Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 283: Hoài Tố tâm sự, Thanh La hôn sự

Chương 283: Hoài Tố tâm sự, Thanh La hôn sự Không cần nói tán tu, vẫn là tu sĩ Tiên Môn, có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, trên cơ bản đã sớm không phải là hạng người đơn thuần gì. Thử nhìn Khấu Hồng Anh trước mặt Vệ Đồ, một mực tự xưng "Tiểu chất nữ", từ trước tới giờ không đi quá giới hạn, cũng tận tâm giúp Vệ Đồ mưu tính. Nhưng trên thực tế, khi còn ở Trịnh quốc, Khấu Hồng Anh đã có biệt hiệu Ngọc La sát. Hiện tại, đi tính toán Sương tiên tử, chỉ là Khấu Hồng Anh phát huy bình thường mà thôi.
Phương pháp này có thể được. Vệ Đồ nghe vậy, hơi gật đầu, đồng ý đề nghị của Khấu Hồng Anh. Giết người phóng hỏa các loại sự tình, Vệ Đồ sẽ không làm, việc đó biết xúc phạm điểm mấu chốt của hắn, có hại đạo tâm. Nhưng tính toán Sương tiên tử, giao dịch Thổ Tinh Chi... việc này nếu có lợi cho hắn, Vệ Đồ không quá kháng cự. Như thế, nhiều lắm thì đạo đức có tì vết, không tính là sai lầm lớn. Huống hồ linh địa tu tiên giới đều nắm trong tay thế lực lớn, tán tu nếu thật cạnh cạnh nghiệp nghiệp, một lòng tu luyện, chỉ sợ đến chết cũng không thể tấn thăng Nguyên Anh cảnh. Kim Đan cảnh, chính là điểm cuối cùng của tán tu.
---------------- Nói xong chuyện quan trọng, Khấu Hồng Anh bắt đầu mời Vệ Đồ vào Ngọc Bình Sơn làm khách. "Hoài Tố nhớ Vệ thúc đã rất lâu, nếu Vệ thúc không cùng nàng gặp một chút, đợi ngày sau nàng nhất định oán trách ta." Khấu Hồng Anh vừa cười vừa nói. Lần trước, sau khi nàng Kết Đan thành công, vốn định dẫn Thu Hoài Tố đến Phần Sơn bộ làm khách, thăm Vệ Đồ, nhưng lại bị Vệ Đồ từ chối hồi âm. Hiện tại, Vệ Đồ đã đến địa vực Ngưng Nguyệt Cung, không lẽ lại bỏ qua Thu Hoài Tố, không gặp mặt nàng sao.
"Ta bên ngoài có không ít phiền phức, không tốt phô trương, gặp quá nhiều người." Vệ Đồ nghe vậy, suy nghĩ một lát, lắc đầu, uyển chuyển từ chối. Hơn năm mươi năm trước, hắn là tuân thủ ước định với Thân Đồ thượng nhân, đến Tĩnh quốc, mang theo tỷ đệ Thu Hoài Tố, đưa hai người bái nhập Tiên Môn. Lúc ấy, hắn đã nhìn ra, thiếu nữ Thu Hoài Tố khi đó đã có chút vướng bận trong lòng với hắn, đúng là thiếu nữ hoài xuân. Bây giờ lại gặp mặt, Vệ Đồ lo lắng tình cảm của Thu Hoài Tố dành cho hắn lại tăng thêm, như thế, bất luận là đối với hắn, hay đối với Thu Hoài Tố, đều không phải là chuyện tốt. Hắn và Thu Hoài Tố, tuổi tác, vai vế, đều không thích hợp.
"Lời Hoài Tố nói, vẫn nên tin tưởng." Khấu Hồng Anh mím môi, nhắc nhở. Vệ Đồ có ân Tiên dẫn với Thu Hoài Tố, mà nàng lại có ân dạy dỗ đồ đệ này của Thu Hoài Tố. Có thể nói, Thu Hoài Tố là người duy nhất Vệ Đồ có thể tin tưởng bên trong Kính Thủy Các, ngoài nàng ra.
"Hoài Tố không giống." Vệ Đồ nhìn thoáng qua Khấu Hồng Anh, trầm ngâm nói, "Thúc phụ ta chưa bao giờ không tin Hoài Tố, chỉ bất quá... nam nữ khác biệt". Vệ Đồ nói rõ ý tứ một chút. Với tư cách trưởng bối, hắn nên nhanh chóng ngăn lại loại tình cảm khác thường này, chứ không phải dung túng, nam nữ khác biệt mà?
Khấu Hồng Anh nghe ra ẩn ý, lập tức hiểu rõ ý tứ của Vệ Đồ. Nàng bừng tỉnh, thật khó mà nghĩ đến, Thu Hoài Tố, người mà nàng coi như con gái, lại có ý nghĩ thầm kín như vậy với Vệ Đồ.
"Đúng vậy, Vệ thúc trừ tướng mạo bình thường ra thì cảnh giới, tài năng các loại, đều xem như là người nổi bật trong số những tu sĩ mà Hoài Tố gặp phải, lại không quên lời thề, nhiều lần chiếu cố..." Khấu Hồng Anh thầm nói, có thêm chút đồng cảm với suy nghĩ của Thu Hoài Tố. Nếu không phải nàng là cháu gái của Vệ Đồ, rõ ràng cái tầng cấm kỵ mơ hồ kia, có lẽ nàng cũng giống Thu Hoài Tố, sẽ sinh lòng hảo cảm với Vệ Đồ vì sự quan tâm của hắn dành cho nàng.
"Vệ thúc nói rất phải, bây giờ quả thực không phải lúc gặp Hoài Tố, đợi khi nào nàng hiểu chuyện hơn, rồi lại gặp nhau." Khấu Hồng Anh miễn cưỡng cười một tiếng. Lần này, Vệ Đồ đối với Thu Hoài Tố lạnh lùng, không biết vì sao, Khấu Hồng Anh lại tự dưng liên tưởng đến mình. Có lẽ là vì nàng cũng như Thu Hoài Tố, đều nhận được sự giúp đỡ từ Vệ Đồ trên con đường tu luyện.
"Gần đây ta tạm thời ở tại phường thị Ngọc Hà, Hồng Anh nếu có tiến triển gì thì cứ dựa theo địa chỉ này mà thông báo cho ta." Vệ Đồ thấy Khấu Hồng Anh có chút không vui, hắn âm thầm lắc đầu, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cái ngọc giản, đưa cho Khấu Hồng Anh, rồi phất tay áo, phi độn rời đi.
Chờ Vệ Đồ rời đi đã lâu, Khấu Hồng Anh mới tỉnh lại, nàng nắm lấy ngọc giản vẫn còn vương hơi ấm, trở lại sơn môn.
"Sư phụ, vừa rồi người mà ngài gặp, có phải là Vệ tiên sư không?" Thu Hoài Tố đang tu luyện pháp thuật trong động phủ, khi nhìn thấy Khấu Hồng Anh bước vào, mặt nàng lộ vẻ vui mừng, vội vàng tiến đến. Vệ tiên sư? Khấu Hồng Anh phản ứng không hề chậm trễ, nàng nhạy cảm bắt được cách xưng hô không tầm thường của Thu Hoài Tố với Vệ Đồ. Theo vai vế, Thu Hoài Tố nên gọi Vệ Đồ một tiếng sư gia, chứ không phải gọi là "Vệ tiên sư", nghe có vẻ xa lạ này.
Khi còn ở Trịnh quốc, lúc mới bái sư, Thu Hoài Tố gọi như vậy thì còn có thể cho là chưa quen, nhưng đến giờ đã lâu, sao có thể còn chưa sửa đổi?
"Vệ thúc nói là thật?" Khấu Hồng Anh trong ánh mắt khi nhìn Thu Hoài Tố thoáng trở nên nghiêm khắc hơn. "Hoài Tố, con gọi Vệ tiên sư sao? Con phải gọi hắn là sư gia!" Nàng lớn tiếng quát.
Vừa dứt lời, Thu Hoài Tố mặt mày tươi tỉnh bỗng bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên nàng thấy sư phụ nổi giận, hơn nữa còn vì một vấn đề xưng hô.
"Gọi Vệ tiên sư là sư gia... tại Tĩnh quốc con vẫn luôn gọi như vậy, nếu sư phụ thấy đồ nhi gọi sai thì đồ nhi sẽ đổi." Thu Hoài Tố khóe mắt rơm rớm nước mắt, cúi đầu nhìn mũi chân, tự giải thích. Nghe những lời này, Khấu Hồng Anh thấy mình có vẻ quá nghiêm khắc với Thu Hoài Tố, chỉ một vấn đề xưng hô, không cần thiết phải nâng lên mức quá đáng như vậy. Có lẽ đây chỉ là Thu Hoài Tố còn lưu luyến chuyện cũ.
"Hoài Tố, con lại đây." Khấu Hồng Anh đi đến bàn đá bên cạnh đình viện, nàng vẫy tay, ra hiệu Thu Hoài Tố đang bị phạt đứng, đi đến chỗ mình. Chờ Thu Hoài Tố ngồi xuống, Khấu Hồng Anh nhỏ nhẹ khuyên bảo: "Hoài Tố, thế gian này còn rất nhiều nam tử, bọn họ đều là người ưu tú. Có thời gian, con nên ra ngoài nhìn ngắm, đừng quanh quẩn ở một góc nhỏ này." Lời nàng nói đều rất bóng gió. Chuyện đồ đệ thầm mến trưởng bối của mình, thật ra cũng không hiếm thấy trong giới tu tiên. Dù sao, khác với phàm tục, những tu sĩ làm trưởng bối, phần lớn có cảnh giới không thấp, tướng mạo không hề già nua, như người trẻ tuổi, đều là phong nhã hào hoa.
Không ít Tiên Môn, thế gia tu tiên, sau lưng đều từng truyền ra tin đồn về những chuyện tình cảm bất chính giữa đại nhân vật với vãn bối.
"Đồ nhi đã rõ." Thu Hoài Tố ngoan ngoãn gật đầu đáp. Nhưng Khấu Hồng Anh hiểu Thu Hoài Tố, rõ ràng đây chỉ là Thu Hoài Tố đồng ý ngoài miệng, nàng biết đồ đệ này chẳng hề ghi những lời đó vào lòng.
"Nếu con vẫn chấp mê bất ngộ, thì e là sư gia của con cả đời này sẽ không gặp con." Khấu Hồng Anh thả ra một lời nặng nề.
"Cái gì? Vệ tiên sư, hắn?" Thu Hoài Tố nghe vậy, trong lòng chấn động, như thể không thể tin. Cho dù nàng đã sớm biết, sự chờ mong trong lòng nàng dành cho Vệ Đồ, chỉ là một phía mong muốn, nhưng khi phải nghe sự cự tuyệt rõ ràng như vậy, nàng lại chưa từng dự liệu tới.
"Còn gọi là Vệ tiên sư?" Khấu Hồng Anh giọng nói lại thêm phần nghiêm khắc. Không uốn nắn vọng niệm của Thu Hoài Tố, nàng sẽ không thể nào ăn nói với Vệ Đồ, cũng như khó mà đối mặt với bản thân, có lỗi với trách nhiệm dạy dỗ của người sư phụ.
"Sư phụ, người có người trong lòng sao?" Thu Hoài Tố không hề nhận phạt, mà đột ngột hỏi ra câu đó.
Lời vừa dứt. Không khí xung quanh im lặng một chút. Kính Thủy Các tuy là môn phái nữ tu, nhưng những nữ tu trong phái, trừ một số ít người giữ gìn sự trong sạch, một lòng tu luyện, thì phần lớn đều có đạo lữ. Nhất là với cảnh giới Kim Đan này. Việc giữ sự trong sạch chỉ có hiệu quả đối với việc Kết Đan, còn với Kết Anh, tác dụng lại rất nhỏ.
Theo những gì Thu Hoài Tố biết, Khấu Hồng Anh luôn tỏ thái độ lạnh nhạt khi đối mặt với vô số người theo đuổi, không hề có vẻ rung động.
"Người trong lòng?" Khấu Hồng Anh ngẩn người một chút. Nàng không trả lời.
Nhưng ánh mắt của nàng, từ vẻ nghiêm khắc ban đầu chuyển thành nhu hòa, nàng đứng dậy, khẽ xoa đầu Thu Hoài Tố mấy cái, rồi chuyển sang chủ đề khác. "Hoài Tố, nếu con thực sự muốn hầu bên cạnh Vệ thúc, thì chỉ có thể cố gắng tu luyện, có một con đường có thể lựa chọn mà thôi."
"Tu đến cuối cùng, sông cạn đá mòn."
"Khi ấy, các tu sĩ có bối phận giữa hai con đã gần như không còn ai, giữa hai con tự nhiên không ai có thể cản trở...
"Thích chỉ là nhất thời." Khấu Hồng Anh yếu ớt nói.
Nói xong, Khấu Hồng Anh bước vào mật thất trong động phủ, không còn để ý tới Thu Hoài Tố đang thất thần trong đình viện, cũng không hề uốn nắn nàng thêm về chuyện này nữa.
"Chỉ có đạo mới vĩnh hằng?" Thu Hoài Tố ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi môi đỏ mọng hé mở, thốt lên một câu như trả lời lời nói của Khấu Hồng Anh, "Khi còn trẻ, không nên gặp người ưu tú. Sư phụ, xem ra người giống con."
Thu Hoài Tố ngẩng đầu nhìn về hướng chân núi Ngọc Bình Sơn, khóe miệng nở một nụ cười, nhưng trên gương mặt lại có chút cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt. Lúc này đang là cuối thu, lá phong vàng nhạt trên cành khô tàn lụi, ào ào rơi xuống mặt đất, cũng rơi trên vai Thu Hoài Tố.
"Cả đời này, thật sự lại khó gặp lại sao?" Thu Hoài Tố tự nói.
Nàng không biết, 50 năm, 100 năm hay 200 năm nữa, hình bóng áo xanh năm nào đã xâm chiếm trái tim nàng, sẽ dần tan biến trong ký ức hay là sẽ càng trở nên rõ ràng hơn ở một góc ký ức.
---------------- Cuộc nói chuyện giữa hai sư đồ Khấu Hồng Anh, Vệ Đồ đang ở lại phường thị Ngọc Hà cũng không hề hay biết. Sương tiên tử và Khấu Hồng Anh chỉ là quen biết sơ giao, muốn đạt thành kế hoạch, giao dịch "Thổ Tinh Chi" từ tay Sương tiên tử, vẫn cần chút thời gian. Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Vệ Đồ cũng không hề nhàn rỗi, hắn đã đến trụ sở thương hội Ngũ Phúc ở phường thị Ngọc Hà, nhờ đường dây của họ, nhiều lần liên hệ với Du Đồng, hỏi thăm việc mua sắm "Kim Cương Quả" đã thành công chưa.
— Ngưng Nguyệt Cung nằm ở phía nam Khang quốc, gần Tiêu quốc, một quốc gia ven biển của giới tu tiên Đại Thương. Do vậy, nếu Du Đồng mua sắm thành công ở Tiêu quốc, thì trên đường tất yếu phải đi qua khu vực "Hai núi một cung".
Một tháng sau. Du Đồng hồi đáp Vệ Đồ, thông báo mình sẽ sớm đến phường thị Ngọc Hà, đem Kim Cương Quả dâng lên. Kim Cương Quả không phải linh dược bình thường, là một bí bảo luyện thể tam giai, giá trị không nhỏ, lại vô cùng khan hiếm. Không phải thứ phổ thông gì, việc Vệ Đồ nhờ Du Đồng mua giúp, vốn là theo kiểu "có còn hơn không", nhưng không ngờ Du Đồng thật sự đã mua được ở Tiêu quốc, mang đến cho hắn một bất ngờ lớn.
"Oa... ban đầu yêu cầu của Vệ tế ti, chỉ dựa vào lực của Du mỗ thì quả thực khó mà làm được, nhưng may mắn có vị tiểu thư Triệu gia ra mặt, mượn lực của Thánh Nhai Sơn, lúc này mới mua được hai viên Kim Cương Quả này cho Vệ tế ti," nửa tháng sau, Du Đồng phong trần mệt mỏi đuổi tới phường thị Ngọc Hà, hắn gặp mặt Vệ Đồ, đáy mắt hiện lên vẻ ước ao, có chút cảm khái nói.
Trong khi nói, Du Đồng lấy ra một hộp ngọc dài bảy thước, đưa về phía Vệ Đồ.
"Tiểu thư Triệu gia?" Vệ Đồ nghe vậy, lúc này mới hiểu hóa ra là Triệu Thanh La giúp hắn. Nhưng bình thường hắn xưng hô Triệu Thanh La là "Thanh La quận chúa" chứ hiếm khi gọi là "Triệu tiểu thư".
"Du tế ti, ngoài Kim Cương Quả này ra, có phải tiểu thư Triệu kia có gửi thư gì nhờ ngươi chuyển đến không?" Vệ Đồ nhướng mày hỏi.
"Thư?" Du Đồng hơi lắc đầu, "Du mỗ đã hỏi tiểu thư Triệu, nàng nói không có gì cần viết, cũng không đưa gì cho ta cả."
"Chỉ là Du mỗ cảm giác, hình như tiểu thư Triệu lần này, có vẻ đang giận...
Nghe vậy, Vệ Đồ sững người một chút. Nói là hờn dỗi, hắn thấy cũng có khả năng đó. Dù sao 50 năm qua, hắn chỉ gửi cho Triệu Thanh La một lá thư duy nhất này, hơn nữa hắn cũng không đến Tiêu quốc, mà lại ở tạm tại Khang quốc.
"Tuy không có thư của tiểu thư Triệu, nhưng Du mỗ cũng đã giúp Vệ tế ti, thu thập tin tức về tiểu thư Triệu," Du Đồng trầm ngâm một tiếng, lấy từ trong tay áo ra một thẻ ngọc màu xanh đưa tới.
"Cảm ơn Du tế ti," Vệ Đồ thấy vậy, nói lời cảm ơn, nhận lấy thẻ ngọc rồi kiểm tra nội dung bên trong. Nhưng sau khi xem xong, sắc mặt của hắn liền không thể tránh khỏi trở nên cứng đờ, không dễ coi chút nào. Trong ngọc giản, ngoài việc nói qua về câu chuyện của Tê Nguyệt Triệu gia đã di chuyển đến Triệu gia của Thánh Nhai Sơn, thì phần còn lại là tin đồn Triệu Thanh La và "Tiêu Tử Hóa" chuẩn bị cử hành đại điển song tu.
Khi ở trong bí cảnh Vân Trạch, Vệ Đồ tuy từ chối thừa nhận mình đã làm những việc không đứng đắn với Triệu Thanh La sau khi tiêu diệt Huyết lão ma. . . Tuy nhiên sau đó, theo thời gian, Vệ Đồ không khỏi nảy sinh hảo cảm với Triệu Thanh La, thậm chí có thể gọi là tình cảm. Mà Vệ Đồ cũng nhận ra, Triệu Thanh La cũng có ý với hắn. Chỉ là cả hai người đều không nói rõ mà thôi.
Du Đồng thấy sắc mặt Vệ Đồ như vậy, lập tức khẳng định suy đoán trong lòng, nhân đó đem những gì mình dò hỏi được nói ra.
"Khi nghe nói tiểu thư Triệu và Tiêu Tử Hóa muốn tổ chức đại điển song tu, Du mỗ cũng đã giật mình một hồi, nhưng sau đó điều tra, Du mỗ phát hiện Tê Nguyệt Triệu gia có nỗi khổ tâm trong lòng."
"Tê Nguyệt Triệu gia và Triệu gia Thánh Nhai Sơn, tuy là cùng một nhà, nhưng vì tách ra quá lâu, đã sớm không có địa vị trong tộc. . ."
"Trong 50 năm qua, Tê Nguyệt Triệu gia gặp nhiều khó khăn. Mà đúng lúc đến thời điểm Triệu gia Thánh Nhai Sơn và Tiêu gia của Thiên Ý Tông thông gia, trích nữ "Triệu Trúc Quân" của Triệu gia không chịu xuất giá, những người trong chủ mạch và chi nhánh Triệu gia đếm đi đếm lại cũng chỉ có Kim Đan Triệu tiểu thư là phù hợp...
"Vì áp lực trong tộc, tiểu thư Triệu mới vội vàng đồng ý chuyện này." Du Đồng chậm rãi nói.
"Bị ép?" Vệ Đồ đang hồi hộp, lại hơi thả lỏng, nếu Triệu Thanh La tự nguyện thì hắn cũng không biết nên đối mặt với tin tức này như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận