Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 600: Một cái khác hoàng nữ, huyết mạch tấn cấp (5k2, cầu đặt mua)

Chương 600: Một hoàng nữ khác, huyết mạch thăng cấp (5k2, cầu đặt mua)
Nghe những lời này, Khấu Hồng Anh không nói gì thêm, dù sao kế hoạch này ban đầu nàng cũng đã đồng ý. Lúc này sở dĩ thở dài, không phải vì nàng làm việc thiếu quyết đoán, mà là vì những tu sĩ bị chém mất ký ức này, đều là những người có rất nhiều quan hệ "thân quyến" với ba người bọn họ, nàng có chút không đành lòng mà thôi.
"Trong hai mươi bốn người này, có thể đột phá Nguyên Anh, tìm lại ký ức, tương lai có lẽ chẳng còn mấy ai." Khấu Hồng Anh im lặng nhìn lướt qua, thầm nghĩ.
Tiên đạo tàn khốc, chính là ở chỗ này. Thành tựu Kim Đan chân quân, ở một quốc gia thì có địa vị, quyền lực nhất định, nhưng phóng tầm mắt ra toàn bộ giới tu tiên, thì không đáng kể, không chỉ khó bảo vệ được bản thân, mà ngay cả vận mệnh cũng do người khác chi phối.
Nàng không khỏi may mắn vì mình đã đột phá Nguyên Anh cảnh giới trước khi Vệ Đồ tiến vào bí cảnh Tôn Vương Cung hai mươi năm trước, nếu không, cũng sẽ như những người này, tạm thời bị tước đoạt ký ức...
... Mấy tháng sau.
Sau một chặng đường dài bôn ba, Vệ Đồ, Tào Mật và Khấu Hồng Anh ba vị Nguyên Anh dẫn đầu đoàn người, cuối cùng đã đến đảo Vân Dương.
"Tam ca, chuyện gì vậy?"
"Sao đột nhiên lại đưa cả Lân nhi, Yến nhi cùng mọi người đến hải ngoại tu giới?" Tại Ngũ Lão Sơn, Phó Chí Chu trông coi hậu phương, thấy cảnh này thì tỏ vẻ khó hiểu.
Theo ý nghĩ trước đây của các tu sĩ Nghĩa Xã bọn họ, chỉ khi những tu sĩ thân quyến đạt đến cảnh giới Nguyên Anh mới thông báo chuyện ở hải ngoại tu giới, rồi đưa họ đến đó. Nhưng rõ ràng, những tu sĩ được di chuyển này không đạt tiêu chuẩn. Không một ai đạt Nguyên Anh, số Kim Đan chân quân cũng không nhiều, thậm chí còn có rất nhiều tu sĩ luyện khí.
Nhưng rất nhanh, sau khi Vệ Đồ giải thích, Phó Chí Chu cũng thấy thoải mái.
"Thánh Nhai Sơn, Hợp Hoan Tông coi khinh ngươi ta quá mức, nếu có cơ hội, nhất định tàn sát môn phái, tuyệt diệt đạo mạch của chúng!" Phó Chí Chu tức giận nói.
So với Vệ Đồ, người vẫn luôn là "kẻ hưởng lợi" giữa hai phái Thánh Nhai Sơn và Hợp Hoan Tông, hắn còn thảm hơn nhiều. Không chỉ có con trai Phó Lân từng bị Hợp Hoan Tông bắt đi để tổ chức đại hội Thải Nam, xem như lô đỉnh ép nguyên dương, mà bản thân hắn trong lúc tìm cách cứu Phó Lân cũng suýt bị Hợp Hoan Tông giết chết. Có thể nói, giữa hắn và Hợp Hoan Tông có mối huyết cừu "ngươi sống ta chết". Lúc này, thấy Hợp Hoan Tông và Thánh Nhai Sơn liên thủ, cùng nhau hãm hại Vệ Đồ, hắn sao có thể không giận đến bốc hỏa?
Về việc Vệ Đồ xuyên tạc ký ức của Phó Lân... Phó Chí Chu cũng không để ý lắm, dù sao thì mạng sống của Phó Lân năm xưa là do Vệ Đồ cứu, giờ vì đại cục mà chặt bớt chút ký ức thì có là gì. Huống chi, Vệ Đồ cũng không hề thiên vị, mà cũng cho con gái ruột Vệ Yến tránh được kiếp nạn này, đối xử như nhau, cùng nhau xuyên tạc những ký ức tương ứng trong đầu. Hơn nữa, cái loại "xuyên tạc" ký ức này, không bằng nói phong ấn ký ức thì đúng hơn. Đến thời cơ thích hợp sẽ lại thức tỉnh.
Lùi một vạn bước mà nói, thì cách làm này dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc trơ mắt nhìn Phó Lân ở lại Đại Thương tu tiên giới chờ chết.
Vệ Đồ không ngạc nhiên trước những lời lẽ kích động của Phó Chí Chu, mà điều hắn hơi ngạc nhiên là chuyện khác – vấn đề tu vi của Phó Chí Chu. Vừa rồi, khi Phó Chí Chu nói năng kịch liệt, pháp lực trong cơ thể y ẩn ẩn dao động, khiến hắn vô tình thấy được đôi chút.
"Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong?" Vệ Đồ nhíu mày, có nhận thức mới về sự bá đạo của Thôn Hồn Mộc. Cần biết, từ khi Phó Chí Chu đột phá Nguyên Anh đến nay mới chỉ bảy tám chục năm. Chưa đến trăm năm đã vượt qua hai tiểu cảnh giới, đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, tốc độ này so với năm xưa của hắn cũng không hề thua kém, thậm chí còn nhanh hơn một chút.
Mà điều khác biệt so với hắn chính là... Phó Chí Chu không có nhiều cơ duyên như hắn khi còn ở Nguyên Anh sơ kỳ, y chỉ dựa vào "Nguyên Anh" của Nghiễm trưởng lão mà hắn đưa tặng sau khi hắn chiến thắng Lư Khâu Tấn Nguyên. Dù Nghiễm trưởng lão khi còn sống là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng là "Nhân Đan", ma tu bình thường khó có thể dựa vào đó mà từ Nguyên Anh sơ kỳ đột phá lên Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong được. Giữa hai cái đó tồn tại một lượng hao tổn pháp lực chuyển đổi nhất định. Có lẽ, phải dùng hai tôn Nguyên Anh trung kỳ mới có thể bồi dưỡng ra một người Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong.
Nói cách khác, Phó Chí Chu nắm giữ Thôn Hồn Mộc, về mức hao tổn pháp lực khi thôn nạp "Nhân Đan", thấp hơn rất nhiều so với các ma tu cùng cấp, mạnh mẽ gần như gấp đôi. Cái sự chênh lệch này, thoạt nhìn thì không cao, nhưng thực tế có thể ảnh hưởng cả đời của ma tu Nguyên Anh. Dù sao, bắt được "Nhân Đan" cũng phải đối mặt với nguy hiểm, việc y giảm bớt được một nửa lượng pháp lực hao tổn chuyển đổi đã đồng nghĩa với việc giảm đi một nửa rủi ro bên ngoài, đồng thời cũng có thể rút ngắn thời gian tu hành.
Nhưng đối với việc này, Vệ Đồ rất vui mừng. Phó Chí Chu trưởng thành càng nhanh thì sự trợ giúp của y cho hắn trong tương lai càng lớn!
... Sau khi thu nhận những tu sĩ được di chuyển đến Ngũ Lão Sơn, Phó Chí Chu bắt đầu cùng Vệ Đồ bàn bạc chuyện chính sự khác. Y lấy từ trong ngực ra một bức thư, đưa cho Vệ Đồ.
"Đây là thư của Cửu hoàng nữ gửi đến từ ba năm trước." Phó Chí Chu nói.
"Thư của Cửu hoàng nữ?" Vệ Đồ nhíu mày, nhận lấy thư, xóa đi cấm chế trên thư ngay trước mặt Phó Chí Chu rồi bắt đầu xem.
Một lát sau, sắc mặt hắn giãn ra, trên mặt lộ chút ý cười. Bức thư này tuy đề cập đến một chuyện lớn như lửa cháy đến chân mày, nhưng đó lại là một chuyện tốt chứ không phải là chuyện xấu. Chuyện này cũng không liên quan đến y, mà là việc Cửu hoàng nữ mời y đến Khư Hải trước đó mấy chục năm, để cùng các tu sĩ Lư Khâu tộc triều bái Hóa Thần tôn giả. Nói cách khác, bức thư này chỉ là Cửu hoàng nữ "Lư Khâu Thanh Phượng" gửi đến nhắc nhở, bảo y mau chóng quay lại đảo Nguyên Quân, đừng lỡ mất chuyện lớn.
"Trong thư nói còn bảy năm nữa, thời gian vẫn còn khá dài." Vệ Đồ cất thư đi, thầm nghĩ. Trước đây, hắn từng hứa với Lư Khâu Thanh Phượng sẽ trở về đúng hẹn, không chậm trễ. Hiện giờ, hắn đã cơ bản thực hiện đúng lời hứa, chỉ cần đợi thời gian đến là có thể cùng Lư Khâu Thanh Phượng đến Khư Hải.
"Gần đây có chuyện gì bất trắc xảy ra không?" Vệ Đồ hỏi Phó Chí Chu, ý hắn chính là địa chu lão mẫu Tiết Hồng Miên – thu hồn phó của y. Ả này là một lão tổ Nguyên Anh muốn xưng bá một phương, hơn nữa còn có mối thù giết con với hắn. Trong khoảng thời gian mấy chục năm hắn rời đi này, ả rất có thể sẽ có dị động.
"Không có, Tiết Hồng Miên rất tuân thủ." Phó Chí Chu lắc đầu, trên tay y có hồn bài tạm thời mà Vệ Đồ giao cho, chỉ cần Tiết Hồng Miên có động tĩnh gì khác thường, y sẽ bóp nát hồn bài, giết chết ả ngay.
Nghe vậy, Vệ Đồ hơi gật đầu, trên mặt nở nụ cười. Là một ma tu Nguyên Anh cố gắng đi lên từ tán tu, Phó Chí Chu không phải là kẻ ba hoa, khi nói Tiết Hồng Miên "tuân thủ", tuyệt đối không chỉ đơn thuần ngồi ở Ngũ Lão Sơn nghe ngóng động tĩnh của Tiết Hồng Miên, rồi đi đến kết luận này. Chắc chắn là đã tìm hiểu được thông tin tương ứng mới dám đưa ra lời chắc chắn như vậy.
"Gửi tin cho Tiết Hồng Miên, bảo nàng dùng Chu Tâm Giáo thu thập cho ta những linh dược này." Vệ Đồ lật tay lấy ra một thẻ ngọc màu xanh đưa cho Phó Chí Chu. Bên trong ngọc giản này là một số phụ dược trong đơn thuốc "Tố Khí Đan" mà y đang có. Chỉ khi thu thập xong những phụ dược này, y mới có thể bắt đầu luyện chế Tố Khí Đan, tiến tới đột phá Nguyên Anh hậu kỳ. Trên thực tế, với thân phận "cung phụng" của tộc Lư Khâu, việc mượn nhờ Đông Hoa Yêu Quốc – thế lực bá chủ ở hải vực Hồng Tảo này để thu thập các phụ dược sẽ dễ dàng hơn. Có điều, như vậy, thông tin cảnh giới của hắn sẽ bị tu sĩ tộc Lư Khâu nắm giữ, có khả năng sẽ gây ra những hậu hoạ khó lường về sau.
Vệ Đồ dù không cho rằng sau này sẽ trở mặt với tộc Lư Khâu, nhưng phòng ngừa vẫn hơn, đó là một trong những tố chất cơ bản của cường giả.
"Ngu đệ đã rõ." Phó Chí Chu gật đầu, nhận lấy ngọc giản.
... Sau khi giao "việc vặt" cho Phó Chí Chu, Vệ Đồ cảm thấy nhẹ nhõm cả người, nhưng hắn cũng không nán lại Ngũ Lão Sơn tu luyện, mà trực tiếp độn quang chạy về hướng đảo Nguyên Quân. Hiện tại, khoảng cách "mười năm" mà Lư Khâu Thanh Phượng nói còn bảy năm, nhưng có thể đến sớm thì y vẫn muốn cố gắng đến sớm một chút. Đó là sự tôn trọng đối với người hợp tác như Lư Khâu Thanh Phượng. Chớ xem việc nhỏ mà không làm. Rất nhiều khi, quan hệ giữa người với người tốt lên hay xấu đi, đều bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt.
"Vệ đạo hữu, ngươi về rồi sao?" Nửa tháng sau, khi Vệ Đồ vừa mới báo cáo ở Cung Phụng Viện của tộc Lư Khâu không lâu thì Lư Khâu Thanh Phượng đã mở loan giá, tươi cười đến Cung Phụng Viện thăm Vệ Đồ. Nàng khá ngạc nhiên về ý thức thời gian của Vệ Đồ, vì ở trong giới tu tiên, chuyện tu sĩ vì bận việc mà lỡ hẹn diễn ra như cơm bữa, đừng nói chi là một cường giả như Vệ Đồ. Chỉ cần y tìm bừa một cái lý do nói trì hoãn thời gian, chắc chắn chẳng ai làm gì được.
"Hoàng nữ." Vệ Đồ mở cửa động phủ, chắp tay thi lễ, đón Lư Khâu Thanh Phượng vào. Chỉ là, hai người còn chưa nói chuyện được bao lâu thì ở cửa động phủ, bỗng nhiên truyền đến một tràng thanh âm ồn ào. Thần thức của Vệ Đồ quét qua, nhìn thấy một loan giá với nghi lễ gần giống như của Lư Khâu Thanh Phượng lúc đến. Từ rèm châu phía dưới chiếc loan giá này, chậm rãi bước ra một thiếu nữ có dung mạo khá giống Lư Khâu Thanh Phượng, nhưng trông non nớt hơn nhiều, tựa như người chưa trải sự đời.
Thiếu nữ này mặc y phục màu xanh, mái tóc dài như thác nước xõa ngang vai, vài sợi tóc rối khẽ lay động trên khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mày của nàng ánh lên vẻ dịu dàng, khác với vẻ lạnh lùng của Lư Khâu Thanh Phượng, cho người cảm giác thân thiện và ấm áp.
"Đó là tiểu thập thất, quan hệ giữa nàng với ta cũng không tệ." Lư Khâu Thanh Phượng cười nhẹ, nhắc nhở Vệ Đồ. Tiểu thập thất, tức là hoàng nữ thứ 17, là người do một tay nàng bồi dưỡng, dùng để làm đối tượng thông gia kéo Vệ Đồ làm đồng minh. Mấy chục năm trước, nàng này thành công Hóa Anh, chính thức bước vào cảnh giới Nguyên Anh, có đủ tư cách sơ bộ để thông gia với cường giả như Vệ Đồ. Chỉ là, dù có tư cách nhất định, nhưng Lư Khâu Thanh Phượng cũng không khỏi lo lắng làm sao để Vệ Đồ tiếp nhận hoàng muội này một cách tự nhiên mà không nghi ngờ.
Nữ sắc trong mắt cường giả chỉ là một tài nguyên rất bình thường, rất khó dùng nó để lay động được Vệ Đồ. Mà nàng cũng không thể tùy tiện lên tiếng, bắt Vệ Đồ cưới hoặc nạp hoàng muội của mình làm vợ hay thiếp. Cho nên, Lư Khâu Thanh Phượng chỉ có thể cho hoàng muội "Lư Khâu Tình" chủ động xuất kích, chiếm được cảm tình của Vệ Đồ. Hôm nay, nàng đến động phủ của Vệ Đồ, ngoài việc ôn chuyện cùng "bạn cũ", cũng là vì tạo cơ hội cho Lư Khâu Tình được tiếp xúc với Vệ Đồ.
"Vì sao 17 hoàng nữ lại đến động phủ của Vệ mỗ?" Vệ Đồ không hiểu ý của Lư Khâu Thanh Phượng, khi nhìn thấy cảnh này, y tự nhiên nảy sinh nghi ngờ. Dù sao y và 17 hoàng nữ không hề quen biết, đừng nói là giao tình, mà đến mặt cũng chẳng gặp được mấy lần.
"Trong danh sách những người tiến vào Khư triều thánh lần này cũng có hoàng muội ta. Nàng đến tìm ngươi, có lẽ là muốn kết giao với ngươi thôi." Lư Khâu Thanh Phượng không đỏ mặt tim không đập mà nói dối. Thực tế thì lời nàng nói cũng đúng là sự thật, dù không có giao dịch thông gia đằng sau, Lư Khâu Tình cũng không thể không kết giao với Vệ Đồ - vị cung phụng của tộc trước khi đi triều thánh, chí ít cũng phải chào hỏi một tiếng.
Nghe vậy, Vệ Đồ tỏ vẻ đã hiểu, hắn đứng dậy khỏi chủ vị, đi ra động phủ nghênh đón 17 hoàng nữ này. Không bao lâu, Lư Khâu Tình được Vệ Đồ nghênh đón đi vào đại sảnh, nàng lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lư Khâu Thanh Phượng cũng có mặt ở động phủ Vệ Đồ. Vẻ kinh ngạc này tuy không rõ ràng, nhưng vẫn bị Vệ Đồ bắt gặp, thấy vậy, hắn tạm thời gác lại nghi ngờ, nhiệt tình chiêu đãi quý nữ của tộc Lư Khâu này. Dù sao trên danh nghĩa, hắn chỉ là cung phụng của tộc Lư Khâu, cũng nên giữ chút mặt mũi cho những người trong tộc như Lư Khâu Tình.
Ba người bắt đầu đàm luận về những việc liên quan đến "vào Khư triều thánh". Ví dụ như tránh phạm phải điều cấm kỵ của Hóa Thần tôn giả, hay là duy trì mối quan hệ tốt với các đệ tử của Hóa Thần tôn giả. Chỉ là... Vệ Đồ rất nhanh nhận thấy Lư Khâu Thanh Phượng như cố ý gợi chuyện cho hắn và Lư Khâu Tình, tựa như muốn hắn và Lư Khâu Tình quen thân hơn. Nàng ta đưa đẩy lời nói dù kín đáo, nhưng không thể nào qua mắt được một hàn môn Nguyên Anh từng trải qua nhiều năm bôn ba trên giang hồ như hắn. Cần biết rằng, lúc hơn hai mươi tuổi, hắn đã làm quan võ ở phàm tục, những chuyện tiếp đón giao lưu như này thì một tu sĩ đại tộc như Cửu hoàng nữ không thể so sánh được.
"Lư Khâu Tình hẳn là người của Lư Khâu Thanh Phượng, nàng cố ý phái người em gái ruột này đến, mục đích là gì?" Vệ Đồ thầm nghĩ, lòng đầy cảnh giác. Nhưng bề ngoài, Vệ Đồ vẫn không hề biểu lộ sự nghi ngờ của mình, y vẫn tiếp tục phối hợp Lư Khâu Thanh Phượng diễn kịch, trả lời có lệ. Rất nhanh, qua trò chuyện, Vệ Đồ và Lư Khâu Tình đã quen thuộc nhau hơn.
"Thời gian cũng không còn sớm, thiếp thân xin phép cáo lui." Đến buổi trưa, Lư Khâu Tình đứng dậy chào từ biệt. Nàng biết rõ đạo lý "dục tốc bất đạt", biết rằng không thể chỉ dựa vào một ngày mà gia tăng cảm tình của Vệ Đồ đối với mình, để rồi cưới mình về làm vợ được.
"Vì sao Cửu hoàng nữ lại muốn phái Lư Khâu Tình đến?" Sau khi Lư Khâu Tình đi, Vệ Đồ nhíu mắt lại, lạnh lùng nhìn Lư Khâu Thanh Phượng đang ngồi một bên, trong lời nói lộ vẻ không hài lòng. Giữa hắn và Lư Khâu Thanh Phượng có chỗ yếu của nhau, là những người hợp tác sâu sắc, cho nên không sợ địa vị hiện tại của Lư Khâu Thanh Phượng, hay bối cảnh lực lượng mà nàng có thể điều động. Bởi vậy, thay vì tiếp tục nghi kỵ rồi tự gây hao tổn trong lòng, thà trực tiếp hỏi rõ ý đồ trong lòng của Lư Khâu Thanh Phượng lúc này. Dù sao nhìn hành động của Lư Khâu Thanh Phượng, cũng không giống có quá nhiều ác ý.
"Chuyện này..." Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lư Khâu Thanh Phượng không khỏi cứng đờ, nàng hoàn toàn không ngờ được, Vệ Đồ lại phát hiện ra ý định nhỏ mọn của mình. Nghĩ lại cảnh Lư Khâu Tấn Nguyên lúc còn sống đè ép nàng đủ điều, sự kiêu căng vì tranh đoạt vương vị thành công của nàng lập tức tan biến, lại ý thức được sự "bình thường" của mình trong cách đối nhân xử thế. Ít nhất, so với nhân kiệt như Vệ Đồ thì nàng hoàn toàn không thể đấu lại được.
"Chuyện này..." Lư Khâu Thanh Phượng hổ thẹn không nói nên lời, nàng khó mà nói ra ý định của mình, đó là muốn để Lư Khâu Tình "bán sắc cầu vinh", từ đó lung lạc được Vệ Đồ.
"Vệ đạo hữu thấy tiểu thập thất thế nào?" Nghĩ đến đây, Lư Khâu Thanh Phượng chỉ còn cách dùng một câu nói uyển chuyển, hỏi lại Vệ Đồ, cũng là trả lời cho nghi vấn của Vệ Đồ.
Vừa dứt lời, Vệ Đồ liền nhướn mày, hiển nhiên đã hiểu được ý định của Lư Khâu Thanh Phượng. Dù sao y cũng đã tu hành hơn sáu trăm năm, số lần gặp phải chuyện như thế này không phải là ít. Chỉ là, điều khiến Vệ Đồ hơi bất mãn, chính là việc Lư Khâu Thanh Phượng có vẻ xem nhẹ y quá mức, chỉ dựa vào một hoàng nữ thứ 17, mà nghĩ có thể triệt để lôi kéo y sao? Hắn cũng không phải kẻ thấy gái là quên cả đường về.
"Vệ mỗ đã có người mình thầm thương trộm nhớ, khuyên hoàng nữ vẫn nên bỏ đi ý định này." Vệ Đồ chậm rãi nói.
"Thầm thương trộm nhớ?" Nghe vậy, Lư Khâu Thanh Phượng không khỏi kinh ngạc, theo như nàng điều tra thì số nữ tu bên cạnh Vệ Đồ cũng không nhiều, mà nữ tu xứng đôi với y nhất, thì chỉ có Tào Mật.
"Là Tào Mật sao?" Lư Khâu Thanh Phượng mở miệng hỏi, nàng từng gặp "Băng Sát Quỷ" – Tào Mật ở Khang Sơn Nhất Quật Quỷ, biết rằng nàng ta cũng là mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Nếu Vệ Đồ có người trong lòng thì chỉ có thể là Tào Mật.
"Không phải là Tào sư muội." Vệ Đồ lắc đầu, y cũng không có ý niệm gì với Tào Mật, mối quan hệ giữa hai người chỉ là hợp tác mà thôi.
"Không phải Tào Mật?" Lư Khâu Thanh Phượng nghe vậy thì sửng sốt, ngoài Tào Mật ra, nàng thật sự không nghĩ ra còn mỹ nhân nào xung quanh Vệ Đồ mà đáng để hắn để ý đến vậy.
"Chẳng lẽ là ta sao?" Lư Khâu Thanh Phượng cũng khá tự tin vào bản thân, nàng xuất thân danh môn, huyết thống cao quý, lại là quốc chủ Đông Hoa Yêu Quốc tương lai, xứng với Vệ Đồ – cường giả Nguyên Anh có hi vọng Hóa Thần – dù không thể xem là dư dả, nhưng tuyệt đối là môn đăng hộ đối. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, nàng đã loại bỏ ý nghĩ này. Với những suy nghĩ của nàng khi kết minh cùng Vệ Đồ ban đầu, nàng không muốn vì giao hảo với Vệ Đồ mà phải bỏ cả bản thân mình. Nàng không phải là hàng hóa! Mà nhìn về bên ngoài, dung mạo của Vệ Đồ cũng quá mức bình thường, rất khó khiến nàng cảm thấy rung động.
"Nếu Vệ đạo hữu đã có người trong lòng thì thiếp thân sẽ không cho tiểu thập thất đến quấy rầy nữa." Lư Khâu Thanh Phượng khẽ than một tiếng, cam đoan. Việc cho 17 hoàng nữ Lư Khâu Tình thông gia với Vệ Đồ, từ đó làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa nàng và Vệ Đồ, chỉ là một ý nghĩ thoáng qua của nàng mấy chục năm trước, cho nên dù việc này không thành, nàng cũng không cảm thấy quá thất vọng.
... Khoảng thời gian còn lại trước khi tiến đến Khư Hải.
Quả nhiên, Lư Khâu Thanh Phượng giữ đúng lời hứa, không cho Lư Khâu Tình đến quấy rầy Vệ Đồ quá nhiều. Mà Vệ Đồ cũng nhân lúc thời gian này, mượn thi thể của hai yêu quái Quy Yêu và Hải Xà Yêu, bồi dưỡng thành công huyết tự "Lưỡng Nghi Anh", khiến nó trở thành tư lương để thăng cấp Nguyên Anh hậu kỳ.
"Anh thân chín thước ba tấc, so với anh thân của tu sĩ vừa vào Nguyên Anh hậu kỳ thông thường thì cao hơn hai ba thước... Tuy là Nguyên Anh khác đạo, không giống Nguyên Anh bình thường, không bị tiên đạo trói buộc, nhưng pháp lực của hài nhi này so với Nguyên Anh hậu kỳ cùng cấp, cũng mạnh hơn không chỉ vài phần." Vệ Đồ nắm chặt Luyện Hồn Phiên, nhìn "Ngũ Hành Anh" đã được cải tạo hoàn toàn, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Sau khi chiến lực của hắn đạt đến cấp bậc Nguyên Anh hậu kỳ thì lực lượng của Luyện Hồn Phiên cũng không tránh khỏi việc không theo kịp, nếu không thì năm xưa Xích Long lão tổ đã không bỏ xó nó không dùng nữa. Nhưng bây giờ, có thêm "Ngũ Hành Anh" này là một chủ hồn Nguyên Anh hậu kỳ, uy lực của nó có thể trở thành một trong những đòn sát thủ trong tay y.
"Ngoài Ngũ Hành Anh ra, huyết mạch Liệt Không Điêu cũng trong lúc này mà tiến hóa." Vệ Đồ cất Luyện Hồn Phiên đi, bước chân vừa nhấc đã đến phòng linh thú, trong mắt hắn ánh vàng lóe lên, nhìn Liệt Không Điêu đang rơi vào trạng thái ngủ say.
Hắn rõ ràng nhìn thấy, máu tươi trong cơ thể Liệt Không Điêu, đã dần dần chuyển hóa theo hướng "hậu duệ thuần huyết" của Lư Khâu Tấn Nguyên, bên trong máu mang một tia màu đỏ ánh kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận