Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 557: Vệ Đồ chiến tích, Lư Khâu Thanh Phượng rung động (cầu đặt mua)

Chương 557: Chiến tích của Vệ Đồ, Lư Khâu Thanh Phượng rung động (cầu đặt mua) “Cái kia… trong khoảng thời gian này, thiếp thân sẽ chờ ở trong động luyện thi, dùng Huyền Minh Âm Hỏa tẩm bổ hai bộ ma thi, để Âm Dương Ma Thi nhanh chóng uẩn dưỡng hoàn tất.” Tào Mật nghe vậy, khẽ gật đầu, chủ động đáp ứng.
Nàng luyện hóa âm thi, thực lực Âm Dương Ma Thi tăng lên, cũng tương đương với thực lực của nàng tăng lên, đối với chuyện nhỏ này, đương nhiên nàng sẽ không từ chối.
“Vất vả Tào sư muội.” Vệ Đồ mặt tươi cười, tán thưởng một câu.
Linh khí ở động luyện thi, cũng không sai biệt lắm so với linh khí ở động phủ của Tào Mật, đợi ở đây cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến việc tu hành của Tào Mật.
Chỉ là, so với động phủ, môi trường ở đây kém hơn nhiều là điều hiển nhiên.
Nói đến đây, Vệ Đồ bỗng nghĩ ra điều gì đó, hắn dừng lại một chút rồi lên tiếng:
“Hơn một trăm năm trước, Vệ mỗ từng nói với Tào sư muội, hai con Âm Dương Ma Thi này chỉ là tạm thời đưa cho Tào sư muội…”
“Hôm nay, Vệ mỗ có thể cam đoan với Tào sư muội, trừ phi có tình huống ngoài ý muốn, nếu không thì chủ nhân của âm thi sẽ mãi mãi là Tào sư muội, sẽ không có bất cứ thay đổi nào!”
Vệ Đồ cam đoan chắc chắn.
Lúc này không giống ngày xưa.
Năm đó, hắn và Tào Mật chỉ là quen biết sơ sài, hai bên chỉ vì việc ám hại Thân Vân Thu mà hợp tác trong một thời gian ngắn, có chút hữu nghị ban đầu.
Về sau, Tào Mật mời hắn hộ đạo khi đột phá…
Những chuyện này, chỉ là mang tính chất thỉnh cầu.
Quan hệ giữa hai bên cũng không quá sâu, chỉ có thể coi là quen biết xã giao.
Hiện tại, Tào Mật trước hết cùng hắn trải qua mấy trận kịch chiến sinh tử tại hải ngoại tu giới, sau đó lại gia nhập Nghĩa Xã, biết được không ít bí mật của hắn…
Nàng có thể được coi là một trong số ít những người đáng tin cậy bên cạnh hắn.
Cho nên, đến hiện tại, những điều đã ký kết năm xưa liên quan đến linh khế Âm Dương Ma Thi, đương nhiên phải có những thay đổi nhất định.
Mà Tào Mật cũng hiểu rõ, hành động này của Vệ Đồ đại biểu cho sự tán thành cũng như sự tín nhiệm của hắn đối với nàng.
“Cảm ơn Vệ đạo huynh.” Đôi mắt của Tào Mật lưu chuyển, trong đáy mắt lộ ra một tia cảm kích đối với Vệ Đồ.
Dù nàng hiểu rõ, đây là một cách lôi kéo, ban ân của Vệ Đồ đối với nàng, nhưng việc được một cường giả như Vệ Đồ tỉ mỉ quan tâm, nàng đã rất hài lòng.
… Thời gian trôi qua.
Chớp mắt, liền đến ngày Vệ Đồ cùng Lư Khâu Thanh Phượng đã định.
Địa điểm hẹn là một khách sạn tên “Bay Loan Tiên Sạn” trên đảo Vân Dương.
Là chủ nhà, Vệ Đồ cùng Nhị sơn chủ đã đến trước ghế lô nửa canh giờ để chờ Lư Khâu Thanh Phượng.
“Người này có thể được Phù đạo nhân cẩn thận chiêu đãi như vậy, địa vị tuyệt đối không tầm thường. Chỉ là không biết, rốt cuộc là người phương nào?”
Nhị sơn chủ nhìn sang Vệ Đồ đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh, thầm nghĩ.
Hiện giờ, tuy Vệ Đồ không nổi danh, nhưng với chiến tích một mình g·iết ch·ế·t lão tổ Hỏa Phần Môn, có thể nói, ở toàn bộ Hồng Tảo hải vực, địa vị của hắn đủ để xếp vào top 30, chỉ sau các cường giả Nguyên Anh hậu kỳ và một vài “Thượng vị giả” của các thế lực lớn.
Nói cách khác, tu sĩ có thể được hắn cẩn thận chiêu đãi, địa vị chắc chắn cũng phải nằm trong top 30.
“Là nàng ta? Cửu hoàng nữ của Đông Hoa Yêu Quốc?” Trong giây lát, khi Nhị sơn chủ đang suy tư, cửa bao sương rốt cuộc bị đẩy ra, một nữ tu có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, phong thái thanh nhã bước vào.
Nhìn thấy người này, hai mắt của Nhị sơn chủ lập tức trợn to, trên mặt mang vẻ không dám tin.
“Đảo Vân Dương”, dù được xưng cùng với “Đảo Quỷ Linh” của Âm Quỷ Tông và “Đảo Nguyên Quân” của Đông Hoa Yêu Quốc là ba linh đảo Ngũ giai lớn nhất Hồng Tảo hải vực.
Nhưng linh đảo chỉ là linh đảo.
Đông Hoa Yêu Quốc có lãnh thổ rộng lớn, một mình chưởng quản đảo Nguyên Quân mới là thế lực bá chủ thứ nhất ở Hồng Tảo hải vực.
So với Đông Hoa Yêu Quốc, Ngũ Lão Sơn chẳng khác gì những gia tộc nhỏ bé.
Đương nhiên, với vị thế là người cạnh tranh chức vị quốc chủ của Đông Hoa Yêu Quốc, “Cửu hoàng nữ” Lư Khâu Thanh Phượng, bản thân cũng có giá trị cùng địa vị không giống như những tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.
Địa vị của nàng giống như những tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường, thậm chí còn có thể cao hơn một chút, gần như nằm trong top mười của Hồng Tảo hải vực.
“Phù đạo nhân không phải tu sĩ ở Nam Yến hải vực, sao có duyên kết giao với Lư Khâu Thanh Phượng?”
Nhị sơn chủ trong lòng nghi hoặc không hiểu.
Tuy nhiên, hắn biết rõ, địa vị của bản thân ở trước mặt Lư Khâu Thanh Phượng và Vệ Đồ quá “thấp bé” nên dù có thắc mắc cũng không dám hỏi thẳng ra.
“Phù đạo hữu.” Lư Khâu Thanh Phượng nhẹ nhàng ngồi xuống, mái tóc bạc rũ xuống hai bên vai khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm phần quyến rũ khác biệt so với những nữ tu loài người. Nàng mỉm cười, cất tiếng chào Vệ Đồ.
Trước khi đến, Lư Khâu Thanh Phượng đã cho người điều tra tình báo liên quan đến “Khang Sơn Nhất Quật Quỷ” Vệ Đồ và “Ngũ Lão Sơn”, biết rõ thân phận của Nhị sơn chủ và biết hắn cũng là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Cho nên, từ lúc gặp mặt, nàng liền có ấn tượng tốt đẹp với Vệ Đồ, dù sao, khó ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của việc có hai cường giả Nguyên Anh trung kỳ phò tá, để mình mưu đồ đoạt vị quốc chủ.
“Lần này cửu hoàng nữ... nguyện ý tự mình đến đảo Vân Dương gặp Phù mỗ, chắc là cũng mang theo thành ý.” “Phù mỗ muốn không nhiều, chỉ cần tài nguyên đủ để giúp Phù mỗ đột phá cảnh giới luyện thể tứ giai trung kỳ là đủ.” Sau khi hàn huyên xong, Vệ Đồ trầm ngâm một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Cửu hoàng nữ hẳn cũng rõ, chỉ có Phù mỗ đột phá luyện thể cảnh giới lên tứ giai trung kỳ, mới có đủ tự tin đối phó Lư Khâu Tấn Nguyên.”
Vệ Đồ dừng lại một chút rồi nói thêm.
“Cái gì?”
“Đối phó Lư Khâu Tấn Nguyên?” Nghe thấy vậy, Nhị sơn chủ trong lòng giật mình.
So với Lư Khâu Thanh Phượng, địa vị của Lư Khâu Tấn Nguyên hiển nhiên cao quý hơn.
Tuy nhiên, sau khi hết kinh hãi, Nhị sơn chủ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ mặt trấn định.
Hai tháng trước, khi Vệ Đồ mời hắn đến gặp Lư Khâu Thanh Phượng, hắn đã dự liệu chuyến đi này sẽ không hề dễ dàng.
Vì vậy, việc Vệ Đồ cùng Lư Khâu Thanh Phượng hợp mưu ám s·át Lư Khâu Tấn Nguyên, dù khiến hắn thấy bất ngờ, kinh ngạc nhưng cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Rốt cuộc, chỉ có khi thực hiện được những chuyện động trời như thế, hắn mới có thể thu được những thù lao xứng đáng.
Hắn chỉ là một tên lâu la, có thể cùng Vệ Đồ đảm nhận vụ này, quả là may mắn chứ chẳng phải là điều xấu gì.
Còn về cảnh giới luyện thể của Vệ Đồ…
Chuyện này, Nhị sơn chủ đã sớm biết được thông qua thông tin chiến tích Vệ Đồ đã từng ám s·át lão tổ Hỏa Phần Môn nên sau khi nghe những lời này cũng không quá ngạc nhiên.
“Pháp thể song tu Nguyên Anh trung kỳ, đúng là có thể ám s·át thành công người huynh trưởng kia của ta.”
“Chỉ là, cái bản cung muốn không phải khả năng mà là nhất định!” “Nếu như nhất định thì Phù đạo hữu cứ ra giá, bản cung cũng không phải không thể chấp nhận. Nhưng nếu chỉ là khả năng… bản cung chỉ có thể trả một khoản thù lao khi Lư Khâu Tấn Nguyên bị g·iết ch·ế·t mà thôi…”
Lư Khâu Thanh Phượng mỉm cười, lắc đầu nói.
Nàng đang rất muốn ám s·át Lư Khâu Tấn Nguyên nhưng điều này không có nghĩa là Vệ Đồ muốn ra giá nào cũng được.
Những tài nguyên như “Tổ huyết” không có nhiều trên người nàng, đâu dễ dàng gì có thể tặng cho Vệ Đồ.
Một khi đáp ứng Vệ Đồ chuyện này, nàng sẽ phải chuẩn bị cho việc tu vi giậm chân tại chỗ trong vài trăm năm.
Nói cách khác— Khoản đầu tư lớn này, hiện giờ những lá bài Vệ Đồ cho nàng xem vẫn chưa đủ sức khiến nàng động tâm.
Nghe vậy, Vệ Đồ không do dự, lập tức lấy ra một chiếc túi trữ đồ từ trong tay áo đưa cho Lư Khâu Thanh Phượng.
Ban đầu, Lư Khâu Thanh Phượng không mấy để tâm đến hành động này của Vệ Đồ, nhưng khi nàng nhìn thấy đồ vật bên trong túi trữ vật, sắc mặt lập tức thay đổi, lộ ra vẻ thận trọng hơn.
“Ba người này… đều do Phù đạo hữu tự tay g·iết ch·ế·t?”
Lư Khâu Thanh Phượng nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt không còn thản nhiên như trước, tay phải cầm túi trữ vật run rẩy hỏi.
Hai năm trước, trong thư tín nàng rõ ràng chỉ thấy chiến tích của Vệ Đồ khi g·iết ch·ế·t Diêm Công Thành, Pháp Quang thánh tử… những tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Chưa từng nghe nói Vệ Đồ lại có chiến tích g·iết được tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
G·iết những tu sĩ cảnh giới thấp khác, khác với việc g·iết tu sĩ cùng cấp.
Huống chi, những t·hi t·hể trong túi trữ vật này, rõ ràng là ba cường giả Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới không hề thấp.
Trong đó có một người còn có khí tức cảnh giới ở đỉnh phong Nguyên Anh trung kỳ, so với nàng còn mạnh hơn không ít.
Nếu ba người này đều bị Vệ Đồ g·iết, vậy thực lực của Vệ Đồ so với những gì nàng đánh giá ban đầu còn mạnh hơn mấy lần.
Dù không đột phá cảnh giới luyện thể tứ giai trung kỳ, Vệ Đồ cũng có khả năng ám s·át Lư Khâu Tấn Nguyên.
“Không sai, ba người này đích xác là do Phù mỗ g·iết. Một trong số đó, là lão tổ Hỏa Phần Môn vừa mới c·h·ế·t gần đây.” Nghe vậy, Vệ Đồ gật gật đầu, thản nhiên đáp.
Mấy tháng trước, lý do hắn ẩn náu tại Hỏa Phần Môn ám s·át lão tổ Hỏa Phần Môn, ngoài việc là Ngũ Lão Sơn loại bỏ một mối họa, nhổ cỏ tận gốc. Một mục đích khác là để chuẩn bị cho chuyện ngày hôm nay.
Nói trăm lần không bằng làm một lần!
Chỉ có thực lực mắt thấy tai nghe mới có thể khiến Lư Khâu Thanh Phượng yên tâm đầu tư vào hắn, đem tài nguyên "Tổ huyết" không nhiều của nàng dùng trên người hắn.
Mà ba bộ t·hi t·hể Nguyên Anh trung kỳ này… Ngoài lão tổ Hỏa Phần Môn, hiển nhiên là hai người Lục Dục đạo nhân, Chương Nam Khâu mà hắn từng g·iết.
“Đi điều tra!” Nghe vậy, Lư Khâu Thanh Phượng không chần chừ, lập tức vỗ tay một cái, gọi Nam Cung Chá đang đứng chờ ở ngoài cửa vào, cho người đến điều tra ngay.
Trước đây, dù biết Vệ Đồ từng giao chiến với lão tổ Hỏa Phần Môn và giành chiến thắng hoàn toàn, nhưng về thông tin chi tiết cụ thể của lão tổ Hỏa Phần Môn thì nàng không biết nhiều.
Rốt cuộc, nàng cũng không có khả năng tiên đoán, biết được Vệ Đồ còn g·iết người này lần nữa.
Trong chốc lát, Nam Cung Chá quay về ghế lô đưa cho Lư Khâu Thanh Phượng một tấm ngọc giản chứa thông tin.
Sau khi xem xong tấm ngọc giản, ánh mắt Lư Khâu Thanh Phượng nhìn về phía Vệ Đồ không khỏi biến đổi mấy lần.
Hai lần tình báo.
Hai lần chiến đấu với lão tổ Hỏa Phần Môn.
Lần đầu, ở ngoài sơn môn Ngũ Lão Sơn, hắn đã làm trọng thương lão tổ Hỏa Phần Môn, bằng các tiên đạo pháp thuật? Không hề sử dụng đến luyện thể thủ đoạn.
Lần hai, ở bên trong Hỏa Phần Môn, hắn đã chém g·iết lão tổ Hỏa Phần Môn và đồ đệ Lương Tín, lại chủ yếu là cận chiến, không sử dụng nhiều đến tiên đạo pháp thuật.
Những thông tin này có ý nghĩa gì, Lư Khâu Thanh Phượng hiểu rất rõ.
Nó có nghĩa là, khi Vệ Đồ chém g·iết cường giả cùng cấp, có thể làm đến mức không hề tốn sức.
“Cửu hoàng nữ, bây giờ Phù mỗ… có thể nhận được sự tài trợ toàn lực của các hạ không?”
Vệ Đồ cười nhạt, chắp tay hỏi.
Với chiến tích hiện tại, nếu như còn không thể khiến Lư Khâu Thanh Phượng tin tưởng, nếu hắn thất bại trước Lư Khâu Tấn Nguyên thì đúng là quá vô lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận