Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 398: Ký danh đệ tử, gần Ngưng Anh (6k cầu đặt mua) (1)

"Thì ra là vì chuyện này." Khấu Hồng Anh lộ vẻ mặt chợt hiểu ra. Đối với Đào Văn Chi, Đào Bình Nhi hai nàng, Khấu Hồng Anh hiểu rõ rất rõ. Dù sao thì hai nàng đều xuất thân từ Hàm Sơn Đào gia, không lâu trước còn lần lượt gả cho Vệ Tu Văn, Vệ Trường Thọ hai cha con. Nàng có muốn không hiểu cũng khó. Cũng bởi vì điểm này, Khấu Hồng Anh biết rõ, Đào Phương Đức là một người cùng Vệ gia có liên kết sâu sắc.
"Hàm Sơn Đào gia có thể được Vệ thúc coi trọng, bồi dưỡng. Xem ra, có quan hệ rất lớn đến vị Đào chưởng quỹ này." Khấu Hồng Anh có chút tán thán nói. Bây giờ, Vệ Đồ đã là đại đan sư danh tiếng ở Khang quốc, mà Đào Phương Đức chỉ là một Trúc Cơ chân nhân gần đất xa trời, giữa hai người khác biệt nhau một trời một vực. Vào lúc Đào Phương Đức sắp mất, Vệ Đồ không chỉ tự mình xuất quan, gặp mặt ông lần cuối, mà trước đó còn từng hứa sẽ bồi dưỡng cho Đào gia một Kim Đan chân quân… Điều này đủ để thấy Đào Phương Đức có sức nặng như thế nào trong lòng Vệ Đồ.
Khấu Hồng Anh cho rằng, việc nhà Vệ, gốm có thể đến mức độ này hôm nay, tuyệt đối không chỉ là do Vệ Đồ nhớ tình cũ, còn có liên quan đến năng lực bản thân Đào Phương Đức. Là do Đào Phương Đức làm việc không tệ, ban phước cho con cháu Hàm Sơn Đào gia....
Nửa tháng sau.
Không lâu sau khi Khấu Hồng Anh rời đi, Đào Văn Chi, Đào Bình Nhi hai nàng, liền trở về Ứng Đỉnh bộ, tới gặp mặt Đào Phương Đức lần cuối. Đào Văn Chi, Đào Bình Nhi hai nàng, tuy không phải là dòng dõi trực hệ của Đào Phương Đức, nhưng cả hai đều là tộc nhân dòng chính của Hàm Sơn Đào gia, quan hệ cũng không xa, vẫn còn trong vòng ba đời thân. Đồng thời, nhân cơ hội này, Vệ Đồ cũng gặp mặt Đào Văn Chi một lần. Mấy năm trước, Vệ Tu Văn và Đào Văn Chi cử hành đại lễ thành đạo lữ, Vệ Đồ vì bế quan tu luyện nên vắng mặt, chỉ để cho Tô Băng Nhi thay mặt mình đến. Bởi vậy, lần này gặp mặt được coi như là lần đầu tiên Vệ Đồ gặp con dâu này.
"Giống, quá giống!"
Vừa nhìn thấy Đào Văn Chi, Vệ Đồ thoáng kinh ngạc, suýt chút nữa nghĩ nhầm Mai Trân sống lại. Không có gì khác, Đào Văn Chi và Mai Trân hai người gần như là được đúc từ một khuôn ra.
"Thảo nào Tu Văn nguyện ý cùng nàng thành thân."
Lúc này, Vệ Đồ lập tức hiểu ra, vì sao Vệ Tu Văn lại muốn cưới Đào Văn Chi. Nếu như hắn là Vệ Tu Văn, sau khi nhìn thấy một nữ tu có vẻ ngoài giống với người vợ đã mất, e rằng cũng khó lòng giữ vững được.
"Chỉ tiếc, cuối cùng không phải là Mai Trân."
Trong chớp mắt, nghe thấy Đào Văn Chi dâng trà gọi "Cha", Vệ Đồ bừng tỉnh lại từ trong ký ức, ông lắc đầu, thở dài một hơi. Dù sao, tướng mạo có thể giống nhau, nhưng trái tim thì mãi mãi không thể nào làm giả được. Mai Trân, vợ của Vệ Tu Văn, đã hết thọ mà chết rồi, cùng với thiếp thất Thích Phượng, được an táng ở trên mảnh đất nghĩa trang của bộ lạc Trát Mã kia.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Vệ Đồ đưa tay nhận chén trà mà Đào Văn Chi đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống bàn, mặt nở nụ cười. Lúc đầu, Vệ Đồ còn muốn gõ Đào Văn Chi một chút. Với kiến thức của hắn, sao lại không nhìn ra Hàm Sơn Đào gia liên tiếp gả con gái có ý gì? Bất quá, sau khi nhìn thấy diện mạo Đào Văn Chi, Vệ Đồ đã không còn ý nghĩ này. Ông tin tưởng vào năng lực của Vệ Tu Văn. Dù sao thì, trước khi đến Khang quốc, Vệ Tu Văn chính là tộc trưởng của Hà Nhai Mai gia. Anh ta không dễ dàng bị Đào Văn Chi bài bố, mất đi chủ kiến của mình. Đào Văn Chi bây giờ, có lẽ chỉ là vật thay thế của Mai Trân...một khách qua đường trong đời Vệ Tu Văn. Nói là vợ, nhưng thực chất không khác gì thiếp thất.
Sau khi gặp mặt, Vệ Đồ và Đào Văn Chi cũng không nói chuyện gì nhiều, sau vài câu hàn huyên, ông liền khoát tay bảo cô lui ra. Tương tự, Vệ Đồ cũng gặp Đào Bình Nhi một lần, có đôi chút nói chuyện.
"Bây giờ hãy xem hai người này, ai có thể chiếm được sự ưu ái của Đào Phương Đức, đoạt được cái vị trí này." Trên lầu bốn của cửa hàng, Vệ Đồ thoáng hiện lên một tia sáng vàng trong mắt, nhìn xuống phía sau sân lầu một. Sân sau của phường đan phù Vệ thị là nơi để các phù sư, đan sư, và học đồ nghỉ ngơi. Bây giờ, một trong số những căn phòng đó đã trở thành nơi cuối cùng Đào Phương Đức ở trước khi mất.
Đào Phương Đức thọ chung, chỉ là vấn đề mấy ngày nay thôi. Đương nhiên - - Vệ Đồ không có quá lo lắng, hay là sốt ruột, về việc Đào Văn Chi, Đào Bình Nhi có thể đoạt được "chỉ tiêu Kim Đan" của Đào gia hay không. Việc này được hay không được, đối với hắn mà nói đều không quan trọng, không gây ảnh hưởng gì tới hắn. Nói cho cùng, cái "chỉ tiêu Kim Đan" mà Đào Phương Đức nắm giữ chính là do ông tặng cho trước đó. Chỉ bất quá, việc này thành hay bại, quan hệ đến sự đi hướng trong tương lai quan hệ giữa hai tộc Vệ gia và Đào gia. Về phương hướng lớn này, hắn cần phải khống chế nhất định, không thể qua loa được....
Phường đan phù Vệ thị. Lầu một, sân sau. Trong sân không lớn, có rất nhiều tu sĩ Đào gia đứng đó, gần ba mươi người. Những tu sĩ Đào gia này có cả trẻ lẫn già, hơn 50% có tu vi Trúc Cơ. Những tu sĩ còn lại đều có cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ trở lên. Lúc này, những tu sĩ Đào gia này không ai khác, đều dùng ánh mắt đánh giá, cẩn trọng quan sát một lão giả mặc áo vải có làn da vàng như nến, tóc bạc đang ngồi xếp bằng ở trên giường. Lão giả mặc áo vải này chính là Đào Phương Đức, người đang không còn nhiều thọ mệnh, sắp lìa đời.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt chú ý của mọi người, Đào Phương Đức khẽ khép mắt lại như đang ngủ, rồi ông mở đôi mắt đục ngầu, nhìn ra bên ngoài phòng.
"Bây giờ, đã đến giờ trong ngày?" Đào Phương Đức ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, ho nhẹ một tiếng rồi cười hỏi.
"Đúng vậy, trưởng lão, đã đến giờ trong ngày rồi." Đào Trọng Cảnh, một đan sư nhị giai có mối quan hệ khá thân thiết với Đào Phương Đức bước tới, nhỏ giọng đáp.
"Ngoài ra, Văn Chi và Bình nha đầu... cũng đã về để gặp ngài lần cuối." Đào Trọng Cảnh nói thêm.
Nghe thấy lời này, trên mặt Đào Phương Đức lộ ra vẻ kinh ngạc, "Hai người bọn nó cũng đã về?" Con gái đã gả đi như bát nước đổ ra ngoài. Hơn nữa ông cũng không phải là người trực hệ của hai nàng, việc hai người quay về để gặp mặt ông lần cuối, là điều không mấy cần thiết. Vừa nói xong, Đào Phương Đức dùng thần thức mỏi mệt quét ra ngoài, liền thấy Đào Văn Chi, Đào Bình Nhi. Sau khi thấy hai nàng, Đào Phương Đức lập tức hiểu rõ tất cả, ông ngẩng đầu nhìn lầu bốn của cửa hàng, trên mặt hiện lên vài phần tự giễu.
Năm đó, sau khi Vệ Đồ giúp ông thực hiện tâm nguyện đưa hài cốt của lão tổ Đào Sùng Châu trở về, ông đã cùng các trưởng lão khác thương nghị, chế định một "kế hoạch thông gia" với Vệ Đồ. Gần như là không tiếc tất cả giá nào, phải để nữ tu Đào gia trở thành đạo lữ của nam đinh Vệ gia. Bây giờ, kế hoạch đã thành được một nửa. Vệ Tu Văn, Vệ Trường Thọ lần lượt cưới nữ tu của Đào gia, và cả hai đều đã tổ chức đại lễ thành đạo lữ. Nhưng đến bây giờ, phản ứng cũng đã tới.
Dù sao, vị lão bản Vệ Đồ mà bọn họ đối phó, cũng không phải là người dễ lừa gạt. Hắn là người từ đám tán tu mò mẫm, mà thành tựu được uy danh Kim Đan chân quân hiển hách như ngày hôm nay, chứ không phải hạng tiểu nhân vật tầm thường nào. Mà hơn nữa, Đào gia thật sự cũng đã quá đáng. Nếu chỉ gả một người, Vệ Đồ có lẽ sẽ còn chịu được. Nhưng liên tiếp gả hai người...Cho dù là ai cũng không thể xem thường được. Đào Phương Đức hiểu rõ, lúc này hai nàng Đào Văn Chi và Đào Bình Nhi vội chạy đến để "chịu tang" cho ông, chẳng qua là nhắm đến "chỉ tiêu Kim Đan" đang nằm trên tay ông. Và điều này, chắc chắn là chịu ảnh hưởng của Vệ Đồ.
"Thành cũng thê tộc, bại cũng thê tộc." Đào Phương Đức nhẹ than một tiếng. Ông hiểu được, Vệ Đồ không hề để ý đến cái "chỉ tiêu Kim Đan" này, ông ta quan tâm chính là Đào Văn Chi, Đào Bình Nhi có thể cắt đứt sạch sẽ với Hàm Sơn Đào gia hay không. Đào gia không thể muốn gì được đó! Nếu muốn để Hàm Sơn Đào gia thực sự trở thành thê tộc, liên kết sâu sắc với Vệ gia, ông nhất định phải đem cái chỉ tiêu Kim Đan này dùng trên người của Đào Văn Chi và Đào Bình Nhi, thân càng thêm thân. Nếu không phải như thế...Thì sau này mối quan hệ giữa Đào gia và Vệ gia chỉ dừng lại ở mức thông gia bình thường, không quá gần cũng không quá xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận