Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 312: Phường đan phù mở, phù lục đơn đặt hàng

Chương 312: Phường đan phù khai trương, đơn đặt hàng phù lục
Nghe đến đây. Vệ Đồ hiểu rõ ý của Đào Phương Đức. Đan sư, phù sư của Đào gia Hàm Sơn giúp hắn dựng cơ bản bộ khung của Vệ thị phường đan phù, từ đó Vệ gia thu lợi lớn... Còn hắn chỉ cần mỗi ngày chỉ điểm cho đám tu sĩ Đào gia này là được.
“Có Đào Phương Đức ở đây, Đào gia khó mà suy sụp.” Vệ Đồ ở trong lòng đánh giá Đào Phương Đức rất cao.
Đề nghị của Đào Phương Đức, nhìn như Hàm Sơn Đào gia chịu thiệt lớn, Vệ gia được tiện nghi lớn.
Thực tế không phải vậy. Không có hắn ở Ứng Đỉnh bộ chống đỡ, cho dù Đào gia có đan sư, phù sư, những tiên chức này cũng khó có thể hiệu quả cao chuyển hóa thành lợi ích gia tộc để xây dựng “Vệ thị phường đan phù”.
Vệ gia lấy đi phần lớn lợi nhuận, nhưng phần nhỏ còn lại cũng đủ để tu sĩ Đào gia dùng. Thứ yếu, sự chỉ điểm của một cao giai đan sư, phù sư đối với tu sĩ Đào gia, cũng là lợi ích vô cùng lớn, có thể nâng cao nội tình của Đào gia thêm một bước.
“Chuyện này, Vệ mỗ đồng ý, ngươi phụ trách xử lý.” Vệ Đồ nhẹ gõ lên bàn trà, giọng điệu hiền hòa.
“Cảm ơn Vệ tiền bối.” Nghe vậy, Đào Phương Đức mừng rỡ, mặt tươi cười đáp lời.
Nhưng lúc này, Vệ Đồ lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu khiến trong lòng Đào Phương Đức run lên: “Nhớ kỹ! Chọn tu sĩ Đào gia làm việc phải lanh lợi, không thể vụng về, ăn cây táo rào cây sung.”
Đào Phương Đức hiểu rõ, những lời này của Vệ Đồ là nhắc nhở hắn: Cơ hội đã cho Đào gia, nhưng nếu Đào gia không trân trọng, thì phải tự gánh hậu quả.
Lúc này Đào Phương Đức mới giật mình tỉnh ngộ, Vệ tiền bối ngoài sự phúc hậu khi làm việc ra, còn là một tán tu từ giới tu tiên chém giết đi lên. Tán tu so với tu sĩ gia tộc càng phải quyết đoán và tàn nhẫn hơn nhiều.
“Vệ tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định tận tâm với vị trí, ước thúc tộc nhân.” Đào Phương Đức bảo đảm nói.
Có tiền đề người phúc hậu và biết tính toán này, sự quyết đoán, tàn nhẫn của Vệ Đồ lại trở thành một điểm cộng trong lòng hắn. Điều trước đảm bảo lợi ích tương lai của Đào gia, điều sau quyết định Đào gia có thể đi theo Vệ gia càng xa, càng lâu.

Nửa tháng sau.
Đào Phương Đức đã chọn lựa xong đan sư, phù sư của Đào gia, cùng với mấy tên học đồ, từ bộ lạc Trát Mã tới Hô Yết Tiên Thành.
Về số lượng.
Có một đan sư tên Đào Trọng Cảnh, đạt tới nhị cấp trung phẩm.
Hai phù sư, cấp bậc phân biệt là nhị giai hạ phẩm, nhị giai trung phẩm. Hai người này chính là huynh muội Đào Tiết và Đào Nhã mà Vệ Đồ biết.
Tương truyền rằng, hai huynh muội học phù đạo, có một phần lớn nguyên nhân là do năm đó lúc chạy trốn gặp được Vệ Đồ.
Vệ Đồ nghe tin đồn này, cảm thấy có chút hoang đường, hắn cho rằng hai huynh muội Đào Tiết học phù đạo phần lớn do - phù đạo là một trong tứ nghệ tu tiên có ngưỡng nhập môn thấp nhất, lại có năng lực kiếm tiền chỉ đứng sau đan sư.
Lúc này đã khác xưa. Đào gia Hàm Sơn lén tới Khang quốc, không còn môi trường tu hành tốt như trước, phần lớn tu sĩ Đào gia bị ép phải học một nghề để mưu sinh như các tán tu.
Một đan sư, hai phù sư, thêm mỗi người mang theo học đồ, tổng cộng sáu người, đủ sức chống đỡ bộ khung cơ bản của Vệ thị phường đan phù.
Thế là, sau khi quyết định thời gian, Vệ thị phường đan phù chính thức mở cửa ở Hô Yết Tiên Thành.
Có Vệ Đồ gia trì, không ít thế lực và tu sĩ ở Ứng Đỉnh bộ đến chúc mừng, cũng tăng thêm nhân khí cho cửa hàng. Vệ Đồ nhân dịp này, cũng nhận được mấy đơn ủy thác luyện chế đan dược tam giai.
Việc có thể thu hút như thế, ngoài việc khai trương cửa tiệm mới được giảm giá luyện chế đan dược tam giai xuống còn 70%, còn nhờ vào việc Trảm Lang đạo nhân ép giá Vệ Đồ vào mười mấy năm trước.
Sự việc Trảm Lang đạo nhân ép giá Vệ Đồ năm đó đã ồn ào xôn xao, ngoài việc bôi nhọ thanh danh Vệ Đồ ra, còn làm lan truyền việc Vệ Đồ luyện thành đan dược tam giai “Tiêu Tinh Đan” năm đó.
Theo một nghĩa nào đó, coi như là nhân họa đắc phúc. Ngoài đơn ủy thác đan dược tam giai, các đan dược và linh phù một, hai giai của phường đan phù Vệ thị cũng tiêu thụ được số lượng lớn.
Đào Phương Đức làm chưởng quỹ, nhìn doanh thu linh thạch kếch xù mà mặt mày đỏ rực lên, bộ dạng kích động đến cực điểm.
Doanh số một ngày hôm nay, gần tương đương với thu nhập ba năm của Đào gia Hàm Sơn năm xưa ở Trịnh quốc.
Đương nhiên, hắn cũng biết, doanh số như thế này không thể kéo dài, vì nó có liên quan lớn đến việc khai trương ưu đãi và sự ủng hộ của các chân quân Kim Đan.
Bất quá, dù doanh thu những ngày sau chỉ bằng một phần mười hôm nay, cũng đã là một khoản lợi nhuận không thể khinh thường.
“Vị này là Vệ đan sư sao? Trông thật trẻ. Tuổi còn trẻ mà đã là đan sư tam giai, không biết tạo nghệ Đan đạo thế nào?” Ở lầu bốn phòng khách, ngay khi Vệ Đồ mở tiệc chiêu đãi Nguyên Kiệt cùng các tu sĩ Kim Đan đến ủng hộ, thì có một nữ tu trẻ mặc váy ngắn, tay cầm roi ngựa, thái độ ngạo ngược đi đến.
Phía sau nữ tu trẻ này còn có hai bà lão khí tức nội liễm, đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Nhìn thấy cảnh này, Vệ Đồ liếc Nguyên Kiệt ngồi cạnh mình một cái, truyền âm tìm hiểu thân phận.
“Phượng Ô bộ, Lâu Tam Hoa.” Nguyên Kiệt nhẹ giọng trả lời.
Giống như Ứng Đỉnh bộ, Xạ Nhật bộ, hai đại bộ tộc Phượng Ô bộ này cũng có vương tộc họ của mình.
Xạ Nhật bộ là họ “Vũ Văn”.
Phượng Ô bộ thì là họ “Lâu”.
Lâu Tam Hoa, chính là vương tộc của Phượng Ô bộ. Nàng là sứ giả của bộ tộc, thường trú tại Hô Yết Tiên Thành của Ứng Đỉnh bộ.
Ngoài thân phận sứ giả ra, Lâu Tam Hoa còn là đệ tử của “Tuyên Đồng thần sư” của Phượng Ô bộ.
“Lâu Tam Hoa chỉ sợ là người đến không thiện.” Nguyên Kiệt nhắc nhở.
Một năm trước, khi Vệ Đồ bị hai nữ tu mặt cáo truy sát, đường tắt qua Trấn Ô Tiên Thành của Phượng Ô bộ, đã cầu cứu thất bại. Từ đó kết oán.
Việc này ở Ứng Đỉnh bộ, thậm chí Khang quốc, ai ai cũng đều biết. Vệ Đồ càng phát triển tốt, thì Xạ Nhật bộ, Phượng Ô bộ hai đại bộ tộc này càng bất an.
“Lâu tiên tử.” Vệ Đồ mỉm cười, đứng dậy tiến lên hành lễ, không hề lộ vẻ khó chịu.
Cây lớn đón gió. Mở cửa làm ăn, không thể không gặp phải một chút chuyện ngoài ý muốn.
“Nghe nói Vệ đan sư có thực lực luyện chế đan dược tam giai. Đều là khách, thiếp thân lại có chút linh dược, vốn định đi phường thị Thương Nam tìm người luyện chế.”
“Nay Vệ đan sư đã có bản lĩnh này, tam đại bộ như chân tay, đan dược này… liền nhờ Vệ đan sư.”
Thấy Vệ Đồ lên tiếng, thái độ ngang ngược của Lâu Tam Hoa lập tức biến mất, tươi cười nói.
Ở Ứng Đỉnh bộ, nàng không thể kêu đánh giết Vệ Đồ, chỉ có thể mượn cớ tìm chuyện, gây khó dễ cho Vệ Đồ. Tận lực phá hỏng tiền đồ của Vệ Đồ.
Nghe thấy vậy, Vệ Đồ không nói gì, liếc mắt sang Đào Phương Đức bên cạnh.
“Không biết Lâu tiên tử muốn luyện loại đan dược nào? Có yêu cầu gì khác về phẩm chất và số lượng đan dược hay không? Nếu yêu cầu cao, thì cần thanh toán phí khai lò cao hơn so với giá thường một chút.” Đào Phương Đức hiểu ý, tiến lên hỏi.
“Cái này...” Lâu Tam Hoa ngập ngừng, chuẩn bị sắp xếp ngôn ngữ để hồi đáp từng cái một.
Thấy thế, Đào Phương Đức với kinh nghiệm lão luyện đã nhận ra Lâu Tam Hoa tới đây vội vàng, chỉ sợ nghe tin đã chạy tới quấy rối ngay.
“Nếu Lâu tiên tử chưa nghĩ ra, xin hãy nghĩ xong rồi đến gặp lại Vệ đan sư. Phường đan phù còn có những đan dược khác, Lâu tiên tử có thể đi xem qua.” Đào Phương Đức đối đáp khéo léo.
Hắn vừa dùng ngôn từ ép buộc Lâu Tam Hoa, nhưng trong lời nói không thật sự đắc tội Lâu Tam Hoa, mà là cho đối phương một bậc thang để xuống.
Nghe vậy, mặt Lâu Tam Hoa lúc xanh lét, lúc lại đỏ lên, xấu hổ giận dữ đến cực điểm, trừng mắt nhìn Vệ Đồ một cái, dậm chân, trực tiếp rời đi.
Nếu là Vệ Đồ trả lời, nàng còn có thể tìm ra sơ hở để khiêu khích, nhưng đây là Đào Phương Đức trả lời, nàng mà so đo với một chưởng quỹ, thì sẽ trở nên thấp kém hơn, hơn nữa lại không có lý lẽ.
Còn việc dùng vũ lực bức ép… Nàng cũng không dám đánh nhau trước mặt một đám tu sĩ Ứng Đỉnh bộ.
“Chờ thêm thời gian, ta lại tìm ngươi tính sổ.” Ra khỏi cửa hàng, Lâu Tam Hoa trừng mắt nhìn lầu bốn, thầm nghĩ trong lòng.
Đến lúc đó, không còn Nguyên Kiệt và đám người ở đây, nàng không tin, chỉ một Vệ Đồ mà lại là đối thủ của nàng và hai hộ đạo.
Đến lúc đó, có gặp lại Vệ Đồ và Đào Phương Đức thì cũng đã muộn.
...
Ăn uống no say. Nguyên Kiệt cùng các tu sĩ ủng hộ nói lời từ biệt.
“Hôm nay nhìn thần sắc của Lâu Tam Hoa, chắc chắn nàng không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Nếu cần, Vệ đạo hữu cứ gửi tín phù báo tin cho Nguyên mỗ là được.”
“Ở Ứng Đỉnh bộ này, Nguyên mỗ vẫn còn chút chút thế lực.” Nguyên Kiệt kéo Vệ Đồ sang một bên, bí mật nói.
“Cảm ơn Nguyên đạo hữu đã nghĩ cho.” Vệ Đồ tỏ ra có chút cảm động, hắn rất tin tưởng vào năng lực của Nguyên Kiệt ở Ứng Đỉnh bộ.
Mấy năm trước, Nguyên Kiệt phản sát nhị vương tử Hữu Hiền Vương, không những không bị trừng phạt mà Thương Khôn Minh nhờ vậy lại càng thêm lớn mạnh. Vệ Đồ không tin phía sau Nguyên Kiệt không có thần sư chống lưng.
Sau khi tiễn Nguyên Kiệt cùng những người khác, Vệ Đồ chuẩn bị rời khỏi phường đan phù Vệ thị, đi đến “Vân Tước Cư”. Vân Tước Cư, là tên động phủ hắn thuê ở Hô Yết Tiên Thành.
Vệ Đồ vì nhớ tình bạn cũ, thêm vào đó cái tên Vân Tước Cư nghe cũng không tệ, nên lấy luôn cái tên này cho động phủ mới.
Nhưng – ngay lúc Vệ Đồ vừa trở về.
Ở lầu bốn của phường đan phù, hắn đã thấy một nữ tu quen thuộc.
“Đại công chúa?” Vệ Đồ lộ vẻ kinh ngạc nhìn một bóng dáng áo trắng xinh đẹp động lòng người đang đứng trước mắt, đại công chúa Nguyên Oánh của Hữu Hiền Vương.
Hắn không ngờ rằng, hôm nay khai trương, đại công chúa Nguyên Oánh cũng tới ủng hộ hắn.
“Sao thế? Vệ đan sư không hoan nghênh thiếp thân?” Nguyên Oánh dịu dàng cười một tiếng, mắt hạnh lộ ra một chút nước mắt, giống như đang trách Vệ Đồ không hiểu phong tình.
“Chỉ là hơi bất ngờ thôi.” Vệ Đồ đáp lại cho qua.
Lúc này, hắn mới nhớ tới, việc hắn ám sát Trảm Lang đạo nhân, cùng việc tiết lộ bí mật cho Nguyên Kiệt, khiến nhị vương tử chết, hai chuyện này đều là những chuyện phủ Hữu Hiền Vương và Nguyên Oánh không hề hay biết.
Trong mắt Nguyên Oánh, Vệ Đồ hắn là người nhận ân tình của Hữu Hiền Vương không ít.
“Không trêu chọc Vệ đan sư nữa. Lần này, thiếp thân đến phường đan phù, là nghe nói nơi này của Vệ đan sư có bán phù lục tam giai chất lượng tốt, đặc biệt tới mua cho vương phủ một ít.” Nguyên Oánh khẽ mỉm cười nói.
“Phù lục?” Vệ Đồ có chút bất ngờ.
Tiệm mới mở, tuy cả đan dược và phù lục cùng bán, nhưng trên thực tế, phù lục bán ra rất ít. Tu sĩ đến cửa hàng thường quan tâm đến mua đan dược hơn. So với đan dược, lượng tiêu thụ phù lục cùng giai thê thảm hơn nhiều, càng không cần nhắc đến phù lục tam giai.
Đương nhiên, Vệ Đồ cũng hiểu nguyên nhân. Các tế ti, pháp sư của tam đại bộ, khi giao đấu thường có xu hướng dùng các loại kỳ môn linh thuật, chứ không dùng phù lục, pháp khí... Khi ngân sách có hạn, đương nhiên họ sẽ có xu hướng mua đan dược hơn là mua phù lục cùng cấp.
Nguyên Oánh lại đi mua phù lục tam giai, đúng là một chuyện hiếm có.
“Đây là danh sách phù lục.” Vệ Đồ kịp phản ứng, lấy ra một ngọc giản, đưa cho Nguyên Oánh.
Nhưng đúng lúc hai người tay vừa chạm nhau, mắt Nguyên Oánh liền chứa đầy ý cười, dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Vệ Đồ một cái.
Vệ Đồ giả vờ như không biết, đưa ngọc giản vào tay Nguyên Oánh, không hề có động thái nào.
“Đồ ngốc, đúng là khúc gỗ.” Nguyên Oánh ngầm bực mình, nhưng không thể hiện ra ngoài, tiếp tục giải quyết việc chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận