Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 90: Linh Võ hợp nhất, phù phòng chủ quán uy hiếp (cầu đặt mua)

Chương 90: Linh Võ hợp nhất, phù phòng chủ quán uy h·i·ế·p (cầu đặt mua). . .Sau bảy ngày. Vệ Đồ cùng Phó Chí Chu hai người đến gần Đan Khâu Sơn, Phó Chí Chu xuống ngựa, bám theo sau lưng Vệ Đồ, chờ đợi cướp tu Ứng Bính xuất hiện. Bất quá. Hai người vận may không tốt. Cũng không gặp được Ứng Bính nào đi lẻ loi bên ngoài Đan Khâu Sơn. Cửa vào Đan Khâu Sơn. Hai người lại gặp nhau. "Lần sau gặp được Ứng Bính ở bên ngoài, ta chơi c·hết hắn." Phó Chí Chu buông lời h·u·n·g h·ã·n. Vừa nói, hắn đem ngọn thương bạc phát sáng dán mấy đạo phù lục trên tay một lần nữa tách thành hai đoạn, cất vào túi đeo bên hông, vác lên vai. "Phó gia thương p·h·á·p, Linh Võ hợp nhất?" Vệ Đồ thấy cảnh này, không khỏi chau mày một chút, thầm nghĩ, chẳng trách Phó Chí Chu có lòng tin chặn g·iết Ứng Bính, lại còn có thể g·iết c·hết nó. Tu sĩ Luyện Khí giai đoạn, t·h·ủ đ·o·ạ·n có thể dùng trong tay không nhiều, cũng không có bản lĩnh di sơn đảo hải, phất tay dời sông. Vì vậy, những tu sĩ xuất thân từ Tiên thiên võ giả thường sẽ đem võ kỹ phàm tục kết hợp với t·h·ủ đ·o·ạ·n Tiên gia, để đối phó kẻ địch. Hành vi như vậy cũng được tu sĩ gọi là Linh Võ hợp nhất. Tu sĩ Linh Võ hợp nhất thường có chiến lực nghiền ép tu sĩ cùng giai. Bất quá thông thường mà nói, tu sĩ muốn đạt được Linh Võ hợp nhất, đạt tới trình độ đối đầu, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Rất có khả năng xuất hiện... hai đạo Linh Võ vận dụng không thành thạo, ngược lại để lộ sơ hở, do đó bị địch nhân g·iết c·hết th·ê th·ảm. Trong mười năm ngắn ngủi, Phó Chí Chu đã có thể đem võ kỹ phàm tục và t·h·ủ đ·o·ạ·n tiên đạo kết hợp lại với nhau, đạt tới cấp độ Linh Võ hợp nhất. Cũng có thể coi là cực kỳ có t·h·i·ê·n phú chiến đấu. "Trong sinh tử có k·h·ủ·n·g b·ố lớn, tứ đệ là tróc đ·a·o nhân, t·r·ải qua sinh t·ử, lúc này mới có năng lực Linh Võ hợp nhất, đạt đến trong cùng giai... chiến lực xưng hùng..." Vệ Đồ cảm khái. T·h·i·ê·n đạo ngang hàng. Hắn và Phó Chí Chu đều là Tiên thiên võ giả xuất thân, hơn nữa tạo nghệ võ đạo của hắn còn tốt hơn Phó Chí Chu một chút, dù sao hắn đột phá Tiên thiên cảnh giới là nhờ vào t·h·ủ đ·o·ạ·n ngoại luyện. Nhưng sau khi tình cảnh thay đổi... trên chiến lực, Phó Chí Chu lại thành công đạt tới trình độ sau này có thể đuổi kịp, nhờ t·h·ủ đ·o·ạ·n Linh Võ hợp nhất, ổn định vượt qua hắn. Mặc dù chưa đ·á·n·h nhau, nhưng Vệ Đồ tự nhủ, nếu không có Nham Thuẫn Phù và Địa Thứ Phù tinh phẩm giúp đỡ, hắn hẳn phải bị Phó Chí Chu một thương đoạt mạng trong vòng mười chiêu. "Bất quá, ta cũng không cần tự xem nhẹ bản thân." "Chiến đấu của phù sư vốn khác biệt với tróc đ·a·o nhân, là dùng càng nhiều phù lục thượng đẳng để chiến thắng." "Ta đi học Linh Võ hợp nhất của tứ đệ, ngược lại sẽ bị rơi vào thế thấp." Vệ Đồ lắc đầu, nén tạp niệm này xuống đáy lòng, ung dung đi vào Đan Khâu Sơn. . . "Năm ngoái tháng ba xuống núi, năm nay tháng chín trở về, trải qua gần một năm rưỡi." "Thời hạn xuống núi vượt quá bảy tháng rồi." Cơ quan Thái Huyền Tông, lầu một. Lưu chấp sự tiếp nhận lệnh bài xuống núi của Vệ Đồ, xem lướt qua ngày tháng, cười ha hả nói. Thông thường mà nói. Ở bên trong Đan Khâu Sơn, chỉ cần tu sĩ không tự mình xuống núi, không gây ra tai họa gì ở chốn phàm tục, cho dù thời gian xuống núi có vượt quá một chút, cũng sẽ không có hình phạt nặng. Nhiều lắm chỉ là phạt thêm ít linh thạch. "Lưu chấp sự, lúc ta xuống núi, gặp phải cướp tu, nên mới bất đắc dĩ phải đến tạm phường thị Bạch Thạch Hồ, tìm người quen phù hộ." Nghe vậy, Vệ Đồ nói sự thật. Trong khi nói chuyện, Vệ Đồ cũng ngầm chỉ ra thân phận người quen che chở mình đã tìm khi đến Bạch Thạch Hồ. Lần này, việc Khấu Hồng Anh gia nhập nghĩa xã cũng nói rõ với đám người Vệ Đồ - bọn họ có thể ra ngoài mượn danh nghĩa của nàng làm việc. Chỉ cần đám người Vệ Đồ không làm ô uế thanh danh của nàng bằng cách ỷ thế h·i·ế·p người là được. Sau khi tan họp, Khấu Hồng Anh còn dặn Vệ Đồ một cách đặc biệt, đừng vì nàng là cháu gái, mà ngại mở lời với người khác. Ở bên trong Tu Tiên Giới. Bối cảnh là rất quan trọng. Vì thế Vệ Đồ không cố từ chối, trực tiếp thừa nhận phần tình nghĩa này của Khấu Hồng Anh. "Thì ra Vệ đạo hữu còn có quan hệ này, lại còn bái nhập chất nữ của Kính Thủy Các?" Lưu chấp sự nghe vậy có chút kinh ngạc, tay phải của hắn vừa nhấc, đem bút từ trang "Phạt" trên sổ sách di ra ngoài. Đệ t·ử của chân nhân Trúc Cơ, dù không phải nhân vật gì ghê gớm, nhưng bán chút thể diện cũng tốt, biết đâu sau này có thể dùng đến chỗ. "Cướp tu đó, Vệ đạo hữu có biết là ai không? Lão phu sẽ gọi đội chấp p·h·áp đến trừng phạt." Lưu chấp sự hỏi. "Vệ mỗ không biết." Vệ Đồ lắc đầu, nén ý định tố giác "Ứng Bính". Kẻ cướp g·iết hung ác hắn là "Cảnh Văn", đệ tử thứ hai của "Thư đan sư", còn "Ứng Bính" chẳng qua chỉ là con tốt thí mạng, một tên lính hầu mà thôi. Với hai người bọn họ là hắn và Phó Chí Chu, chỉ cần Ứng Bính dám đi lạc một mình, bọn họ liền có tự tin cướp g·iết Ứng Bính, loại bỏ tai họa này. Vì thế, việc tố giác Ứng Bính không những chẳng có ích gì cho bọn họ mà ngược lại còn làm kinh động đến đại địch là Cảnh Văn. Chỉ dựa vào vài lời phỏng đoán bắt bóng gió, ở bên trong Đan Khâu Sơn căn bản không làm gì được Cảnh Văn, một đan sư không có địa vị tầm thường. Thư đan sư là nhị giai đan sư có địa vị cao thượng bên trong Đan Khâu Sơn. Cũng là chân nhân Trúc Cơ đường đường chính chính. Mà tạo nghệ đan đạo của Cảnh Văn dù còn kém xa sư phụ Thư đan sư, nhưng cũng là một tôn đan sư nhất giai tr·u·ng phẩm. "Vậy thì thật đáng tiếc." Lưu chấp sự thở dài, hắn còn định mượn quyền chức để giữ lại chút nhân tình lớn với Vệ Đồ. . . Sau khi giải quyết xong chuyện xuống núi. Vệ Đồ trở về nhà lều, mượn quan hệ của Hồ d·a·o, tung tin mình đã tấn thăng lên Luyện Khí trung kỳ, lại còn trở thành phù sư nhất giai hạ phẩm. Hiện tại. Với bối cảnh và thực lực của hắn. Việc tung tin mình là một phù sư nhất giai, không chỉ không gây thêm phiền phức mà còn gia tăng thêm sự bảo vệ an toàn. Vài ngày sau. Vài tán tu mang lễ đến nhà bái phỏng Vệ Đồ, muốn lưu lại ấn tượng tốt với Vệ Đồ. Lễ vật phần lớn không có gì đáng giá. Món lễ vật quý nhất cũng chỉ khoảng nửa viên linh thạch. Đồ lễ nhận được hai ba chục món. Tính vào, cũng được khoảng năm sáu viên linh thạch. Với Vệ Đồ mà nói, cũng tính là p·h·át một khoản tài nhỏ. "Phù sư nhất giai, cũng coi như có chút địa vị. Có thể đi đến khu phường thị thuê động phủ..." Sau mấy ngày tu luyện tại khu nhà lều, Vệ Đồ cảm thấy tiến độ chậm chạp, không khỏi nhớ lại những ngày tu luyện tại phường thị Bạch Thạch Hồ. Từ sang sướng quen khổ. Vừa so sánh hai bên, hắn chợt cảm thấy tu luyện ở khu nhà lều thật khó mà chịu đựng. "Chỉ là số linh thạch trên người bây giờ quá ít, vẫn nên vẽ bùa k·i·ế·m tiền trước đã." Vệ Đồ nhìn thoáng qua số tài vật còn lại trên người mình, lắc đầu. Lần trước, lúc rời Đan Khâu Sơn, trên người hắn có 34 viên linh thạch, cùng hai cái Nham Thuẫn Phù, năm tấm Địa Thứ Phù tinh phẩm. Sau đó, vừa chiến đấu vừa tiêu hao, lại đổi Địa Nguyên Đan, bế quan tu luyện, mua cho đôi nam nữ thuốc đan đột phá cảnh giới Tiên thiên. Thêm cả số ba viên linh thạch Phó Chí Chu đang nợ hắn. Hiện tại, toàn thân hắn chỉ còn lại tám viên linh thạch và một tấm Địa Thứ Phù tinh phẩm. Một tấm "Nham Thuẫn Phù" còn lại đã bị Phó Chí Chu lấy với giá cao hơn giá gốc một thành, nợ mua. "Vẫn nên vẽ bùa kiếm tiền trước." "Một năm sau dọn đi." Vệ Đồ nhẫn tâm quyết định, lấy ra 24 tấm lá bùa trắng trước đó đã dự trữ cùng một miếng da yêu thú đã xử lý, chuẩn bị vẽ bùa. Nửa tháng sau. Số lá bùa trắng đã hết sạch. Vệ Đồ có được 34 tấm Địa Thứ Phù, trong đó, có một tấm là đồ tinh phẩm. Đến mức "Nham Thuẫn Phù" sau khi hắn dùng hết số da yêu thú đã xử lý cũng không vẽ ra được. "Xem ra ta suy nghĩ nhiều rồi, muốn vẽ ra được phù lục tinh phẩm, ngoài việc không thể tách rời tạo nghệ Phù đạo, còn không thể thiếu sự phù hộ của một chút vận may." "Hay có thể nói, cái gọi là vận may này chính là những kiến thức Phù đạo cao hơn mà ta hiện tại khó mà chạm tới..." "Cũng có khả năng là do liên quan đến bút vẽ bùa, bút vẽ bùa trên tay ta không phải pháp khí nhất giai." Vệ Đồ dùng đầu ngón tay kẹp lấy tấm Địa Thứ Phù tinh phẩm trên bàn, xem xét kỹ lưỡng một lúc rồi lắc đầu. Trước hai năm, tiến độ liên quan đến Địa Thứ Phù trên m·ệ·n·h cách màu vàng tím của hắn đã viên mãn. Nhưng kết quả cũng không như hắn đoán, vẽ ra Địa Thứ Phù toàn là đồ tinh phẩm. Về cơ bản. Hắn chỉ có thể tạo ra mỗi một tấm Địa Thứ Phù tinh phẩm. "Lá bùa nhất giai cạn kiệt..." "Tứ đệ bây giờ vẫn chưa trở về..." "Thôi, đi tìm Hồ đạo hữu nhờ nó giúp ta mua một ít." "Còn nữa, sau khi thành phù sư nhất giai, trông chờ vào tứ đệ mỗi lần thu được da yêu thú, căn bản không đủ cho việc ta vẽ bùa hàng ngày." Nửa ngày sau, Vệ Đồ đặt bút xuống, dùng dây gai bó kỹ xấp Địa Thứ Phù, rồi đứng dậy đi ra ngoài, đi đến chỗ của Hồ d·a·o. Trong mười năm này, Hồ d·a·o vẫn luôn cung cấp cho hắn 60% lá bùa trắng, chưa từng tăng giá nên hắn cũng lười tìm mối khác. Bất quá, tìm Hồ d·a·o để mua lá bùa trắng nhất giai, thì đây là lần đầu tiên. "Lá bùa nhất giai?" Hồ d·a·o nghe thấy thỉnh cầu của Vệ Đồ, tim cô nàng lập tức đập thình thịch một cái, vội vàng gật đầu, đáp ứng: "Nô gia sẽ đi giúp Vệ đạo hữu mua lá bùa trắng nhất giai. . ." - Lá bùa nhất giai đắt đỏ, mua hộ lợi nhuận còn lớn hơn so với lá bùa thông thường. Sau nửa canh giờ. Hồ d·a·o trở về, cô nàng đặt 12 lá bùa nhất giai lên bàn, vỗ vỗ ngực cười nói: "May mắn không làm nh·ụ·c m·ệ·n·h, thiếp thân giúp Vệ đạo hữu lấy được giá 60%, mua được những lá bùa nhất giai này." "Cảm ơn Hồ đạo hữu." Vệ Đồ nói lời cảm tạ, sau đó dùng số Địa Thứ Phù vừa làm ra đổi lại cho Hồ d·a·o. Sau khi tính xong, hắn còn lấy từ Hồ d·a·o ba viên linh thạch. Rời khỏi chỗ của Hồ d·a·o, Vệ Đồ chạy về hướng nhà lều của mình. Nhưng - Khi hắn vừa đến cửa, lại gặp một người ngoài dự kiến ngay tại cửa. "Xa Sở Long?" Vệ Đồ nhíu mày, nhìn kỹ gã chủ quán phù phòng mà hắn thấy không hợp trong chợ nội bộ. "Vệ đạo hữu gặp lão phu, cũng không cần phải căng thẳng như thế." Xa Sở Long cười ha ha một tiếng, đưa đồ vật đang mang trên tay ra cho Vệ Đồ xem. Vệ Đồ nhìn thấy, thấy trên tay Xa Sở Long đang cầm một giỏ trái cây rung linh màu xanh lam, vẻ mặt liền dịu đi một chút, gật gật đầu, mở cửa, mời Xa Sở Long vào. Hai người ngồi xuống. Xa Sở Long liếc mắt nhìn 12 lá bùa mà Vệ Đồ đặt trên bàn, cười nói: "Vệ đạo hữu vừa rồi hẳn là đến chỗ của Hồ đạo hữu, tìm nàng mua lá bùa nhất giai đi?" Vệ Đồ gật đầu, không phản bác. Hồ d·a·o được xem là lái buôn trong chợ, bản thân cô nàng không tự sản xuất lá bùa, việc nhờ cô ta mua giúp lá bùa, phần lớn đều được mua từ tay của Xa Sở Long. Vì vậy. Việc Xa Sở Long suy đoán ra điều này là bình thường. "Giá lá bùa mà Hồ đạo hữu đưa cho Vệ đạo hữu, hẳn là 60% chứ?" Xa Sở Long nói ra tin tức nội tình trong giao dịch giữa Vệ Đồ và Hồ d·a·o. "Xa đạo hữu nói những lời này là có ý gì?" Vệ Đồ híp mắt, ngữ khí có chút không khách sáo. Mặc dù Xa Sở Long không nói, nhưng lúc này hắn cũng có thể đoán ra ý nghĩ của Xa Sở Long - gã đơn giản chỉ thấy lợi nhuận việc Hồ d·a·o cung cấp lá bùa nhất giai cho hắn là quá lớn, nên muốn vòng qua thương nhân trung gian là Hồ d·a·o, trực tiếp bán cho hắn. Đây là điều cấm kỵ trong giao dịch! Làm như thế không những có không ít hậu họa mà còn dễ đắc tội với người khác. Hơn nữa, chuyện Hồ d·a·o từng giúp đỡ hắn trong vụ tai kiếp, hắn vẫn nhớ. Một điểm cuối cùng. Vệ Đồ không cho rằng lợi nhuận mà Xa Sở Long cho hắn, có thể lớn hơn "nhân mạch" sau lưng Hồ d·a·o. Chỉ vì một chút nhân mạch này, hắn cũng cam tâm tình nguyện bỏ thêm một chút linh thạch để nhờ Hồ d·a·o mua hộ. Thấy vẻ mặt của Vệ Đồ không tốt, Xa Sở Long cũng không để ý, nói: "Hồ đạo hữu vừa nãy mua lá bùa nhất giai cho Vệ đạo hữu là từ cửa hàng phường thị, các chủ quán phù phòng chúng ta không có bán lá bùa nhất giai cho Hồ đạo hữu..." "Điểm này, Vệ đạo hữu cần phải nghĩ thông." Câu nói này. Xa Sở Long nói rất rõ ràng. Chọn Hồ d·a·o - Vệ Đồ không còn hi vọng lấy được lá bùa nhất giai giá rẻ. Bởi vì những chủ quán bọn họ đã liên kết với nhau, sẽ không bán lá bùa nhất giai giá rẻ cho Hồ d·a·o nữa, để nó qua tay cướp đoạt lợi ích vốn có của bọn họ. Vừa dứt lời. Khóe miệng của Xa Sở Long hơi nhếch lên, chờ đợi Vệ Đồ mở miệng chịu thua. Bình thường, bọn họ cũng sẽ nể mặt lái buôn như Hồ d·a·o chút ít, nhưng khi đến lợi ích cốt yếu thì Hồ d·a·o sẽ là kẻ đầu tiên bị bọn họ liên thủ đá ra khỏi cuộc chơi. Đây chính là sự t·à·n k·h·ố·c của Tu Tiên Giới! Hắn tin rằng Vệ Đồ sẽ không vì mấy phần giao tình với Hồ d·a·o, mà cố ý cản trở con đường phù sư của mình, tự làm lỡ đạo đồ. Không có lá bùa giá rẻ, phù sư muốn phát huy hết khả năng không phải là chuyện dễ dàng. "Xa đạo hữu nói lời này, khó tránh khỏi có chút tự cao tự đại rồi?" Sau mấy hơi thở, Vệ Đồ cuối cùng cũng đáp lời, nhưng nội dung lời nói của hắn không phải là thứ Xa Sở Long muốn nghe. Xa Sở Long nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Vệ Đồ, kinh ngạc lộ rõ trên mặt, dường như không ngờ Vệ Đồ sẽ lộ ra vẻ mặt này và nói ra những lời này. Hắn biết Vệ Đồ được 10 năm nay, đại khái cũng rõ tính cách của Vệ Đồ. Tương đối sợ phiền phức! Sợ phiền phức! Điểm này có thể thấy được qua cuộc giao phong giữa gã và Đồng Bội Bội. Sau khi bị Đồng Bội Bội làm ầm ĩ trước cửa, hắn đã nhường ra thị trường Tĩnh Tâm Phù cực lớn, tự mình làm rùa đen rụt cổ. Thế nào? Đến chỗ của hắn. Lại không còn linh nghiệm nữa? "Xin Xa đạo hữu ra ngoài." Vệ Đồ đứng dậy, làm tư thế tiễn khách. - Việc hắn cẩn thận ở Đan Khâu Sơn không phải là do sợ phiền phức mà vì lo sợ những phiền phức không cần thiết sẽ tìm đến mình. Không muốn gây chuyện. Không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Hơn nữa, sự uy h·i·ế·p của mấy chủ quán phù phòng như Xa Sở Long đối với hắn cũng có hạn thôi. Thiên phú Phù đạo của hắn mạnh hơn những phù sư khác ở khu nhà lều rất nhiều - vì vậy, không cần quá nhiều lá bùa giá rẻ, hay nói cách khác, cho dù chi phí lá bùa có cao hơn một chút, thì chi phí vẽ bùa hắn vẫn có thể gánh vác được. Lùi mười ngàn bước mà nói. Chủ quán phù phòng khu nhà lều ở Đan Khâu Sơn không bán phù giá rẻ cho hắn thì hắn vẫn có thể đi đến các cửa hàng phường thị hoặc đến phường thị Bạch Thạch Hồ mà mua. Việc Xa Sở Long dùng chuyện này để uy h·i·ế·p hắn là chưa đủ để khiến hắn phải sợ hãi. "Tốt! Tốt! Tốt!" Xa Sở Long thấy Vệ Đồ đuổi khách liền tức giận đến bật cười, hắn liên tục nói ba tiếng "tốt" rồi tiện tay mang luôn giỏ quả của mình đi, đóng sập cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận