền kết luận Vệ Đồ là nội gián thì không công bằng, hơn nữa còn có hiềm nghi bé xé ra to. Việc nhắc đến "Vệ Đồ" chẳng qua là để đánh lạc hướng, mục đích là để nêu ra "Tư Tình".
So với Vệ Đồ là "cô thần" thì Tư Tình lại khác, là do "Nhị tổ" đích thân dẫn vào làm cung phụng của Hoàng gia Hạc Sơn, địa vị không hề tầm thường. Đề cập đến nội gián, nếu ngay từ đầu đã nhắc đến “Tư Tình” thì không khỏi gây nghi ngờ “Nhị tổ” gây chia rẽ Hạc Sơn Hoàng gia. Mà sau khi nhắc đến “Vệ Đồ” lại nói đến “Tư Tình” cũng là một cung phụng thì có vẻ hợp lý hơn.
"Tư Tình?" Trong lòng Hoàng Hành Liệt hơi động, trong nháy mắt đã nghĩ đến nữ tu xinh đẹp đang đứng khiêm nhường trên lưng Vân Quan Hạc. "Chờ ra khỏi Vân Trạch bí cảnh, liền phải để mắt chặt chẽ người này, khi cần thiết thì có thể bắt nàng đưa đến chỗ ta, tiến hành sưu hồn đoạt phách." Hoàng Hành Liệt ánh mắt thâm thúy nói.
Xét về điểm đáng ngờ thì Nhị tổ "Hoàng Cử Chi" là điểm lớn nhất của Hoàng gia Hạc Sơn, khi ở cảnh Luyện Khí tư chất cũng không xuất chúng, nhưng đến Trúc Cơ kỳ thì lại tăng vọt, chỉ trong thời gian ngắn hai trăm năm đã thành công Kết Đan, trở thành một lão tổ Kim Đan sau ông. Đều là lão tổ Kim Đan, dù rằng bối phận và thực lực của ông đều hơn "Hoàng Cử Chi", nhưng vì gia tộc truyền thừa mà ông cũng không đi chất vấn nguyên nhân "Hoàng Cử Chi" ngưng kết Kim Đan.
"Về Cử Chi..." "Lão tổ ta sẽ tự mình xem xét!" Hoàng Hành Liệt trầm giọng nói.
---------------
Cũng như hoàn cảnh khó khăn của Hạc Sơn Hoàng gia lúc này, khi nghe tin ma đạo xâm lấn, các lão tổ của mấy đại gia tộc Kim Đan đều lộ vẻ u sầu, nghĩ cách giải quyết vấn đề tu sĩ Trúc Cơ không đủ. Còn so với sự thảm đạm của các gia tộc Kim Đan thì nhóm Chân Quân Kim Đan của ba đại tiên môn lại thong dong hơn nhiều, thậm chí mấy vị Chân Quân Kim Đan tiên môn khi nhìn thấy cảnh này thì còn lộ ra nụ cười mỉm, đáy mắt có chút trào phúng.
Dù sao là Chân Quân của tiên môn, bọn họ đã biết tin Ma đạo ngũ tông sắp xâm lấn từ hơn mười năm trước, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ. Còn những lão tổ của gia tộc Kim Đan này, dù có cùng tu vi với họ —— ngày thường tuy nhìn không thấy rõ sự khác biệt, nhưng vào thời khắc mấu chốt này thì sự khác biệt về địa vị thật sự bộc lộ ra ngoài. Ma đạo ngũ tông xâm lấn đối với ba đại tiên môn chỉ là một việc khó giải quyết, nhưng khó giải quyết này chỉ là phiền phức, vẫn chưa đến mức là tai họa diệt vong.
Nhưng với các gia tộc Kim Đan thì không chắc chắn như vậy. Trong lịch sử Trịnh quốc không ít gia tộc Kim Đan bị diệt vong chỉ vì chính ma giao chiến.
---------------
Vân Trạch bí cảnh, Long Cốt Lâm.
Vệ Đồ không biết rằng lúc này Ma đạo ngũ tông đã thổi lên kèn xâm lấn, cũng không biết việc Hoàng gia Hạc Sơn đang nghi ngờ hắn là "nội gián". Bây giờ, hắn đang gặp trận chiến mở màn từ khi bước vào Vân Trạch bí cảnh đến nay. Đối thủ chính là hai tu sĩ Thanh Trúc Sơn đã đối đầu với nữ tu họ Quan trước đó.
Nguồn cơn trận chiến này bắt đầu từ việc mấy ngày trước, Vệ Đồ "cáo mượn oai hùm", mượn "Thần Nhân Khôi" và "Liệt Không Điêu" cướp hai đóa "Long Cốt Hoa". Tu sĩ có linh thú không chỉ có Vệ Đồ, tên hán tử mặt chữ điền dẫn đầu của hai tu sĩ Thanh Trúc Sơn này cũng có một loại kỳ trùng là "Thất Thải Huyễn Nga". "Thất Thải Huyễn Nga" khác với linh thú thông thường, không mùi không vị, còn có cả ảo thuật, tu sĩ bình thường khó mà phát giác.
Mấy ngày trước, trên đường giằng co với nữ tử họ Quan, tên hán tử mặt chữ điền đã âm thầm thả "Thất Thải Huyễn Nga" chuẩn bị đánh lén nữ tử họ Quan. Nhưng, Vệ Đồ bất ngờ nhúng tay làm cho kế hoạch của hán tử mặt chữ điền thất bại, sau khi bỏ chạy cũng không thu lại "Thất Thải Huyễn Nga" đang ở lại chỗ đó. Và "Thất Thải Huyễn Nga" lại tình cờ phát hiện ra "Thần Nhân Khôi" trên lưng Liệt Không Điêu.
Bởi vậy, sau khi Vệ Đồ cướp Long Cốt Hoa, hai tu sĩ Thanh Trúc Sơn đã dựa vào "Thất Thải Huyễn Nga" lần theo dấu vết của Vệ Đồ và đi theo. "Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ hở." Vệ Đồ âm thầm kêu khổ.
Hắn luôn cẩn trọng và cố gắng liễm tức che giấu thân phận trên đường đi, nhưng không ngờ vẫn bị "Thất Thải Huyễn Nga" theo dõi, tự mình chui đầu vào lưới, rơi vào vòng phục kích của hai tu sĩ Thanh Trúc Sơn.
—— mũi Hương La có thể cảm nhận yêu khí, nhưng với các tu sĩ nhân tộc biết cách liễm tức thì hiệu quả không còn rõ rệt. Còn Liệt Không Điêu mặc dù dẫn đường phía trước, dò xét tình hình địch, nhưng đối mặt với việc tu sĩ đã mai phục và phòng bị từ trước thì vẫn không đủ sức.
"Cũng may, hai người này tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, không mạnh bằng ta." Vệ Đồ trấn định lại, tay giấu trong ống áo, một tay nắm chặt phù lục, tay kia thì tế luyện pháp khí phòng ngự của mình —— Địa Nham Thuẫn. "Địa Nham Thuẫn" chính là pháp khí phòng ngự nhị giai trung phẩm mà hắn đã âm thầm mua của Hà Nhai Mai gia trước khi vào Vân Trạch bí cảnh.
Ở phía đối diện, hai tu sĩ Thanh Trúc Sơn thì cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của Vệ Đồ, cẩn thận tìm sơ hở của Vệ Đồ. Lần này, hai người bọn họ tuy có tiên cơ vây Vệ Đồ, nhưng vì Vệ Đồ luôn cẩn thận nên ưu thế tiên cơ của họ không phát huy được tác dụng —— Khi bọn họ vừa lộ diện dùng pháp khí công kích Vệ Đồ thì đều bị Vệ Đồ dùng thân pháp và phù lục né tránh hết.
Hai bên lâm vào giằng co. Tuy số lượng tu sĩ của Thanh Trúc Sơn đông hơn Vệ Đồ một người, nhưng trên đầu hai người đó lại có linh sủng Liệt Không Điêu của Vệ Đồ đang bay lượn, mà Liệt Không Điêu lại có thể ra đòn trí mạng với hai người bọn họ bất cứ lúc nào. Vì vậy, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hán tử mặt chữ điền thấy vậy thì trầm giọng nói: “Đạo hữu, hãy giao hai đóa Long Cốt Hoa ra đây, ân oán này chúng ta bỏ qua cho nhau.” "Oan gia nên giải không nên kết". Hắn tỏ vẻ muốn thương lượng. Người đàn ông cao gầy phía sau hán tử mặt chữ điền cũng gật đầu, khuyên nhủ: "Đạo hữu dùng thủ đoạn lừa gạt chúng ta, thật mất đạo nghĩa, hiện tại trả Long Cốt Hoa, chúng ta còn có thể thành bạn tốt."
“Nhìn y phục đạo hữu, chắc là người của gia tộc Kim Đan nào đó. Nếu có thể kết giao với hai người Thanh Trúc Sơn chúng ta...... đạo hữu chắc chắn sẽ được trưởng bối trong nhà coi trọng hơn mấy phần……”
Nghe thấy những lời này, Vệ Đồ thầm cười nhạt, hắn đâu phải mấy đứa con cháu mới ra đời của gia tộc Kim Đan mà là một tu sĩ Trúc Cơ bước ra từ đám tán tu, sao có thể dễ dàng tin lời của tên nam tử cao gầy này. Tuy nhiên, trên mặt Vệ Đồ lại tỏ vẻ cảm động, giọng điệu ngạc nhiên, trên mặt mang theo chút hối hận, cũng như vẻ mong đợi, “Ta giao Long Cốt Hoa, hai vị đạo hữu thật sự sẽ tha mạng cho ta sao? Hơn nữa còn có thể thành bạn tốt?”
"Chắc chắn là vậy." Hán tử mặt chữ điền thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười, gật đầu. Nếu có thể đạt được Long Cốt Hoa bằng phương pháp dễ dàng như vậy thì chắc chắn đây là một điều tốt đối với hắn. "Chờ sau khi giao Long Cốt Hoa thì lại lừa hắn giao Ngự Thú Bài, khống chế con Liệt Không Điêu này." Hán tử mặt chữ điền cười thầm. Hắn tuy có chút nghi ngờ về việc Vệ Đồ "khuất phục", nhưng lại tin tưởng nhiều hơn.
Ba đại tiên môn là kẻ thống trị giới tu tiên Trịnh quốc, trong những năm qua không ít tu sĩ gia tộc Kim Đan nịnh nọt bọn hắn. "Đây là Long Cốt Hoa, trước cho đạo hữu một đóa, còn một đóa, nếu hai vị đạo hữu thật lòng muốn kết bạn, thì đóa còn lại sẽ cho hai vị đạo hữu.” Vệ Đồ khẽ xoay lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một hộp ngọc dài bảy thước.
Hắn mở hộp ngọc, để cho hán tử mặt chữ điền liếc qua rồi vận dụng pháp lực ném về phía hán tử mặt chữ điền. "Thật là ngây thơ." Hán tử mặt chữ điền chế giễu sự ngây thơ của Vệ Đồ. Tuy nhiên những vẻ mặt đó, hán tử mặt chữ điền không hề biểu lộ ra, hắn trước tiên tế lên một tấm chắn màu đen, rồi thận trọng sử dụng “Khống Vật Quyết” điều khiển thần thức đến nhận lấy hộp ngọc bảy thước Vệ Đồ ném tới.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này. Trong hộp ngọc đột nhiên lóe ra ba đạo kiếm quang, mang theo hàng loạt ảo ảnh, nhanh chóng đuổi theo hán tử mặt chữ điền. Hán tử mặt chữ điền sắc mặt đại biến, hắn vội vàng thúc tấm chắn màu đen trên tay, ngăn cản ba đạo kiếm quang đang đánh tới.
Nhưng, khi hắn vừa giơ tay cản tấm chắn thì bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình cứng lại, giống như đang chịu một áp lực vô hình. “Thứ quỷ gì?” Hán tử mặt chữ điền kinh hãi, vào thời khắc đó, hắn nhìn thấy từ dưới đất bỗng nhiên hiện ra hào quang năm màu. Chính hào quang năm màu này làm cho cơ thể hắn đột ngột cứng đờ, và chịu áp lực vô hình.
Ngay sau đó, trước ánh mắt chăm chú của hán tử mặt chữ điền, đoàn hào quang năm màu đó rơi trúng tay hắn và tấm chắn màu đen. Hai tay hán tử mặt chữ điền lập tức chùng xuống, tấm chắn màu đen bị ép rơi xuống đất, mạnh mẽ đập xuống nền.
Vút! Vút! Vút! Ba tiếng kiếm reo vang lên, hán tử mặt chữ điền kinh ngạc nhìn pháp lực hộ thể của mình bị ba đạo kiếm quang dễ dàng xuyên thủng, rồi găm vào cơ thể mình.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt. Sau khi hộp ngọc rơi xuống đất chỉ nửa nhịp thở. Hai mắt hán tử mặt chữ điền tối sầm lại rồi ngã xuống vũng máu. "Bảo sư huynh?" Nam tử cao gầy thấy hán tử mặt chữ điền bỏ mạng, lập tức kêu lớn, nhìn Vệ Đồ, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi. Tu sĩ trẻ tuổi này không phải là con cừu nhỏ mà họ tưởng mà ngược lại là một con hung thú ngầm có răng nanh. So với Vệ Đồ, thì bọn họ mới chính là "gia tộc tu sĩ" non nớt không trải sự đời, được nuôi trong nhà kính.
“Ngươi dám giết ta, Thanh Trúc Sơn sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nam tử cao gầy ngoài mạnh trong yếu, uy hiếp Vệ Đồ. "Tật!" Vệ Đồ không để ý đến những lời uy hiếp, hắn niệm chú, mượn lực từ nguyên cùng thần thức để thúc đẩy ba thanh "Băng Giao kiếm" chém về phía nam tử cao gầy.
Đồng thời, Vệ Đồ cũng chỉ huy Liệt Không Điêu đang quan chiến bên cạnh, cùng hắn tấn công nam tử cao gầy. Nam tử cao gầy liên tục đập mấy tấm phù lục dán vào thân, chống đỡ mấy tầng phòng hộ rồi cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, chuẩn bị huyết độn bỏ đi.
“Ở đây, chắc chắn có thể thoát khỏi phạm vi thần thức của hắn.” Nam tử cao gầy đã rời đi được mấy dặm, nhìn Liệt Không Điêu đang đuổi theo sau lưng, vẻ mặt may mắn. Tu sĩ điều khiển pháp khí, thường không thể vượt qua phạm vi thần thức. Chỉ cần hắn thoát khỏi ba thanh "pháp kiếm" có uy lực lớn kia, đối phó một con Liệt Không Điêu thì sẽ không đến mức hoảng loạn.
Nhưng vừa mới lơ là cảnh giác thì hắn thấy ba thanh đoản kiếm tựa băng giá chợt lóe, đâm xuyên ngực của hắn. "Làm sao có thể?" Mặt nam tử cao gầy trắng bệch như giấy, không thể tin nổi nhìn phía sau, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin. Hắn không hề hay biết rằng Vệ Đồ khống chế Băng Giao Kiếm, không chỉ dùng thần thức mà còn dùng từ nguyên quang còn có khoảng cách xa hơn thần thức.
"Tu sĩ Thanh Trúc Sơn cũng chỉ có thế." Bên ngoài mấy dặm, Vệ Đồ thu hồi ba thanh Băng Giao Kiếm, thở phào nhẹ nhõm. Khi mới bắt đầu giao chiến, hắn còn lo lắng liệu mình có thắng nổi hai tu sĩ Thanh Trúc Sơn này không, dù sao hắn chỉ là một kẻ tán tu còn hai người kia là tu sĩ cao cao tại thượng của tiên môn.
Nhưng sau khi thật sự đánh nhau rồi thì Vệ Đồ mới bất ngờ phát hiện ra, thực lực của hai người đó kém hơn hắn không ít. Trong đó có cả sự hỗ trợ của “Nguyên Trọng Pháp Cấm”, nhưng nếu không có nó thì dù có đối chiến với ai thì hắn cũng không bị bất lợi, thậm chí có khả năng giành chiến thắng.
“Không phải hán tử mặt chữ điền quá yếu, mà là ta có quá nhiều tài sản, thủ đoạn cũng bất ngờ hơn so với những tu sĩ bình thường khác." Vệ Đồ thầm nghĩ.
Băng Giao kiếm, Nguyên Trọng pháp cấm và Liệt Không Điêu, mỗi một thứ đều cần một lượng lớn linh thạch. Mà tu sĩ của ba đại tiên môn tiến vào Vân Trạch bí cảnh, thì chín trên mười người đều giống Khấu Hồng Anh, chỉ là chiến tu, chứ không tinh thông một nghề nào cả. Những người này có lẽ địa vị không tầm thường, là dòng dõi, môn nhân đệ tử của một vị Chân Quân Kim Đan nào đó, nhưng thực sự trong tay không hề dư dả, cũng không có khả năng mua sắm các loại pháp khí và phù lục có uy lực lớn này.
Tiếp đó, Vệ Đồ vơ vét các linh vật của hai tên hán tử mặt chữ điền, lấy sạch túi trữ vật bên hông của họ rồi dùng “Hóa thi phấn” cướp từ Cảnh Văn rắc lên thi thể. Sau gần nửa canh giờ, hai cái thi thể đã bị "Hóa thi phấn" ăn mòn thành nước, biến mất bên trong Long Cốt Lâm. "Đáng tiếc là con Thất Thải Huyễn Nga này có mối liên kết sinh mạng với hán tử mặt chữ điền, sau khi hắn chết thì nó cũng chết luôn.” Vệ Đồ liếc con Thất Thải Huyễn Nga đã chết, lộ vẻ tiếc nuối rồi nhặt nó từ trong rừng cây ném vào túi trữ vật.
Xử lý xong tất cả, Vệ Đồ không ở lại Long Cốt Lâm nữa, mà đi về khu vực trung tâm của Vân Trạch bí cảnh. Việc giết hai người hán tử mặt chữ điền này cho hắn hiểu rằng, việc thu thập linh vật linh địa dù quan trọng nhưng không nhanh bằng việc giết người cướp của. Việc hán tử mặt chữ điền giết người cướp của hắn là do hắn cướp Long Cốt Hoa… Nhưng vốn dĩ trong Vân Trạch bí cảnh, cướp bảo đều phải dựa vào bản lĩnh, không nhất thiết phải cướp giết lẫn nhau… Nguyên nhân cuối cùng vẫn là do hán tử mặt chữ điền tham lam, muốn giết người cướp của.
Chỉ là bọn hắn không ngờ, mình cũng có khả năng bị thân tử đạo tiêu.
Dĩ nhiên, việc Vệ Đồ từ bỏ linh địa để đến khu vực trung tâm không chỉ có những lý do trên. Một, là vì linh vật của bảy chỗ linh địa tuy đáng mơ ước, nhưng lại không có linh vật Kết Đan mà hắn đang khẩn cấp cần. Linh vật Kết Đan là linh vật tam giai, chỉ có thể sinh trưởng gần linh mạch tam giai ở khu vực trung tâm. Hai, là do linh vật của các linh địa khác cũng giống như ba đại linh vật của Long Cốt Lâm bây giờ, về cơ bản đều đã bị các thế lực lớn thu thập hết rồi nên cũng không cần đến đó làm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận